Mấy câu mỉa mai giễu cợt ấy đã làm Đồ Hoa Kỳ tức giận.
Cô siết chặt tay, định mở miệng nói thì Hàn Vũ Triết cầm tay kì3m lại.
Anh ra hiệu bằng ánh mắt cho cô, ý bảo không nên tức giận.
“Không ngờ Phó tổng giám đốc Hàn lại có qua2n hệ tốt với Chủ tịch Kha, mọi người cứ nói chuyện từ từ, tôi và Karen đi trước.” Lạc Thần Dương và Karen xoay người rời khỏi5, tới một góc khác của nhà hàng, ngồi xuống.
Sắc mặt bốn người khác nhau.
Đồ Hoa Kỳ đập tan sự im lặng, thấp 4giọng mắng: “Sao có thể như thể được? Tới đây ăn bữa cơm thôi cũng bị phá hỏng tâm trạng.” La Thiên Nhã cười trừ, nói: “Đừng 0tức giận, chúng ta tiếp tục thôi.” Karen ngồi ở bàn bên kia trông sang thấy Kha Tử Thích đang tỉ mỉ cắt thịt bò cho La Thiên Nhã, cắt xong thì đặt lại trước mặt cô ấy rồi cười nói cái gì đó.
Tay đang cầm dao nĩa của Karen không tự chủ được mà nắm chặt hơn.
“Đừng nhìn nữa.
Cô nhìn cô đi, cẩn thận không lại tự làm tổn thương tay mình.
Đau lòng cũng được nhưng đừng để da thịt cũng đau.” Lạc Thần Dương rất không biết sống chết mà mỉa mai.
Karen khôi phục tinh thần, thấy Lạc Thần Dương cười tươi rạng rỡ, cô dùng luôn cái dĩa đã xiên sẵn thịt bò chỉ về hướng anh ta: “Anh đắc ý cái gì hả? Mĩa mai tôi là thú vui của anh à?” Nhìn miếng thịt bò trước mặt, Lạc Thần Dương vươn tay ra túm lấy cổ tay cổ, há mồm ăn miếng thịt bò trên dĩa.
“Anh!” Karen không ngờ anh ta lại làm ra động tác mập mờ, buồn nôn như vậy, trong phút chốc liền thấy bực bội.
“Ai da, mọi người nhìn kìa.
Hai người giống vợ chồng son thật đấy, thân mật quá mà.” Đồ Hoa Kỳ vừa nói vừa ra hiệu cho bọn họ nhìn.
Kha Tử Thích quay đầu nhìn đúng lúc Karen dùng dĩa “đút” cho Lạc Thần Dương ăn cái gì đó, ánh mắt anh trở nên u ám, toát ra vẻ lo lắng.
La Thiên Nhã cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, lo lắng theo.
Karen chân trước vừa bước vào nhà vệ sinh, chân sau La Thiên Nhã đi theo.
Karen dừng bước, nói mà không quay đầu lại: “Đừng phủ nhận trước mặt tôi, tôi không muốn nghe.” “Karen.” La Thiên Nhã gọi Karen lại bằng giọng đầy bất đắc dĩ và thành khẩn.
Cô hi vọng Karen có thể nghe lời giải thích của cô, dù là nghe xong lập tức đi luôn.
La Thiên Nhã cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, lo lắng theo.
Karen chân trước vừa bước vào nhà vệ sinh, chân sau La Thiên Nhã đi theo.
Karen dừng bước, nói mà không quay đầu lại: “Đừng phủ nhận trước mặt tôi, tôi không muốn nghe.” “Karen.” La Thiên Nhã gọi Karen lại bằng giọng đầy bất đắc dĩ và thành khẩn.
Cô hi vọng Karen có thể nghe lời giải thích của cô, dù là nghe xong lập tức đi luôn.
Karen xoay người lại, oán hận nói: “La Thiên Nhã, cậu còn muốn nói gì nữa? Sự thật rành rành trước mắt rồi cậu còn muốn thể nào nữa? Cậu nhìn khi cậu ở cạnh anh họ, anh ấy cười thỏa mãn thể nào đi.
Cậu để hai bảo bối nhỏ ở đâu? Vứt Lạc Thần Hi ở chỗ nào? Còn nữa, cậu đặt tôi ở đâu?”
“Karen, tớ với anh họ cậu thật sự không có gì cả.
Cảnh trước cậu thấy chỉ là hiểu lầm, tớ với anh họ cậu chỉ là anh em.
Tớ hi vọng cậu có thể hiểu được điều này.” “Cậu coi anh họ tôi là anh trai nhưng anh ấy có coi cậu là em gái không? La Thiên Nhã, cậu có biết cậu làm như vậy khiến bao nhiêu người tổn thương không?” Karen tức giận hỏi.
“Tớ biết, tớ đã làm tổn thương rất nhiều người nhưng Karen à, tớ không có sự lựa chọn.” Karen đặt túi xách lên bồn rửa tay: “Được, thế cậu nói đi.
