“Đừng xoắn xuýt.
Trên thế giới này, có được ắt có mất, cô đã lựa chọn rồi thì phải dũng cảm tiến lên.
Huống hồ, anh ấy là anh trai tôi, tôi sẽ không làm gì đâu.” Lạc Thần Dương vỗ bả vai cô ta, nói.
Hạ Nhất Y trừng mắt với anh ta, không nói gì, thẩm tính toán trong lòng.
Mấy dãy số lớn nhỏ trong này làm cho người ta nhìn vào đã thấy đau đầu nhưng anh lại nhìn chằm chằm một lúc
lâu.
“Để đó đi.” Anh không buồn ngẩng đầu lên.
Hạ Nhật Y nhẹ nhàng đặt cốc cà phê xuống, không đành lòng, khuyên nhủ: “Chủ tịch, thật ra mấy chuyện này không quan trọng, bây giờ muộn rồi,3hay là...” “Hẳn là giờ nhân viên đang oán trách tôi.
Cô để cho mọi người tan làm đi, còn nữa, cô cũng đi đi.” Lạc Thần Hi ra lệnh, vẫn không buồn ngẩng đầu lên.
Hạ Nhất Y nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mang cà phê lên, đặt trước mặt anh: “Chủ tịch, anh uống chút cà phê cho tỉnh táo đi a.” Đồng hồ treo tường tích tắc tích tắc vang lên, nhân viên bên ngoài oán khí ngợp trời.
Chủ tịch đại nhân, ngài giơ cao đánh khẽ với bọn tôi đi.
Ngài có cần phải liều mạng như vậy không? Tập đoàn Lạc Thần dưới tay ngài quản lý đã trở nên gọn gàng hơn, phong ba bão táp trước2đó cũng dần bình ổn, nhưng ngay vào lúc tinh thần căng thẳng của nhân viên được thả lỏng thì lại nghe thấy tin phu nhân chủ tịch La Thiên Nhã mất tích, Chủ tịch thì vui buồn thất thường.
Cái này chắc liên quan tới việc La Thiên Nhã mất tích nhỉ? Thế này thì lại trở về làm chiến sĩ thi đua mặt lạnh liều mạng rồi.
Lạc Thần Hi vùi đầu trong đống tài liệu, trước mặt là bảng khai báo tài vụ mấy năm gần đây của Tập đoàn Lạc Thần.
Lạc Thần Dương cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống.
Trong quán bar, hai người ngồi chung một chỗ nhưng lại tự ôm suy nghĩ của riêng mình.
Trong phòng3làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.
Mười một giờ đêm, Lạc Thần Hi vẫn vùi đầu làm việc trong phòng.
Mấy ngày nay, lúc nào anh cũng đặt mình trong trạng thái bận rộn, như thể ôm hết việc của tập đoàn lên người mình.
lâu.
“Để đó đi.” Anh không buồn ngẩng đầu lên.
Hạ Nhật Y nhẹ nhàng đặt cốc cà phê xuống, không đành lòng, khuyên nhủ: “Chủ tịch, thật ra mấy chuyện này không quan trọng, bây giờ muộn rồi, hay là...” “Hẳn là giờ nhân viên đang oán trách tôi.
Cô để cho mọi người tan làm đi, còn nữa, cô cũng đi đi.” Lạc Thần Hi ra lệnh, vẫn không buồn ngẩng đầu lên.
Hạ Nhất Y mấp9máy môi.
Cô ta đâu có ý này.
Cô ta chỉ đơn giản là quan tâm tới anh, lo lắng anh còn tiếp tục như thế thì cơ thể sẽ không chịu nổi.
“Chủ tịch, ý tôi là anh cũng về nhà nghỉ ngơi đi.
Mấy ngày nay anh quá vất vả rồi, chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.” “Được rồi, cô đi ra ngoài đi.” Lạc Thần Hi lạnh lùng nói, chẳng thèm ngẩng lên.
Ánh mắt Hạ Nhất Y lóe lên tia mất mát và oán hận.
Cô ta đã sớm quen với việc giấu hết vui buồn giận hờn, mặc kệ là anh có nhìn thấy hay không: “Chủ tịch...” Cô ta muốn nói thêm những hình như Lạc Thần Hi phát hiện ra3vấn đề trên tài liệu, hơi cau mày hoặc có thể là do nhở ra cái gì đó nên sắc mặt trong không vui.
Hạ Nhất Y nuốt lại lời đã lên tới cổ họng, khom người, đi ra ngoài.
