Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 334: Đau lòng, cô ấy không thương tôi

“Thể chuyện liên quan tới cho các con, các con cũng biết hết rồi hả?” Đồ Hoa Kỳ hỏi dò.

Chúng trao đổi ánh mắt với nhau.

Đồ Hoa Kỳ đi rồi, hai bảo bối nhỏ vẫn ngồi trong phòng.

“Lăng Lăng, e0m có nghe thấy gì không? Mami Hoa Kỳ nói, bà ngoại chúng ta là do cha hại chết.” La Tiểu Bảo nói với giọng mệt mỏi.

Cha không phải kẻ giết người.” La Tiểu Bảo gật đầu: “Đúng vậy, cha không phải người như thế.” Lạc Lăng cúi đầu, nhìn quả táo mình đang cầm trong tay.

Đây là quả táo Đồ Hoa Kỳ gọt cho cậu nhưng cậu không ăn nổi: “Dù sao sự việc này đã nằm ngoài dự đoán của em.” La Tiểu Bảo ôm gấu bông nhỏ, ngón tay mũm mĩm nghịch phần mắt con gấu bông: “Đúng vậy, điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.” Bầu không khí trong phòng rơi vào sự im lặng kéo dài, hai bảo bối nhỏ cùng nhìn về phía cửa sổ.

Bầu trời u ám kia dường như là sắp mưa.

Mưa ngớt, La Thiên Nhã thay bộ quần áo khác, muốn đi ra ngoài nhưng chuông cửa lại vang lên đúng lúc ấy.

La Thiên Nhã mở cửa.

Ấy vậy mà người đấy lại là Hạ Vân Cẩm.

Cô hơi giật mình: “Sao cô biết chỗ này?” Hạ Vân Cẩm cười: “Tôi có thể vào không?” “Xin lỗi, thể không tiện lắm.” La Thiên Nhã không muốn dính líu tới cô ta, cũng không muốn nghe cô ta nhắc tới bất cứ người nào.

“Đừng như thế, tôi chỉ muốn nói với cô vài câu thôi.”Hôm nay trông Hạ Vân Cẩm không còn dáng vẻ kiêu ngạo phách lối hay khi thể bức người nữa mà thay vào đó là mấy phần thân thiết.

Là Thiên Nhã bất đắc dĩ đành gật đầu, cho cô ta vào nhà.

“Có thể xin cô một tách cà phê không?” Hạ Vân Cẩm ngồi xuống ghế sofa, mỉm cười hỏi La Thiên Nhã.

Là Thiên Nhã cười.

Cô vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên cô ta xông vào nhà cô, cái khí thế phách lối ấy khiến người ta phải sợ hãi.

Nhưng, cô ta của bây giờ cứ như biến thành một người khác vậy.

“Có thể, cô chờ một chút.” Cô đáp.

Bưng cốc cà phê lên, La Thiên Nhã ngồi xuống.

Hạ Vân Cẩm nếm thử một ngụm, mỉm cười nói: “Thảo nào Thần thích uống cà phê cô pha như vậy.

Rất ngon.” Nói xong, cô ta nhẹ nhàng đặt cốc cà phê xuống.

Khối đá chèn ép trong ngực La Thiên Nhã bị đánh tan.

Thật ra, cà phê do cô pha cũng chẳng phải quá ngon nhưng Lạc Thần Hi chỉ uống mỗi loại cà phê đó.

Buồn cười nhất là có một lần anh lấy cái đó làm cớ đưa cô về công ty tiếp tục làm trợ lý riêng cho mình.

Cái người bá đạo không biết nói lý khi đó làm cô chỉ biết nhượng bộ.

“Sao thế? Nhớ tới chuyện vui vẻ nào đó à?” Hạ Vân Cẩm hơi nhếch miệng, hỏi.

La Thiên Nhã bừng tỉnh vì câu nói của cô ta.

Lúc này đây, cô mới nhận ra là mình lại bất tri bất giác nhớ tới anh.

Bỗng dưng cô cảm thấy hơi chán nản.

Dù cô có cố gắng kiềm chế như thế nào cũng không ngừng nghĩ tới người đó ở trong đầu được.

Cô lắc đầu: “Không, là nhớ tới mấy chuyện không vui.” Hạ Vân Cẩm nhìn cô, đáy mắt xẹt qua tia châm biếm: “Thật ra, là vui vẻ hay buồn rầu đều được hiển thị qua biểu cảm gương mặt hết, dù cô có che giấu tốt tới cỡ nào cũng vậy thôi.

Hoặc có thể nói, là cô đang nỗ lực khống chế nó.” La Thiên Nhã lắc đầu: “Cô muốn nói cái gì? Tôi không hiểu.” cũng không muốn hiểu.