Cậu có nỗi khổ tâm gì? Chỉ cần cậu nói ra, tôi thấy hợp lý thì tôi sẽ tin tưởng cậu.” La Thiên Nhã cúi đầu, do dự: “Tớ, tớ không thể nói.”
“La Thiên Nhã, tuy tôi biết cậu chưa được lâu nhưng tôi thật lòng coi cậu là bạn, còn cậu thì sao? Cậu có coi tôi là bạn không? Cậu luôn miệng nói mình yêu Lạc Thần Hi, không yêu anh họ tôi, giả vờ giúp tôi theo đuổi anh họ nhưng vào thời điểm mấu chốt cậu lại đi theo anh ấy.
La Thiên Nhã, rốt cuộc cậu muốn cái gì? Tôi không cần biết lý do của cậu là gì hay cậu có nỗi khổ tâm như thế nào nhưng cậu làm thể là hủy hoại anh họ tôi đấy, cậu biết không?”
“Tớ biết.
Vì vậy, chẳng mấy chốc tớ sẽ rời khỏi đây.” La Thiên Nhã bảo đảm.
“Rời khỏi đây? Cậu định rời khỏi đây rồi đi đâu? Rời khỏi anh họ tối? Quay về bên cạnh Lạc Thần Hi và hai bảo bối nhỏ sao?” “Tớ sẽ không quay về bên cạnh Lạc Thần Hi nhưng cũng không ở lại bên cạnh Tử Thích.” Karen lắc đầu, không dám tin: “Vậy cậu muốn đi đâu? La Thiên Nhã, cậu phải nói cho tôi biết cậu đã xảy ra chuyện gì, vậy chúng tôi mới có thể giúp cậu.” “Cảm ơn cậu, Karen, nhưng chuyện của tớ chẳng mấy chốc sẽ được giải quyết.
Cậu chỉ cần tin rằng tớ với anh họ cậu là trong sạch.” La Thiên Nhã nhìn thẳng vào mắt của cô, chân thành nói.
Karen đỡ trán: “Thiên Nhã, vấn đề bây giờ không phải là hai người có trong sạch hay không.
Tớ tin nhưng những người ngoài kia sẽ tin sao? Huống hồ, tại sao cậu phải làm ra những hành vi kỳ quái liên tục như vậy? Tớ thật không hiếu.
Cậu có biết hai bảo bối nhỏ nhớ cậu tới mức nào không? Chúng là con của cậu đây.” “Karen, chuyện này tớ sẽ giải quyết.
Tớ chỉ muốn cầu xin cậu một chuyện, đừng tức giận với anh họ cậu nữa, được không? Tớ đã nợ anh ấy rất nhiều, tớ không hi vọng anh ấy vì tớ mà mất đi một người em gái tốt, một người bầu bạn.” Karen cười cay đắng: “Một người bầu bạn? Không đâu, ở trong lòng anh ấy, tớ mãi mãi là một cô em họ.” “Karen, cậu là một cô gái tốt.
Tớ tin rằng một ngày nào đó Tử Thích sẽ thấy được lòng tốt của cậu, bị tình yêu của cậu cảm hóa.
Cậu với anh ấy rất xứng đôi, tớ hi vọng cả cậu lẫn anh ấy đều hạnh phúc.” “Tớ không biết mình có nên tin cậu không nhưng Thiên Nhã à, tớ vẫn luôn cảm thấy cậu là người đơn thuần, hiền lành.
Giống như những gì tớ vừa nói thì tớ coi cậu là bạn, cậu cũng coi tớ là bạn phải không?” La Thiên Nhã vội vàng gật đầu: “Đúng thế, cậu là bạn tốt của tớ, là người chị em thân thiết.” “Vậy cậu nói sự thật cho tớ biết đi.
Chỉ cần chuyện đó nằm trong phạm vi năng lực của tớ, tớ có thể giúp cậu.
Nếu không giúp được, tớ sẽ cầu cha mình giúp.” “Vô dụng thôi, Karen.
Tớ không muốn quá nhiều người bị cuốn vào chuyện này.
Karen, ý tốt của cậu tớ xin nhận tấm lòng, nhưng cậu hãy tin rằng tớ với anh họ cậu không có gì cả.
Chẳng mấy chốc nữa tớ sẽ rời khỏi anh ấy, thật đấy.” Karen hít sâu một hơi, cầm túi xách lên: “Được rồi, nếu cậu không muốn nói cho tớ biết thì thôi, tớ cũng không ép cậu.
Nhưng cậu đừng quên những gì hôm nay mình nói.
Tớ cũng mong cậu nhớ kỹ rằng, dù cậu làm bất cứ chuyện gì hay quyết định thế nào thì đừng quên trước tiên mình phải lo lắng cho hạnh phúc của hai bảo bối nhỏ.
