Cô không thể quá đáng hơn được nữa.
Cô rất đau, thật sự rất khổ sở.
Chỉ cần nghĩ tới việc Lạc Thần Hi bị thương, dáng vẻ tuyệt vọng ấy lại làm lòng có đau như muốn chết lặng đi.
“Sai rồi.
Không cắt đứt hoàn toàn tình cảm? Là thế sao? Sau này, chắc chắn anh sẽ hận cô thấu xương, làm gì còn chút tình cảm nào với cô nữa?
Nghĩ tới đây, tim La Thiên Nhã càng đau hơn.
Đây không phải là kết quả cô mong muốn sao? Cô không hối hận.
Dù tim có đau tới cỡ nào cô cũng không hối hận.
Cụ Lạc nói đúng.
Cô thể này không phải làm tổn thương nó mà là đang trợ giúp cho nó.
Để cho nó quên cô đi.
Trừ phi, cô quá3ích kỷ.
Không lẽ cô muốn Thần không dứt hẳn tình cảm với cô, để nó đời này phải sống trong nhớ nhung và đau khổ?” Cụ Lạc lạnh giọng nói.
La Thiên Nhã rùng mình.
Nếu cô biến mất khỏi cuộc sống của Lạc Thần Hi một cách khó hiểu như này thì anh phải làm sao? Để quên được một người, cách tốt nhất là khiến cho bản thân mất hoàn toàn hi vọng vào người đó.
“Vậy cụ muốn tôi làm thế nào nữa? Tôi nghe theo cụ tất.” La Thiên Nhã nắm chặt tay, hỏi.
“Đừng gấp, cô sẽ biết nhanh thôi.” Kết thúc cuộc gọi, La Thiên Nhã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lăn dài.
Đột nhiên, cửa sổ sát đất phản chiếu lại hình ảnh Kha2Tử Thích đang đứng sau lưng.
La Thiên Nhã xoay người, bắt gặp ánh mắt khiếp sợ, kinh ngạc và xót thương của Kha Tử Thích.
“Vậy cụ muốn tôi làm thế nào nữa? Tôi nghe theo cụ tất.” La Thiên Nhã nắm chặt tay, hỏi.
“Đừng gấp, cô sẽ biết nhanh thôi.” Kết thúc cuộc gọi, La Thiên Nhã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lăn dài.
Đột nhiên, cửa sổ sát đất phản chiếu lại hình ảnh Kha Tử Thích đang đứng sau lưng.
La Thiên Nhã xoay người, bắt gặp ánh mắt khiếp sợ, kinh ngạc và xót thương của Kha Tử Thích.
Điện thoại di động rơi xuống đất, La Thiên Nhã nghi ngờ hỏi: “Tử Thích, anh nghe được hết rồi?” Không biết anh đã đứng sau lưng cô3từ bao giờ nhưng dựa vào nét mặt anh là có thể hiểu được, anh đã nghe thấy hết.
Kha Tử Thích không trả lời, tiến lên, dùng một tay ôm lấy cổ: “Em đã chịu khổ rồi.” “Tử Thích, em...” “Em ngốc thật đấy! Nếu là chuyện này thì em nên sớm nói cho anh biết.
Đừng lo, anh sẽ nghĩ biện pháp giúp em tìm được cha, em trở về bên cạnh Lạc Thần Hi đi.
Nói cho anh ta biết sự thật, anh ta sẽ giúp em, cũng như là anh đang giúp em vậy.” Kha Tử Thích ôm chặt lấy cô, đau lòng nói.
La Thiên Nhã mím môi.
Nếu mọi chuyện có thể đơn giản, dễ giải quyết như những gì anh nói thì tốt biết bao.
Nhưng, Tử Thích, anh không9biết đâu.
Cô nhất định phải rời khỏi Lạc Thần Hi.
Cô đẩy Kha Tử Thích ra, đôi mắt lóng lánh nước: “Không.
Em không thể nói cho anh ấy biết sự thật được.
Tử Thích, anh cứ coi như mình không biết gì đi.
Được không?”
Kha Tử Thích tóm chặt lấy cánh tay cô: “Tại sao anh phải làm như mình không biết gì cả? Em có biết là khoảng thời gian này, mỗi khi nhìn thấy em, anh đều cảm thấy bản thân mình như bị hành hạ tới chết đi sống lại không? Trước kia em không hề như thế, em bảo giờ anh sao có thể nhẫn nhịn để em tiếp tục như vậy? Nếu đã biết sự thật, anh sẽ không ngồi chờ chết.
Cụ Lạc dùng cho em để ép em3rời khỏi Lạc Thần Hi đúng không? Đi, em không muốn cho Lạc Thần Hi biết sự thật thì anh sẽ nghĩ cách cứu cha em ra khỏi tay cụ Lạc.”
