Vì chỉ cần ông ta ngã ngựa, vụ án của Hoàng Thừa Nghĩa sẽ không còn ai điều tra nữa, Kha Tử Thích an toàn.
Nhưng càng làm vậy thì c3àng chứng minh là trong lòng Kha Tử Thích có quỷ.
Cái này ngườ5i bình thường cũng nghĩ ra được.
Kha Tử Thích cầm tờ4 báo lên, tin tức trên đó đề cập tới việc rốt cuộc là vị cao nhân nào đã tính toán mưu kế làm Triệu Đạo Minh ngã ngựa, sau đó còn nhiệt li0ệt đề cử mấy người, người được nhắc nhiều nhất là anh.
“Thiên Nhã, em tin là anh làm sao?” La Thiên Nhã lắc đầu: “Không đâu, em không tin.
Nhưng Triệu Đạo Minh tác phong thối nát, làm quan không đứng đắn là sự thật.
Cho dù có là anh làm ra cũng là vì dân, giúp mọi người trừ tai họa thôi.” Kha Tử Thích cười an ủi cô: “Anh cũng hi vọng mình có bản lĩnh này nhưng không phải anh.” “Thế là ai?” La Thiên Nhã liếc nhìn tờ báo trong thùng rác, “người đứng phía sau thao túng” có nhắc tới Lạc Thần Hi nữa.
Kha Tử Thích xoa tay La Thiên Nhã: “Đừng suy nghĩ lung tung, mọi việc không đơn giản như em nghĩ đâu.
Trong đầu em không cần phải nghĩ tới mấy thứ tạp nham như này làm gì.” La Thiên Nhã gật đầu: “Ừm.” Kha Tử Thích nhìn vali hành lý của cô: “Thu dọn đồ đạc xong hết rồi chứ?” La Thiên Nhã nhìn anh, không ngờ Tử Thích có thể thả cô đi dễ như vậy: “Tử Thích, em...” “Ở đây không an toàn nữa.
Gần đây anh gặp khá nhiều vấn đề phiền phức, em ở lại chỗ anh chỉ sợ sẽ bị bên truyền thống động tới.
Hiện giờ đối tượng bọn họ nhắm tới là anh, không bằng em cứ đến nhà Hoa Kỳ lánh tạm.
Như vậy an toàn hơn.” Kha Tử Thích nói.
La Thiên Nhã nhíu mày: “Tử Thích, anh không sao chứ? Em cũng cảm thấy chuyện này hơi lạ, mới mấy ngày hôm trước báo chí còn đưa tin về em, sao sang mấy ngày này lại...” Cô không nghĩ thông nổi, cứ thấy là lạ.
Kha Tử Thích vỗ vai cô, nói: “Thế này không phải tốt sao? Những bài báo này không có căn cứ xác thực, không cần phải quá chú ý đến nó.” “Nhưng Tử Thích à, em vẫn lo lắng cho anh.” La Thiên Nhã lấy tư cách là một người bạn tốt, người nhà của anh, chân thành nói.
“Nếu em lo lắng cho anh thì hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt.
Sau này anh sẽ cố gắng dành thời gian tới chỗ Hoa Kỳ thăm em.
Còn khi nào em đi thì hãy hứa với anh, nhất định phải nói cho anh biết.” La Thiên Nhã gật đầu, nét mặt thoáng sầu lo: “Tử Thích, anh nói thật cho em biết đi, có phải anh phải người điều tra cụ Lạc không?”
Kha Tử Thích không muốn nói dối cô: “Ừ.” “Đừng làm vậy nữa, nó không có ý nghĩa gì đâu.
Hãy để cho em yên lặng rời khỏi đây, chỉ cần các anh buông tay, em mới có thể thuận lợi rời khỏi đây để gặp lại cha.” Kha Tử Thích nhìn cô, hơi do dự: “Thiên Nhã, em biết anh không thể thả em đi như vậy mà.
Chỉ cần còn khả năng, anh sẽ cố gắng tìm ra phương pháp giải quyết.” “Không, cách giải quyết duy nhất là để em rời khỏi đây.
Cụ Lạc đã nói hiện tại có mấy bên đang điều tra chặt chẽ chuyện của em, nếu bây giờ đưa em đi gặp cha chắc chắn sẽ bị lộ hành tung, đến lúc đó chỉ sợ chuyện này không gạt được.
Em không thể mạo hiểm, cụ ấy cũng không thế mạo hiểm.” “Thiên Nhã, em tin tưởng ông ta đến thế sao? Cụ Lạc không phải người hiền lành nhân hậu gì, anh tin chắc là em đã biết điều đó.” La Thiên Nhã mím môi: “Cụ ấy đã đồng ý rồi.