Chúng mà không có mẹ thì rất đáng thương, điểm này chắc cậu hiểu rõ.” Karen nói xong thì rời đi.
Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, La Thiên Nhã không nói lời nào, sắc mặt hơi kém.
“Thiên Nhã, em không sao chứ?” Kha Tử Thích tinh ý nhận ra.
La Thiên Nhã cười: “Không có việc gì đâu, Tử Thích.” Cô nhìn về phía Karen, đúng lúc đó cô ấy cũng đang nhìn thẳng về phía cô.
Hai người trao đổi bằng ánh mắt.
Bên ngoài cửa biệt thự nhà họ Thiệu.
“Anh họ, sao thể: Đêm hôm khuya khoắt chạy tới trước cửa nhà tôi làm gì, không cần đi với La Thiên Nhã của anh sao?” Karen bước xuống khỏi xe, nói với Kha Tử Thích đang đứng chờ bên ngoài.
Dường như anh đã đứng đó được một lúc.
Kha Tử Thích nhìn Karen, nói: “Karen, em nói chuyện với anh bằng giọng điệu như thế à? Anh là anh họ của em.”
Karen thấy nực cười: “Anh họ? Anh có phải là anh họ của tôi thật không? Nhà họ Thiệu chúng tôi có quan hệ họ hàng với nhà họ Kha sao? Đừng có nói đùa.” Kha Tử Thích đầu hàng: “Được rồi, lần trước đánh em là anh không đúng.
Anh tới đây xin lỗi em, được chưa? Thật ra ngày đó anh đã muốn nói xin lỗi em rồi nhưng thấy em vẫn chưa hết tức giận nên đi trước.” “Nếu đã đi sao hôm nay còn quay lại? Anh họ, tôi chuẩn bị tức giận với anh cả đời đấy.” Nghe ra được Kha Tử Thích nhún nhường tới xin lỗi và giải thích, khóe miệng Karen hơi cong lên.
“Anh sợ em sẽ tiếp tục hiểu lầm nhiều hơn.
Thiên Nhã lo lắng em sẽ để tâm mấy chuyện vụn vặt, cô ấy luôn coi em là tri kỷ...” “Anh họ, anh gấp gáp xin lỗi tôi, cầu xin sự tha thứ của tôi như vậy là vì để ý tới cảm nhận của cô ấy nên mới bất đắc dĩ phải làm thế này, đúng không?” Bỗng nhiên, Karen thấy tức giận.
“Anh không có ý này.” Kha Tử Thích bất lực nói.
“Anh cần gì phải miễn cưỡng bản thân như thế.
Ở trước mặt tôi, dáng vẻ anh như kiểu không thể làm gì khác, cứ như là mỗi khi ở bên cạnh tôi anh thấy tủi thân lắm vậy.
Thật ra, anh không cần giải thích hay xin lỗi với tôi, mới nãy lúc ăn cơm Thiên Nhã đã nói với tôi rất nhiều rồi.
Bảo tôi không nên giận dỗi anh, đừng trách anh, hãy tin tưởng hai người trong sạch.
Hai người yêu quý nhau, thương cảm cho đối phương như vậy, không ở bên nhau đúng là lãng phí!” Karen nghiến răng nghiến lợi nói.
“Karen, rốt cuộc anh phải nói thế nào em mới hài lòng?” Đứng trước mặt Karen, giới hạn của Kha Tử Thích như không có điểm cuối.
Anh không biết tại sao mỗi khi đứng trước mặt Karen, anh không thể khống chế được cảm giác
muốn phát điên.
“Anh hi vọng tôi hài lòng đúng không?” “Anh hi vọng em có thể hiểu cho bọn anh.”
“Hay cho cái gọi là “bọn anh.” “Anh nói rồi, anh với Thiên Nhã không có gì cả.” “Tại sao anh phải giải thích? Tôi nghĩ như thể nào quan trọng với anh sao?” “Karen, em vẫn còn hẹn hò với Lạc Thần Dương à?” Kha Tử Thích thay đổi chủ đề, hỏi.
Karen bĩu môi: “Liên quan gì tới anh.” “Anh nói rồi, cậu ta không phải người đơn giản, hi vọng em cẩn trọng hơn.
Anh không muốn em vì chuyện của anh mà đưa ra sự lựa chọn sai lầm.” Karen cười nhạt: “Hóa ra là vậy.
Anh họ, anh cố gắng muốn giải thích rõ với tôi là để nói cho tôi biết Lạc Thần Dương không phải người tốt, không muốn tôi tiếp cận anh ấy nữa, đúng không?” “Anh không thể độc đoán, chỉ mong em đừng dễ dàng tin tưởng người khác.” “Vì sao? Bởi vì chuyện của nhiều năm trước à? Tôi biết, anh và anh ấy đã kết thù từ lúc đó.
Tôi cũng biết mình hơi giống cô gái kia, đúng không?” Kha Tử Thích ngây người, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.