Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 296: Lăng lăng bị thương

Lạc Thần Hi muốn dạy dỗ con trai mình một phen nhưng nhìn hai bảo bối nhỏ quá đáng thương, không tức giận nổi.

Anh đau lòng, đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, nhẹ nhàng nói: “Lăng Lăng, Tiểu Bảo, hứa với cha, từ nay về sau dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được để bản thân tổn thương.

Có chuyện gì cũng sẽ có cha gánh vách, cha hứa với các con sẽ đưa mami Thiên Nhã trở về.” Nét u buồn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lăng không biến mất: “Con sẽ ở đây, cho tới khi nào mami Thiên Nhã tới thăm con.” “Lăng Lăng...” La Tiểu Bảo muốn khuyên tiếp nhưng Lạc Thần Hi lại vỗ vai cậu.

La Tiểu Bảo không thể làm gì khác ngoài im lặng.

Bên ngoài phòng bệnh.

“Cha, đêm qua chúng ta trông chừng bên ngoài3phòng bệnh cả một đêm cũng không thấy mami Thiên Nhã đâu cả.

Nhưng hôm nay tin Lăng Lăng bị tai nạn đã lan rộng ra rồi, con nghĩ chẳng mấy chốc mami Thiên Nhã sẽ tới thăm Lăng Lăng thôi.” La Tiểu Bảo nói với Lạc Thần Hi, vẻ mặt mong đợi.

Lạc Thần Hi nhìn La Tiểu Bảo.

Bình thường, anh rất kiêu ngạo khi có được hai bảo bối nhỏ vừa thông minh vừa hiểu chuyện, nhưng bây giờ chỉ hận không thể để La Tiểu Bảo và Lạc Lăng ngốc hơn một chút, giống như những đứa trẻ khác.

Không hiểu gì mà cũng không biết gì cả, nếu như vậy thì bọn họ không còn lo lắng nữa.

Thiên Nhã, dù em có nỗi khổ tâm gì thì thấy con trai bị thương, em cũng phải trở về thăm một chút chứ? Nếu xem được tin của con trai,2anh tin rằng em sẽ xuất hiện.

Anh và con trai ở đây, chờ em trở về.

Đồ Hoa Kỳ và Hàn Vũ Triết vội vàng chạy tới.

“Lăng Lăng sao rồi? Đã tỉnh lại chưa?” Đồ Hoa Kỳ gấp gáp hỏi.

Lạc Thần Hi gật đầu: “Đã tỉnh.” Đôi mắt Đồ Hoa Kỳ lóng lánh nước: “Tôi vào thăm thằng bé.” Lạc Thần Hi gật đầu.

“Vũ Triết, chúng ta vào thôi.” “Lăng Lăng, sao con lại ngốc như thế hả? Tự ngược đãi bản thân mà để Thiên Nhã biết được, nhất định cô ấy rất đau lòng.” Nghe Là Tiểu Bảo nói xong, Đồ Hoa Kỳ không thể tin được.

Cô thật sự không ngờ rằng vì để ép Thiên Nhã xuất hiện mà Lạc Lăng lại chọn phương pháp tự làm tổn thương chính mình.

Lạc Lăng liếc nhìn La Tiểu Bảo.

La Tiểu Bảo lè lưỡi.

“Vũ Triết, chúng ta vào thôi.” “Lăng3Lăng, sao con lại ngốc như thế hả? Tự ngược đãi bản thân mà để Thiên Nhã biết được, nhất định cô ấy rất đau lòng.” Nghe Là Tiểu Bảo nói xong, Đồ Hoa Kỳ không thể tin được.

Cô thật sự không ngờ rằng vì để ép Thiên Nhã xuất hiện mà Lạc Lăng lại chọn phương pháp tự làm tổn thương chính mình.

Lạc Lăng liếc nhìn La Tiểu Bảo.

La Tiểu Bảo lè lưỡi.

“Em đừng trách anh, người ta nói cho mami Hoa Kỳ biết là để mami dạy dỗ em đấy.

Để cho sau em không dám làm như vậy nữa.” La Tiểu Bảo thành thật nói.

“Mami không xuất hiện, chuyện gì con cũng có thể làm được.” Lạc Lăng nói một cách rất cố chấp.

Đồ Hoa Kỳ và Hàn Vũ Triết nhìn nhau, thở dài.

Trên hành lang bệnh viện.

“Lần này Thiên Nhã thật sự rất quá đáng! Không nói9tiếng nào đã rời đi, ngay cả hai bảo bối nhỏ cũng bỏ mặc.

Anh xem, ngay cả khổ nhục kế Lạc Lăng cũng lôi ra dùng rồi mà cô ấy chẳng hành động gì cả.

Vũ Triết, anh nói xem cô ấy đang làm gì? Cô ấy là người không biết giấu tâm sự nhưng chuyện lớn như này cô ấy lại không tới tìm em.

Anh nói xem, có phải cô ấy gặp chuyện gì đó rất khó xử không?” Đổ Hoa Kỳ càng nói càng lo lắng.