Em tin rằng chẳng qua là cụ ấy không muốn thấy cháu mình gặp nguy hiểm và không muốn người phụ nữ mình căm ghét bước chân vào nhà họ Lạc với tư cách cháu dâu thôi.” “Chính vì như thế, ông ta mới càng không dễ dàng bỏ qua cho em.” Kha Tử Thích không thể không nói lời này với cô.
“Em đã đồng ý với cụ ấy sẽ không đặt chân về thành phố A nửa bước, em và cha sẽ cùng kiếm sống bên ngoài.” “Em cam lòng để hai bảo bối nhỏ thế kia sao? Em cam lòng bỏ Lạc Thần Hi sao?” “Em...” La Thiên Nhã nghẹn lời.
Nhắc tới bọn họ, lòng cô rất khó chịu.
“Xin lỗi, Thiên Nhã.
Anh biết mình nói ra lời này có thể em sẽ khó chịu nhưng anh không thể không nói cho em biết, cụ Lạc không hề có ý định thả em đi.” Kha Tử Thích đứng lên, đi về phía cửa sổ sát đất, suy tư một lát rồi nói.
La Thiên Nhã nghi hoặc nhìn bóng lưng anh: “Tử Thích, lời này của anh là có ý gì?”
“Thiên Nhã, ông ta đã sớm nghĩ cách diệt trừ em rồi.
Em nghĩ, ông ta có thể để lại hậu hoạn, tùy thời uy hiếp mình sao? Nếu sự việc đúng như lời ông ta nói, Lạc Thần Hi là hung thủ hại chết mẹ em thì ông ta không thể giữ em lại bên cạnh.
Với tính cách độc ác và thủ đoạn tàn nhẫn của ông ta, ông ta sẽ không đặt bên cạnh mình một quả bom hẹn giờ.
Chỉ cần cho em và em còn sống, bí mật động trời này rất có thể sẽ bị lộ ra ngoài.
Đến lúc đó, Lạc Thần Hi hay Tập đoàn Lạc Thần đều gặp ảnh hưởng.
Nếu ông ta không chịu nói sự thật cho em biết, vậy em sẽ càng nguy hiểm hơn.
Ông ta làm nhiều như thể chỉ là muốn đuổi em đi.” La Thiên Nhã không tin lời Kha Tử Thích nói: “Không đâu, cụ Lạc đã nói...”
Kha Tử Thích xoay người bắt lấy cánh tay cô: “Thiên Nhã, đừng ngây thơ như vậy.
Tình trạng bây giờ của em đang cực kỳ nguy hiểm, em biết không? Chỉ cần em rời khỏi thành phố A, ông ta lập tức muốn làm gì thì làm.
Đến lúc đó, cả em lẫn cha em đều có thể bị ông ta diệt khấu.”
Sắc mặt La Thiên Nhã trắng bệch: “Cha em đâu? Cha em không sao chứ? Giờ ông ấy đang ở trong tay cụ Lạc, có khi nào...” Kha Tử Thích nắm chặt tay cô: “Yên tâm đi, hiện giờ cha em không sao cả vì em chưa rời khỏi nơi này.
Nghe anh nói đây Thiên Nhã, rời đi không phải là phương pháp giải quyết tốt nhất, đấy là cách làm ngu ngốc mới đúng.
Dù thế nào đi chăng nữa, hãy kéo dài thời gian, anh sẽ nhanh chóng tìm ra chỗ bác trai đang lẩn trốn, đưa ông ấy về.
Đến lúc đó, em mới thật sự an toàn.” La Thiên Nhã bị rối loạn: “Tử Thích, để cho em suy nghĩ kỹ đã, được không?” “Được.” Kha Tử Thích đồng ý.
“Em đến nhà Hoa Kỳ trước đi, anh sẽ phải người bảo vệ em.” “Tử Thích, cảm ơn anh.” Kha Tử Thích xoa đầu cô: “Ngốc quá, em không nên nói hai từ này, anh nghe phát chán rồi.” La Thiên Nhã gượng cười: “Em không biết nên nói với anh thế nào nữa, chỉ có thể dùng nó để diễn tả...” Kha Tử Thích vươn tay ra, che miệng cô lại: “Không biết nói gì thì không cần nói nữa, anh hiểu hết mà.” La Thiên Nhã gật đầu, ánh mắt lóng lánh nước.
Tại biệt thự nhà họ Lạc.
“Hai bảo bối nhỏ, các con đang làm gì thế?” Đồ Hoa Kỳ cầm một túi đồ ăn vặt to tới dỗ hai bảo bối nhỏ.