Đêm khuya vắng vẻ, công ty không một bóng người, Lạc Thần Hi thả tài liệu trong tay xuống, dựa người vào ghế, day day trán.
Anh cảm thấy đầu mình đau tới mức sắp nứt toác ra.
Đã mấy đêm rồi anh không được ngủ ngon.
Nhắm mắt lại, anh không tự chủ được mà nghĩ tới cô.
Hất mạnh tập tài liệu trên bàn xuống đất, phòng làm việc vốn yên ắng bỗng vang lên tiếng giấy tờ rơi xuống.
Hạ Nhất Y vọt vào, thấy Lạc Thần Hi đau khổ day trán thì vội vàng xông tới, như thể sợ anh sẽ ngất xỉu.
“Chủ tịch, anh không sao chứ? Anh sao vậy?” Trước mặt anh hiện lên khuôn mặt lo lắng, khẩn trương của La Thiên Nhã.
Anh hung hăng hất tay cô ta ra: “Đi đi! Anh không cần em quan tâm.” “Chủ tịch, tôi đưa anh tới bệnh viện.” Thấy sắc mặt Lạc Thần Hi tái nhợt, trán rịn mồ hôi, Hạ Nhất Y đi qua đỡ lấy cánh tay anh.
Lạc Thần Hi lắc đầu, tới khi thấy rõ người trước mặt, anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc: “Lấy cho tôi nước.” Hạ Nhất Y vội vàng đỡ anh tới ghế sofa, sau đó vào phòng uống nước rót nước cho anh.
Cô ta cầm cốc nước ấm ra thì thấy Lạc Thần Hi đã nằm xuống ghế sofa, hình như ngủ rồi.
Hàng lông mi đẹp đẽ nhắm chặt, bờ môi mỏng gợi cảm khô nứt, trên trán đổ mồ hôi lạnh nhiều hơn.
Hạ Nhất Y đi qua, nhẹ nhàng đặt cốc nước sang một bên, ngồi xổm trước ghế sofa, dịu dàng gọi: “Chủ tịch? Chủ tịch? Anh đang ngủ sao?” Giọng nói nhỏ tới mức như sợ sẽ làm anh giật mình.
Lạc Thần Hi cau mày chặt hơn, bất an giật giật thân thể.
Cơ thể cao lớn thon dài hơi co lại, tựa như một đứa trẻ đáng thương không có nhà để về.
Trái tim Hạ Nhất Y mềm nhũn, đau lòng.
Cô ta đã đi theo Lạc Thần Hi được nhiều năm.
Trong mắt cô ta hay trong mắt bất cứ người nào khác, anh là người có thể hô mưa gọi gió, đen tối tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình, nhưng trên người anh lại tản ra khí chất bẩm sinh của bậc vương giả, khiến cô ta bị hấp dẫn mạnh mẽ.
Sau khi La Thiên Nhã xuất hiện trong cuộc sống của chủ tịch, trở thành một nhân viên của Tập đoàn Lạc Thần thì cô ta thấy Lạc Thần Hi sắp thay đổi tới mức cô ta không nhận ra nữa, giờ đây anh hoàn toàn không hề giống một Lạc Thần Hi luôn thờ ơ, không có chút tình cảm gì.
Anh sẽ vì La Thiên Nhã mà tức giận, cũng vì người đó mà lo lắng, đau khổ.
Dường như anh đã biến từ một người chỉ có linh hồn trống rỗng sang một người có đời sống bình thường, sinh động.
La Thiên Nhã rời khỏi đây, phản ứng của anh nằm ngoài cả trí tưởng tượng của cô ta.
Một người lạnh lùng, hay thờ ơ như anh lại vì người phụ nữ ngu ngốc tên La Thiên Nhã kia mà đánh mất lý trí? Điên cuồng tìm cô, trở mặt với cụ Lạc, thậm chí còn níu lấy cổ áo cụ Lạc muốn động tay.
Giờ đây, vì La Thiên Nhã, anh như muốn chết đi.
Chủ tịch, anh của bây giờ có đúng là anh không? Hay vẫn giống lúc trước? Làm sao đây? Dù bây giờ anh có thay đổi ra sao thì em cũng yêu anh, thậm chí còn yêu nhiều hơn trước kia.
Tình cảm đau khổ bị đè nén trong lòng sắp không thể ngăn chặn được nữa rồi, nó sẽ ùa như dòng nước lũ, hoặc tựa như một con thú dữ.
Cô ta thoáng do dự, vươn tay ra đặt ngón trỏ lên trán anh.
Nơi đầu ngón tay chạm vào như bị điện giật, cô ta vội vàng thu tay lại.