Hạ Vân Cẩm nhìn chằm chằm cô hồi lâu rồi thở dài đầy bất đắc dĩ: “Thật ra, tôi tới đây là muốn nói xin lỗi với cô.” La Thiên Nhã không hiểu: “Xin lỗi?” “Vì chuyện Lăng Lăng, cũng vì tất cả những chuyện trước đây tôi đã làm với cô.” Hạ Vân Cẩm chân thành nói.

La Thiên Nhã thản nhiên cười.

Tới tận bây giờ mới xin lỗi thì còn ý nghĩa gì nữa? Thật ra, cô không có gì phải hận Hạ Vân Cẩm, nhưng chuyện duy nhất khiến cô căm ghét là vì Lạc Lăng.

Hạ Vân Cẩm ấy vậy mà dám cướp Lạc Lăng bên cạnh cô khi vừa mới sinh ra, làm cho cậu phải trải qua sáu năm không vui vẻ gì.

Những thương tổn này sẽ vĩnh viễn tồn tại trong lòng Lạc Lăng, không thể xóa nhòa.

Cô đã từng nói với lòng mình rằng sẽ bồi thường cho Lạc Lăng thật tốt.

Nhưng giờ đây, cô không thể làm gì thêm cho Lạc Lăng, không thể không bỏ rơi cậu, làm cho vết sẹo ấy càng thêm khắc sâu, càng thêm xấu xí.

“Tôi với cô, không biết ai mới là người xin lỗi ai đây.” La Thiên Nhã nhìn ra bên ngoài cửa sổ bằng đôi mắt đau buồn.

“Tôi không ngờ cô với Thần lại trở nên như này.

Nói thật, tôi đã từng rất hận cô nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện, tôi đã không còn ý chí chiến đấu nữa.

Những hành vi không từ thủ đoạn ấy đã khiến tôi mất hết tất cả.

Mắc bệnh tâm thần, mất đi người thân nhất bên cạnh mình, mất luôn cả người mình thương.

Nửa đời sau, tôi phải trải qua như thế nào đây.” Hạ Vân Cẩm giả vờ như mình đã nhìn thấu hết mọi chuyện.

La Thiên Nhã quan sát cô ta.

Người phụ nữ này, cô không hạn nhưng cũng chẳng thích: “Cô không phải nói với tôi mấy lời này, tôi mong là cuộc sống sau này của cô sẽ tốt hơn.” “Cả đời này tôi chỉ yêu một người, tôi hi vọng anh ấy được sống tốt.” Ánh mắt Hạ Vân Cẩm như đang van nài.

La Thiên Nhã cúi đầu: “Anh ấy cũng sẽ sống tốt thôi.” “Anh ấy sẽ không sống tốt.

Cô biết không? Từ trước tới giờ, tôi chưa từng thấy anh ấy có dáng vẻ như hiện tại.

Thật đấy! Một Lạc Thần Hi hăng hái, không ai sánh kịp như trước đây không còn nữa, mà tất cả nguyên nhân đều là do

CÔ.”

La Thiên Nhã cười nhạt, tim đau tới chết lặng: “Thể thì sao? Tôi không phải đấng cứu thế, không cứu nổi anh ấy đâu.”

“La Thiên Nhã, tôi van cô.

Trước đây là do tôi luôn ngăn cản nhưng bây giờ hai người vất vả lắm mới được ở bên nhau, vì sao cô không biết cố gắng quý trọng? Trở về bên cạnh anh ấy đi.

Lạc Lăng, tôi nợ Lạc Lăng rất nhiều.

Tuy trước kia tôi chỉ lợi dụng thằng bé như một lợi thế nhưng con người đâu phải cây cỏ, ai có thể mãi vô tình? Đứa trẻ này quá đáng thương, tôi hi vọng thằng bé có một người mẹ tốt, được trưởng thành trong một gia đình ấm áp.” “Hạ Vân Cẩm, cô không cảm thấy là mình nói như này trông còn giả tạo hơn sao?” La Thiên Nhã đứng lên, giọng nói cũng lớn hơn không ít.

Hạ Vân Cẩm bày ra dáng vẻ sẵn sàng chịu phạt với chuyện mình làm sai: “Cô trách tôi, tôi biết.

Nhưng tôi thật sự không nhìn nổi nữa.

Thần rất đau khổ.

Lúc uống say, anh ấy đã nói với tôi là trước đây anh ấy chưa bao giờ thật lòng với người khác, tình yêu của anh ấy đã trao hết cho cô nhưng cô lại vứt bỏ nó.” Lúc nói mấy lời này, viền mặt cô ta phiếm hồng.