Cô thấy La Tiểu Bảo đang ngồi trong phòng khách buồn chán xem ti vi, Lạc Lăng đứng ở trên ghế ném thức ăn cho cá vào bể.
Thoạt nhìn trông cả hai chẳng có sức sống gì cả.
Đồ Hoa Kỳ ném túi đồ ăn vặt đang cầm trong tay tới: “Haiz, hai người các con sao lại như thể hả? Mẹ nuôi các con là mami đây khi nào tới cửa cũng cầm theo cả túi đồ ăn vặt, các con lại dùng thái độ đó để đối xử với mami?” “Mami Hoa Kỳ, mami mới là người càng ngày càng không biết suy nghĩ ấy.
Mami Thiên Nhã tới nhà mami ở mà mami không nói trước cho bọn con biết một câu.” La Tiểu Bảo hạ thấp âm thanh xuống, bĩu môi nói, không những thế còn cố tình chỉ nhìn ti vi, không nhìn cô.
Đồ Hoa Kỳ sửng sốt.
Không ngờ La Thiên Nhã mới dọn tới nhà mình vào hôm qua mà hai bảo bối nhỏ đã biết.
Đúng là quá thần thông quảng đại! Cô nhìn Lạc Lăng rồi đi tới ngồi xuống cạnh La Tiểu Bảo, ôm lấy cậu: “Ôi, mami Hoa Kỳ không cố ý lừa gạt các con đâu, là tại mami Thiên Nhã của các con có nỗi khổ khó nói mà.
Tạm thời mami không thể nói cho các con biết hành tung của cô ấy được.” Câu giải thích này của cô hình như không giải quyết được vấn đề mà còn hơi lỗ mãng.
Nhìn hai bảo bối nhỏ u buồn, cô nói thêm: “Thôi nào, đừng buồn như vậy nữa.
Hôm nay mami Hoa Kỳ tới đây không phải để nói cho các con biết sao? Mami các con đúng là đã dọn tới nhà mami ở, thể này dù sao cũng tốt hơn việc ở lại nhà Kha Tử Thích, đúng không?” Hai bảo bối nhỏ trước sau không nói lời nào.
“Này, hai đứa nhóc các con bị làm sao thế? Sao ngay cả mami Hoa Kỳ cũng không yêu nữa rồi?” “Mami Hoa Kỳ, không phải là bọn con không yêu mami mà là mami có thể nói cho bọn con biết, mami Thiên Nhã đang có nỗi khổ tâm gì không?” La Tiểu Bảo bỏ điều khiển tivi xuống, chớp đôi mắt to, hỏi.
Lạc Lăng thả hộp thức ăn cho cá xuống, đi tới ngồi đối diện với hai người, bày ra trạng thái chuẩn bị nghe Đồ Hoa Kỳ trả lời.
Đối mặt với đôi mắt to tròn tựa như hai ngọn đèn sáng chiếu thẳng vào mình của hai bảo bối nhỏ, Đồ Hoa Kỳ ấp úng nói: “Mami, mami cũng không rõ nữa.
Nhưng mami Thiên Nhã của các con đúng là đang có nỗi khổ tâm.
Còn về việc nỗi khổ tâm đó là gì, mami đã đồng ý với cô ấy là không nói cho các con biết.
Cô ấy không muốn các con lo lắng, hiếu không?” Lạc Lăng khoanh tay trước ngực, nói: “Con biết, ông ngoại đang ở trong tay cụ Lạc.” Đồ Hoa Kỳ sửng sốt, không ngờ hai bảo bối nhỏ đã biết hết.
Cô nhìn Lạc Lăng rồi lại nhìn La Tiểu Bảo.
“Hai tên nhóc quỷ các con sao lại biết được? Cha các con cũng biết rồi?” Hai bảo bối nhìn nhau, trao đổi tin tức.
La Tiểu Bảo còn nghịch ngợm chớp mắt với Lạc Lăng.
“Mami Hoa Kỳ, mami lại nghĩ bọn con ngốc nghếch rồi.
Bọn con đương nhiên sẽ nghĩ ra cách để biết, bằng không sao lần trước có thể đi tìm mami Thiên Nhã? Nhưng mami yên tâm đi, cha chưa biết việc này.” “Hai người các con đúng là quỷ nhỏ, chuyện gì cũng biết.
Mami Thiên Nhã mà biết các con không hận cô ấy thì không biết sẽ vui mừng tới mức nào.
Bây giờ các con đã biết cô ấy có nỗi khổ tâm, có phải sẽ càng thương cô ấy hơn không?” Đồ Hoa Kỳ nói.