Hàn Vũ Triết vỗ vai cô, an ủi: “Đừng suy nghĩ lung tung.

Nếu Thiên Nhã thật sự ở chỗ Kha Tử Thích thì ít nhất là...

cô ấy an toàn.” “Không có việc gì cô ấy chạy tới chỗ Kha Tử Thích làm gì? Nhiều năm qua, cô ấy không chấp nhận anh ta, giờ tới khi cả gia đình đoàn tụ lại phát hiện3ra cái tốt của Kha Tử Thích, chạy tới bên cạnh anh ta hả? Không có khả năng ấy! Thiên Nhã thương con như mạng, cho dù cô ấy bỏ được Lạc Thần Hi thì cũng không bỏ được hai bảo bối nhỏ.” Nói xong, Đồ Hoa Kỳ thấy ánh mắt Hàn Vũ Triết khác khác: “Sao đấy?” Nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, cô phát hiện Lạc Thần Hi đang đi về phía bên này.

“Anh, anh nghe thấy hết rồi hả?” Đồ Hoa Kỳ muốn tát cho bản thân một cái.

Lạc Thần Hi không trả lời coi như ngầm thừa nhận: “Hai bảo bối nhỏ còn ở bên trên, làm phiền cô lên đó trong hai đứa trẻ một chút, tôi có chuyện muốn thương lượng với Vũ Triết.” Đồ Hoa Kỳ nhìn Hàn Vũ Triết như muốn hỏi Lạc Thần Hi tìm anh muốn thương lượng chuyện gì.

Hàn Vũ Triết cười để khiến cô yên tâm: “Được rồi, tôi đi vào, hai người cứ từ từ mà trò chuyện.” “Nghe nói công ty anh đang gặp nguy cơ nghiêm trọng.

Tình cảnh ra sao rồi?” Lạc Thần Hi hỏi.

Hàn Vũ Triết cảm thán, giọng nói nghe hơi bất lực: “Thật ra, mấy năm nay con đường gây dựng sự nghiệp của tôi không quá thuận lợi.

Lần này tin nhầm người, thứ phải đánh đổi chính là tâm huyết và cố gắng của tôi.

Tôi đã trải qua không ít khó khăn nhưng chưa cái nào nghiêm trọng như cái này.

Cho dù muốn ngăn cũng sắp không ngăn nổi nữa rồi.

Chỉ tiếc cho những người luôn đồng cam cộng khổ với tôi từ trước tới nay.” Cảm thán xong, thái độ của anh lại bình tĩnh như gió thoảng mây bay.

“Bị quan thế sao? Cái này không giống anh.”

Hàn Vũ Triết nở nụ cười: “Nói thể, có vẻ Chủ tịch Lạc rất hiểu tôi.

Dù sao thì cũng phải cảm ơn sự quan tâm của anh.

Từ trước tới nay, tôi luôn tự tin là có thể nắm được mọi thứ nhưng lần này tôi không dám chắc, có điều, không sao cả.

Dù công ty có sụp đổ thì tôi cũng có thể gây dựng lại, không có gì là không làm được.” Ánh mắt Lạc Thần Hi nhìn Hàn Vũ Triết xen lẫn chút thưởng thức.

Người như Hàn Vũ Triết, anh sớm đã hiểu rõ.

Hiện nay, Tập đoàn Lạc Thần đang thay máu mới, nếu như có thể đưa anh ta vào đội ngũ của mình, anh tin là mình có được một người trợ thủ đắc lực.

“Tôi nhập cổ phần vào công ty anh nhưng anh phải tới Tập đoàn Lạc Thần nhậm chức phó giám đốc, thế nào?” Lạc Thần Hi nhìn anh, nói.

Hàn Vũ Triết vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Phó giám đốc Tập đoàn Lạc Thần, có được chức vụ này có thể gọi là quyền cao chức trọng rồi.

Huống hồ, đây còn là doanh nghiệp hàng đầu trong nước, công ty đầu tư nhỏ của anh làm sao mà so được.

Anh biết Lạc Thần Hi coi trọng mình nhưng không ngờ là được tín nhiệm tới mức ấy.

Nhưng, đây là một quyết định quan trọng, nếu anh chấp nhận lời mời, vậy sự nghiệp của anh...

“Nếu anh không buông được sự nghiệp của mình thì có thể chú trọng tới cả nó, điều kiện tiên quyết là phải làm xong những công việc tôi đã giao cho anh.

Bây giờ Tập đoàn Lạc Thần đang trong thời buổi hỗn loạn, tôi rất cần một người vừa cận trọng vừa có thể tin tưởng được để bổ sung vào vị trí còn trống này.

Nếu như về sau anh vẫn thấy không hợp, muốn theo đuổi sự nghiệp của mình thì cứ thoải mái thôi, không cần phải nghi ngờ tối thông qua môi quan hệ với Thiên Nhã mà giúp anh.

Hãy nhớ, tôi không giúp anh mà là đang khai thác năng lực của anh, mời anh tới.” Vào khoảnh khắc này, Lạc Thần Hi giống như một vị quân vương sáng suốt, có thực lực và khí phách, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt nhưng cũng rất hiểu lý lẽ.