La Thiên Nhã ngã ngồi xuống, nghiến răng nói: “Mặc kệ là cô tới đây để khuyên nhủ hay nhận sai thì cũng đi khỏi đây đi.

Tôi không muốn nghe, không muốn nghe bất cứ một cái gì nữa.” Hạ Vân Cẩm đứng lên, tủi thân mấp máy môi: “Cô không thích nghe, tôi cũng không nói nhiều nữa.

Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, Thần chưa hết hi vọng với cô đâu.

Hiện giờ anh ấy đang tự lừa gạt bản thân, cưỡng ép mình trở về với dáng vẻ như trước đây.

Không một ai biết nội tâm anh ấy chịu đựng giày vò tới mức nào.

Anh ấy ép mình không được đi tìm cô, ép mình không được nghe ngóng tin tức về cô.

Nhưng càng làm thế, anh ấy càng không quên được cô.” “Làm cho anh ấy quên tôi đi! Tôi quên anh ấy rồi.” La Thiên Nhã đỏ mắt, nghẹn ngào nói.

Nghe vậy, Hạ Vân Cẩm im lặng một lúc mới lên tiếng: “Tôi mong cô sẽ suy nghĩ lại.

Nếu không, tôi sẽ liều mạng đoạt lại trái tim anh ấy.

Dù phải dùng bao nhiêu sức lực, thậm chí phải đánh đổi cả mạng sống tôi cũng phải đem lại cảm giác hạnh phúc cho anh ấy.” La Thiên Nhã nhìn cô ta, nhếch môi cười: “Tùy cô.” “Cô!” Hạ Vân Cẩm bị lời nói của cô chọc giận.

“Mời cô rời khỏi đây.” La Thiên Nhã hạ lệnh đuổi khách.

Hạ Vân Cẩm lắc đầu đầy bất đắc dĩ, rời khỏi đây.

La Thiên Nhã đóng cửa, ngồi xuống ghế sofa, nhìn cốc cà phê tới ngây người.

Lúc Đồ Hoa Kỳ trở lại thấy La Thiên Nhã mang tâm sự nặng nề, nói: “Ai da, Thiên Nhã, dáng vẻ này của cậu trông chả khác nào lô cốt cả.

Hay cậu làm lô cốt luôn đi.” La Thiên Nhã phản ứng lại: “Hoa Kỳ, cậu về rồi.”

Đồ Hoa Kỳ thả túi xách xuống, bám lấy cánh tay cô, hỏi: “Mới nãy ở dưới tầng tớ thấy Hạ Vân Cẩm lái xe rời khỏi đây.

Sao cô ta lại xuất hiện ở chỗ này?” Nhìn thấy cốc cà phê trên bàn, cô đã hiểu hết.

“Cô ta còn mặt mũi tới tìm cậu à?” La Thiên Nhã gật đầu: “Cô ta tới đây nói vài câu.” “Người phụ nữ đấy tới đây để chọc giận cậu hả? Cô ta bị Lạc Thần Hi đuổi ra khỏi cửa, giờ còn có gan tới tìm cậu? Nhất định là do cô ta thấy hiện tại cậu đã rời khỏi Lạc Thần Hi nên nhân cơ hội này tới tìm cậu diễu võ dương oai.” “Không, cô ta tới bảo tớ quay về bên cạnh Lạc Thần Hi.” “Cái gì? Cô ta đổi tính hả?” “Có lẽ vậy! Thời gian và gặp gỡ thật sự có thể thay đổi một người.” “Thiên Nhã, cậu không được tin cô ta đâu đấy.

Cô ta không thể nào thay đổi trở nên thiện lương như vậy được.

Theo tớ thấy, chắc chắn cô ta đang có kế hoạch.” Đồ Hoa Kỳ kích động nói.

La Thiên Nhã cười đầy bất đắc dĩ: “Được rồi, cậu kích động như thể làm gì.

Cô ta không liên quan gì tới chúng ta cả, anh ấy cũng chẳng còn quan hệ gì nữa.” “Gì mà anh ấy cô ta chứ.

Lần sau cậu không được gặp cô ta đâu đấy.

Thủ đoạn của người phụ nữ ác độc này thế nào, cậu không phải là chưa từng thử qua.

Cậu nên rút kinh nghiệm việc này, biết chưa?” “Biết rồi, tớ không gặp cô ta nữa là được chứ gì.

Thật ra, lúc nãy cô ta tìm tới cửa tớ thấy rất kỳ quái.

Sao cô ta biết được tớ đang ở đây? Không phải chúng ta đã bảo mật rất tốt sao?” Đổ Hoa Kỳ vừa bực vừa buồn cười, nói: “Bảo mật cái gì chứ? Cậu không biết là hai bảo bối nhỏ đã biết cậu tới nhà tớ ở rồi sao?”