Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 337: Trêu chọc sói háo sắc

Nhưng, giấc mơ nào rồi cũng phải tỉnh.

Người mộng du rồi cũng phải quay trở về hiện thực, mặc dù hai người không ai nh3ắc tới một chữ.

“Thiên Nhã.” Kha Tử Thích xuất hiện ở ngoài cửa, nhìn vào trong thấy Lạc Thần Hi và La Thiên Nhã ngồi2 đối diện nhau.

Tuy La Thiên Nhã đỏ bừng cả mặt vì đấu võ mồm với anh nhưng bầu không khí ấy rất thân thiết, khăng kh5ít.

“Tử Thích.” La Thiên Nhã cố gắng che giấu sự mất tự nhiên trên mặt, gọi.

Kha Tử Thích cười đầy dịu dàng: 4“Hoa Kỳ nói em đã quay về khu Vân Thành nên anh lo lắng, ghé qua đây thăm em một chút.” “Em không sao, chỉ là muốn trở về đây0 ngồi một lúc thôi.” La Thiên Nhã áy náy nói.

Lạc Thần Hi cười nhạt, vỗ đùi đứng lên: “Chủ tịch Kha lo lắng như thế là rất đúng.

Người phụ nữ này ban ngày ban mặt đi ngủ không đóng cửa, không biết là có ý định trêu chọc sói háo sắc hay là muốn du kẻ trộm.” La Thiên Nhã bị câu nói của anh chọc tức: “Anh!” “Đúng đấy.

Tôi đang dụ dỗ sói háo sắc với kẻ trộm.

Trông cô như con thỏ nhỏ trốn sau lưng Kha Tử Thích, khuôn mặt Lạc Thần Hi tối sầm lại.

Anh hừ lạnh: “Muốn chết? Vậy thì anh rất muốn để em biết được cái gì gọi là...” “Trời, Tử Thích, mặt của anh bị sao vậy?” Lạc Thần Hi còn chưa dứt lời đã nghe thấy giọng La Thiên Nhã vừa kinh ngạc vừa lo lắng.

Lúc này La Thiên Nhã mới phát hiện ra má phải Kha Tử Thích sưng lên.

Nhìn sắc mặt nặng nề của Lạc Thần Hi, Kha Tử Thích cười nói: “Không sao cả, là do anh vấp phải đồ dưới chân nên đập đầu vào cây cột.” “Vấp đồ dưới chân?” La Thiên Nhã nghi ngờ hỏi lại.

“Đúng vậy, vấp phải một con chuột.” Kha Tử Thích nhìn Lạc Thần Hi, nói.

Không biết ai mới là sói háo sắc với kẻ trộm đâu.

Không nói tiếng nào đã lẻn vào nhà tôi, bây giờ còn đổ thừa.” Lạc Thần Hi cười không ngừng được, quan sát có một lượt từ trên xuống dưới: “Với bộ dáng này của em, sói háo sắc tới còn phải quay đầu bỏ chạy.” La Thiên Nhã nhìn lại bộ quần áo hôm nay mình mặc.

Do tâm trạng suy sụp nên mấy ngày hôm nay cô không trang điểm, cứ thế mặc tạm quần áo đi ra ngoài, áo phông quần soóc, thêm một đôi giày bình thường tới không thể bình thường hơn.

Cô hừ lạnh, nói không kịp suy nghĩ: “Có một số người không ăn được nho nên chê nho chua.” La Thiên Nhã vừa nói xong, Lạc Thần Hi lập tức nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Thật không? Em chắc là anh chưa được ăn quả nho này chứ?” Lúc anh nói chuyện, ánh mắt xấu xa ấy lại tiếp tục lướt từ trên xuống dưới người cô, sau đó dừng lại ở trước ngực.

Cảm nhận được ánh mắt trần trụi của anh, mặt La Thiên Nhã nóng lên, cô vội trốn sau lưng Kha Tử Thích: “Cái tên lưu manh này! Muốn chết à?“.

Anh hừ lạnh: “Muốn chết? Vậy thì anh rất muốn để em biết được cái gì gọi là...” “Trời, Tử Thích, mặt của anh bị sao vậy?” Lạc Thần Hi còn chưa dứt lời đã nghe thấy giọng La Thiên Nhã vừa kinh ngạc vừa lo lắng.

Lúc này La Thiên Nhã mới phát hiện ra má phải Kha Tử Thích sưng lên.

Nhìn sắc mặt nặng nề của Lạc Thần Hi, Kha Tử Thích cười nói: “Không sao cả, là do anh vấp phải đồ dưới chân nên đập đầu vào cây cột.” “Vấp đồ dưới chân?” La Thiên Nhã nghi ngờ hỏi lại.

“Đúng vậy, vấp phải một con chuột.” Kha Tử Thích nhìn Lạc Thần Hi, nói.

Sắc mặt Lạc Thần Hi tái xanh.