Nói xong, anh buông cô ra, muốn rời khỏi đây.
La Thiên Nhã kéo anh lại, cầu xin: “Không được.
Tử Thích, anh không thể làm thế.” “Tại sao? Thiên Nhã, lẽ nào em không tin anh? Em nghĩ anh không phải đối thủ của cụ Lạc? Em quá coi thường anh rồi.
Yên tâm đi, anh nhất định sẽ cứu cha em về.” La Thiên Nhã khóc, lắc đầu: “Không phải thể đâu.
Cái anh biết không phải sự thật.” Lời cô nói làm Kha Tử Thích hoang mang: “Thiên Nhã, em đừng làm anh sợ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” La Thiên Nhã cắn răng, nói: “Nói chung là cụ Lạc không ép em.
Là em tự nguyện rời khỏi Lạc Thần Hi, không liên quan tới cụ ấy.” Kha Tử Thích không tin: “Thiên Nhã, ông ta đã làm gì em? Em cam lòng rời khỏi Lạc Thần Hi nhưng hai bảo bối nhỏ thì sao? Tại sao em không dẫn hai đứa nó đi cùng? Lẽ nào em không cần cả hai bảo bối nhỏ nữa? Chúng là bảo bối trong tim em, không phải em bảo chúng còn quan trọng hơn cả mạng sống của em sao?” Sắc mặt La Thiên Nhã trắng bệch.
Cô yếu ớt nói: “Đúng thế, là em có lỗi với hai bảo bối nhỏ.
Nhưng em làm vậy là tốt nhất với chúng.” Câu này càng làm Kha Tử Thích thấy khó hiểu hơn, anh nhíu mày: “Thiên Nhã, em còn bao nhiêu bí mật muốn lừa người khác nữa? Em định một mình chịu đựng tất cả? Có thể nói cho anh biết không? Anh muốn biết, nếu không, anh không thể chịu được khi thấy em rõ là đang đau khổ nhưng lại làm ra vẻ tuyệt tình.” Chuyện gì đã khiến một người phụ nữ ngay cả đứa con ruột thịt cũng không cần? Là chuyện ghê gớm gì đang gây khó dễ cho Thiên Nhã La Thiên Nhã lúng túng, do dự không biết có nên nói chân tướng ra không.
Nhưng cụ Lạc đã nói, bí mật này, ngoài cổ và cụ ra, cô không được cho bất cứ người nào khác biệt.
Cô cũng không nguyện ý nói cho người khác biết quá khứ của Lạc Thần Hi.
“Tử Thích, xin lỗi, em không thể nói cho anh biết được.
Nói chung, sự thật không phải như anh nghĩ.
Anh giúp em giữ bí mật này, được không? Không cần làm gì, được chứ?” La Thiên Nhã nắm chặt tay anh, hi vọng anh có thể đồng ý với mình.
Kha Tử Thích rút tay ra, lắc đầu: “Không thể, anh không thể nhìn em tiếp tục sống cuộc sống như thế.” Nói xong, anh xoay người chạy ra ngoài.
“Tử Thích! Tử Thích!” La Thiên Nhã đuổi theo.
La Thiên Nhã đuổi theo ra tận bên ngoài biệt thự, nhìn bước chân anh càng lúc càng nhanh, hét to với giọng kiên định: “Tử Thích, nếu anh nói cho Lạc Thần Hi biết chuyện này, em sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.” Dưới tình thế cấp bách, cô không còn cách nào khác.
Cô biết, mình nợ Kha Tử Thích rất nhiều.
Từ khi gặp được nhau ở thành phố B, anh vẫn luôn giúp cô, ở bên cạnh chăm sóc La Tiểu Bảo và cô.
Quay về thành phố A, cô gặp lại Lạc Thần Hi rồi yêu anh.
Kha Tử Thích không những không trách cô mà còn chăm sóc cả La Tiểu Bảo lẫn cô cực kỳ tỉ mỉ.
Lạnh lùng và xa cách trước đó là giả vờ.
Giờ đây, cô rời khỏi nhà họ Lạc, rời khỏi Lạc Thần Hi và hai bảo bối nhỏ, muốn một mình cùng cha chạy trốn khỏi nơi này, nhưng không ngờ Kha Tử Thích lại tìm được cô.
Cô làm phiền anh thêm lần nữa.
Nhìn anh lo lắng, dằn vặt vì mình, cô cũng không đành lòng.
Cả người Kha Tử Thích cứng đờ.
Cửa sổ xe phản chiếu lại biểu cảm trên khuôn mặt.
Do dự, chần chừ, đau khổ.
Anh nắm chặt tay, cắn răng kìm nén sự xúc động của mình.
La Thiên Nhã ở phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, đợi anh đưa ra quyết định.
Lúc sau, anh nói mà không quay đầu lại: “Yên tâm đi, anh không nói đâu.