Mắt cô ta ươn ướt.
Đã nhiều năm trôi qua, cô ta luôn phải giả vờ như không có gì mỗi khi nhìn anh.
Nhìn mồ hôi rịn trên trán anh, cô ta lấy khăn ra, nhẹ nhàng lau đi.
Ngón trỏ nhẹ nhàng mơn trớn trán anh, dọc theo sống mũi cao, chạm tới đôi môi mỏng hơi khô.
Đây là lần đầu tiên cô ta chạm được vào gương mặt anh.
Cảm giác này, thích thật.
Để có thể ở bên anh, dù là thân phận gì cũng không sao cả.
Cổ tay cô ta bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn nắm chặt.
Hạ Nhất Y hoảng sợ nhìn chủ nhân đôi bàn tay đó, muốn rút ra thì anh lại nắm chặt hơn.
Cô ta khẩn trương nhìn Lạc Thần Hi, mắt anh vẫn nhắm nghiền, miệng thì thào: “Đừng bỏ anh, đừng bỏ anh có được không? Thiên Nhã, Thiên Nhã.” Hạ Nhất Y thấy hàng lông mày anh càng lúc càng nhíu chặt, không có dấu hiệu tỉnh lại, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta không rút tay ra nữa, ngược lại còn cầm lấy tay anh.
“Chủ tịch, là em, em là Nhất Y.” Cô ta không kìm được.
Nếu anh gọi tên cô thì tốt biết bao.
Lạc Thần Hi đang ngủ say không nghe thấy cô ta nói gì, chỉ dùng tay kéo.
Hạ Nhất Y càng hoảng sợ hơn.
Giây tiếp theo, cô ta ngã vào trong lòng anh.
“Thiên Nhã, đừng rời khỏi anh.
Đừng thế.” Trái tim đập thình thịch, được nằm trong cái ôm ấm áp thật hạnh phúc.
Cả đời này, cô ta nguyện sống trong lòng anh như thế.
Cô ta nhắm mắt lại, tận hưởng giây phút hạnh phúc này.
Trời sáng, Lạc Thần Hi trở mình trên ghế sofa.
Ánh mặt trời chiếu xuống, rọi trên người anh.
Anh để trán, ngồi dậy.
Phòng làm việc không có một bóng người.
Bỗng, anh nghĩ tới việc trước đây La Thiên Nhã lưu lại hình bóng mình ở mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Cô chăm sóc cho mấy chậu cây nhỏ bên bệ cửa sổ, sắp xếp lại những tài liệu bừa bộn trên bàn anh, thận trọng pha cho anh một cốc cà phê, còn giúp anh lau dọn sạch sẽ cả trong lẫn ngoài phòng làm việc nữa.
Mùi hương thuộc về cô đâu? Anh nhắm mắt lại, dùng sức hít một hơi, trong lòng nổi lên cảm giác mất mát.
Không có, chẳng có gì cả.
Cửa bị gõ nhẹ vài cái, dường như đang thăm dò xem anh tỉnh ngủ chưa.
“Vào đi.” Giọng nói mang theo vẻ lười biếng.
Hạ Nhật Y bưng bữa sáng vào, đặt trước mặt Lạc Thần Hi.
“Chủ tịch, đêm qua anh ngủ ngon chứ?” Hạ Nhất Y nhìn người đang ngồi trên ghế sofa.
Cả người anh tản ra hơi thở lười biếng, uể oải nhưng lúc nào cũng có thể làm người khác mê mệt.
Lạc Thần Hi gật đầu: “Cũng tạm.” Sao anh lại ngủ? Nhớ lại, đêm qua đầu anh đau tới mức nứt toác ra, là Hạ Nhất Y đỡ anh tới sofa.
Hạ Nhất Y nói: “Đây là thức ăn tôi giúp anh chuẩn bị, do đầu bếp của Khách sạn Lạc Thần làm, đều là những món Chủ tịch thích ăn.” Ánh mắt anh rơi xuống phần ăn sáng còn bốc khói nghi ngút.
Lạc Thần Hi nhàn nhạt đáp: “Ừm, cảm ơn, cô đi ra ngoài trước đi.” Hạ Nhất Y khom người, nở nụ cười nhạt, lui ra ngoài.
Vào khoảnh khắc đóng cửa, cô ta lưu luyến nhìn sườn mặt cô đơn của anh, trong lòng vừa đau đớn vừa ngọt ngào.
Chủ tịch, sau này ngày nào em cũng sẽ làm bữa sáng cho anh ăn.
Chỉ cần anh muốn, em nguyện ý làm cả đời.