Người bên ngoài luôn nói Lạc Thần Hi là người không màng tới tình thân, lạnh lùng vô tình nhưng Hàn Vũ Triết lại nhìn anh bằng ánh mắt xen lẫn cả kính trọng và khâm phục.

Anh gật đầu: “Được, tôi đồng ý với đề nghị của anh, cũng rất lấy làm vinh hạnh khi được Chủ tịch Lạc coi trọng.

Có điều, công ty vẫn còn chuyện cần xử lý, e là không thể nhậm chức nhanh thể được.”

Lạc Thần Hi hài lòng gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.” Lạc Dương Hiên sẽ nhanh chóng trở lại, đến lúc đó không biết ông ta lại giở trò gì đây.

Tuy bây giờ trong Tập đoàn Lạc Thần có rất nhiều người của anh nhưng người tin tưởng được lại chẳng có bao nhiêu chứ đừng nói tới số người vừa có thể tin tưởng hoàn toàn vừa có đầu óc.

“Lăng Lăng, Lăng Lăng! Đừng mà, đừng xảy ra chuyện gì cả! Không được! Lăng Lăng!” Thiên Nhã nằm trên giường, giật mình tỉnh dậy.

Kha Tử Thích trông chừng cô mất một ngày một đêm.

Thấy cô tỉnh lại, trong miệng vẫn gọi Lạc Lăng, lo lắng cho Lạc Lăng thì anh đau lòng.

“Tử Thích, làm sao bây giờ? Em thấy khắp người Lăng Lăng toàn là máu, rất nhiều máu, cực kỳ nhiều máu.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Thiên Nhã bắt lấy cánh tay Kha Tử Thích, dùng sức lắc qua lắc lại.

“Thiên Nhã, bình tĩnh lại nào.

Đó chỉ là mơ thôi, Lăng Lăng không sao cả.” “Lăng Lăng không sao chứ?” Thiên Nhã nghi ngờ hỏi lại.

“Đúng thế, Lăng Lăng không sao cả.” Kha Tử Thích rũ mắt, giấu đi sự chột dạ.

Thiên Nhã hất tay anh ra: “Anh lừa em! Tử Thích, anh không có thói quen nói dối.

Biểu cảm này của anh rõ ràng là đang nói dối.

Không được! Bây giờ em phải đi gặp thằng bé.” Kha Tử Thích để lấy cô: “Thiên Nhã, bác sĩ nói cơ thể của em suy yếu, vết thương trên đầu chưa hoàn toàn khôi phục.

Hơn nữa, hôm đó em dính mưa, không đủ dinh dưỡng.

Em định mang bộ dạng này của mình đi gặp thằng bé sao? Em đã chuẩn bị xong tinh thần trở về bên cạnh Lạc Thần Hi chưa? Nếu giờ em đi gặp Lạc Lăng thì những khổ cực em đã phải chịu, những nỗi nhớ đó đều hóa thành công cốc.

Thiên Nhã, không phải là anh ích kỷ muốn giữ em lại bên mình, anh chỉ muốn em suy nghĩ kỹ.

Dù em quyết định như thế nào thì anh cũng ủng hộ em.” Có lời nhắc nhở của anh, Thiên Nhã bừng tỉnh.

Nếu quay về nhìn Lạc Lăng, cô sao có thể tiếp tục rời đi? Những gì cô đã đồng ý với cụ Lạc thì sao đây? Cha cô phải làm sao bây giờ? Lẽ nào cứ trơ mắt nhìn bi kịch xảy ra sao? Nhưng Lạc Lăng, cô không thể không về thăm.

Em phải đi thăm Lăng Lăng.

Dù thế nào thì em cũng nợ thằng bé rất nhiều, em thật sự phải xin lỗi thằng bé.” Thiên Nhã kiên trì muốn xuống giường.

Nỗi hổ thẹn với Lăng Lăng, cô sợ cả đời này mình cũng không bù đắp được.

Cô từng cắn răng thề rằng sẽ bù đắp lại cho Lăng Lăng những năm tháng cậu thiếu sót tình thương của mẹ, nhưng giờ cô lại rời cậu mà đi.

Nếu ngay cả khi cậu bị thương mà cô cũng không trở về chăm sóc thì cô còn xứng làm mẹ sao? Kha Tử Thích thở dài, nói: “Được, nếu em đã quyết muốn đi thăm thằng bé thì anh đưa em đi.

Chắc là hai bảo bối nhỏ cũng nhớ em lắm.” Ở ngoài cửa biệt thự.

“Em ở trong xe chờ anh, anh đi lấy thêm áo khoác cho em.” Kha Tử Thích nói xong, quay vào trong.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên.

“Cụ Lạc.” Tim Thiên Nhã đập thình thịch.

Không biết lần này cụ tìm cô là do có tin tức của cha hay là chuyện khác.

“Lạc Lăng bị thương, cô biết không?”