Anh cần được yên tĩnh một chút, em trở về nghỉ ngơi đi.” Cơ thể đang cứng ngắc của La Thiên Nhã cuối cùng cũng được thả lỏng.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Tử Thích, cảm ơn anh.” Kha Tử Thích không nói gì, lên xe luôn.
Nhìn anh lái xe rời đi, La Thiên Nhã lẩm bẩm: “Tử Thích, em xin lỗi.” Lái xe đi mà không có mục đích rõ ràng, không hiểu sao xe lại đi tới Tập đoàn Lạc Thần.
Kha Tử Thích nhìn lên trên, hai tay nắm chặt tay lái.
Anh thắng gấp.
Nói hay không nói đây?
Trong phòng làm việc của chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.
Lạc Thần Hi khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn Kha Tử Thích.
“Chủ tịch Kha, sao anh lại bất ngờ tới đây thế: Quyết định về khu buôn bán của Vân Thành không phải là để sau sao? Hôm nay cũng không có cuộc họp nào giữa Tập đoàn Lạc Thần và Tập đoàn Kha thị.” Kha Tử Thích ngồi trước mặt anh, đan hai tay vào nhau.
“Tôi tới không phải để nói chuyện công việc với anh.” Anh nói.
Lạc Thần Hi nhướng mày, cười lạnh lùng: “Không nói chuyện công việc? Kha Tử Thích, ngoài chuyện công việc ra, tôi và anh còn có thể nói chuyện gì?” Kha Tử Thích quan sát anh, bầu không khí giữa hai người thoang thoảng mùi thuốc súng.
Thiên Nhã rời khỏi anh là có nỗi khổ riêng.
Anh đã muốn thốt ra như vậy nhưng ánh mắt và giọng nói cầu khẩn của La Thiên Nhã lại văng vẳng bên tai anh.
Lạc Thần Hi nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, trông thấy muốn nói lại thôi, cười lạnh lùng: “Chủ tịch Kha, không phải là anh tới chỗ tôi để suy nghĩ chứ? Có gì cứ nói thẳng đi, tôi cho anh năm phút.” “Tôi đã nói, chỉ cần Thiên Nhã cảm thấy không hạnh phúc khi ở bên cạnh anh, tôi sẽ cướp cô ấy về.” Kha Tử Thích nói.
Lạc Thần Hi cười nhạt: “Thế thì sao? Giờ anh quá rảnh rỗi hay là thấy mình quá xuất sắc nên chạy tới chỗ tôi để ra oai?” “Ra oai thì không dám nhận.
Tôi tới là để nói cho anh biết, đừng nghĩ chỉ có bản thân là người bị hại.
Giả vờ đau khổ cũng là một loại giả vờ.
Bởi vì anh không đối xử tốt với cô ấy nên cô ấy mới rời khỏi anh.
Chuyện này không liên quan gì tới cô ấy cả, anh tự suy nghĩ lại vấn đề của bản thân đi.” Ánh mắt Lạc Thần Hi trở nên lạnh hơn, trên người tản ra hơi thở nguy hiểm: “Ở trên địa bàn của người khác, cho dù là miệng chó cũng phải phun ra được ngà voi.
Nếu không, hậu quả là thứ không thể tưởng tượng nổi đâu.
Lẽ nào Chủ tịch Kha không hiểu đạo lý này?” Giọng nói anh mang theo sự uy hiếp rõ ràng.
Anh suy nghĩ về lời Kha Tử Thích vừa nói.
Đột nhiên chạy tới đây buông lời khiêu khích, người này có ý gì? Dựa theo tính cách của Kha Tử Thích, anh ta không thể hành động như người không có đầu óc được.
“Một người ở bên cạnh anh, nếu cô ấy hạnh phúc đúng như những gì mình nói thì tại sao phải rời đi? Lẽ nào anh không suy nghĩ tới vấn đề này? Đúng thế, có lẽ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.
Thiên Nhã không phải người như vậy.
Anh suy nghĩ thử xem, vì sao cô ấy rời khỏi anh, thậm chí còn không thèm gặp hai bảo bối nhỏ?” Kha Tử Thích dẫn anh phân tích theo lối mòn này.
Nói tới tận đây rồi, chẳng lẽ Lạc Thần Hi còn không hiểu?
Anh nhướng mày: “Anh nói thế là có ý gì?”
“Tôi không có ý gì cả, chỉ muốn nhắc nhở anh thôi.
Tôi tin anh đã sớm nhìn ra được trái tim Thiên Nhã là như nào.
Nếu anh không còn cách nào làm cô ấy hồi tâm chuyển ý, vậy tôi sẽ giữ cô ấy lại bên cạnh mình.
Tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây, khiến cho anh mãi mãi không tìm được cô ấy.”