Cái gì đấy? Anh ta dám so sánh Lạc Thần Hi đại danh đỉnh đỉnh với một con chuột? Là Phật cũng biết tức giận đấy.

“Ha ha, vậy có thể chứng minh là Chủ tịch Kha đang đi làm một số chuyện mờ ám không thể cho người khác biết, nếu không sao có thể vấp phải con chuột?” Lạc Thần Hi đút tay túi quần, nói với giọng châm chọc.

La Thiên Nhã liếc mắt nhìn anh một cái như muốn nói “Anh im đi”: “Tử Thích, về em giúp anh chườm vết thương.” Kha Tử Thích dịu dàng cười, ánh mắt hết sức ấm áp: “Ừm.” Lạc Thần Hi nắm chặt tay lại, dùng tay kia kéo La Thiên Nhã qua, để cho cô xoay mặt về phía mình: “Em thấy không? Anh ta bị thương, anh cũng bị thương.” La Thiên Nhã kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của cô là khó hiểu, không biết vì sao hai người đàn ông này lại bị thương cùng lúc.

Nhưng nhìn Kha Tử Thích một cái, cô lập tức hiểu ra, hả hê cười: “Anh sao? Đáng đời.” “Em!” Lạc Thần Hi dùng sức nắm chặt cổ tay cô.

“Buông ra!” La Thiên Nhã hất tay anh ra.

Ánh mắt Lạc Thần Hi lộ rõ sự ghen tỵ và tức giận, nhưng cảm xúc đó rất nhanh đã bị anh áp chế.

Đôi mắt ấy trở nên u ám, anh cười lạnh, phất tay áo, không nói một lời liền rời khỏi.

Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, ánh mắt La Thiên Nhã trở nên đau khổ.

“Thiên Nhã.” Kha Tử Thích cầm lấy tay cô, gây sự chú ý với cô, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

La Thiên Nhã nhìn Kha Tử Thích, cười: “Tử Thích, em không sao.

Chúng ta mau về chỗ Hoa Kỳ thôi.” Ngồi trong xe, La Thiên Nhã nhìn góc nghiêng mặt Kha Tử Thích nói: “Sao anh lại đánh nhau với anh ấy?” “Không sao cả, chỉ là uống với nhau quá chén...” Kha Tử Thích hời hợt đáp.

“Bởi vì chuyện của em sao?” Kha Tử Thích mỉm cười: “Thiên Nhã, khi đàn ông đánh nhau, ngoại trừ việc liên quan tới phụ nữ thì còn rất nhiều nguyên nhân khác.” “Còn có nguyên nhân gì nữa? Trong công việc à?” “Nương nương, thứ cho tiểu Kha Tử không thể nói với ngài.” La Thiên Nhã bị lời của anh chọc cười: “Tử Thích, anh càng ngày càng biết nói chuyện cười rồi đấy.” “Thế à? Em thích không?” La Thiên Nhã lắc đầu: “Em thích hay không không quan trọng.

Quan trọng là nửa kia trong tương lai của anh có thích không.” Nghe cô nói vậy, nụ cười trên mặt Kha Tử Thích cứng đờ.

Nửa kia lý tưởng trong suy nghĩ của anh luôn là cổ.

Dù biết cô sẽ không bao giờ ở bên cạnh mình những vị trí kia trong lòng anh vĩnh viễn thuộc về cô.

La Thiên Nhã phát hiện ra mình đã nói lời không nên nói, xấu hổ cười, nói lảng sang chuyện khác: “Gần đây Karen làm sao thế? Anh đã giải thích rõ với cô ấy chưa?” Kha Tử Thích nhìn thẳng con đường phía trước: “Gần đây cô ấy không tới tìm anh.

Anh nghe nói là cô ấy đang cố gắng mở một công ty thiết kế thời trang.” “Thật sao? Thể thì tốt quá.

Em nghe nói là cô ấy rất am hiểu về thời trang, nhưng bác Trình không phải luôn phản đối sao?”

Kha Tử Thích lắc đầu, cười khổ: “Phản đối thì sao chứ? Tính tình Karen rất quật cường, không tùy tiện như chúng ta thấy đâu.

Nếu cô ấy đã nhận định theo một cái gì đó, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha.” Là Thiên Nhã nghe ra được sự bất đắc dĩ trong lời Kha Tử Thích.

Karen rất si mê anh, mặc dù từ trước tới giờ anh chưa thể hiện chút gì là mình muốn ở bên cô ấy.

Thậm chí, anh còn thể hiện rõ cả việc không muốn ở bên nhau.

Anh luôn coi Karen như em gái của mình nhưng Karen lại không hề từ bỏ.

“Karen một lòng một dạ với anh đấy.” La Thiên Nhã nói.

Trước đây, cô ấy có mối quan hệ yêu đương với Lạc Thần Dương chẳng qua là muốn dùng nó để kích thích anh thôi.

Kha Tử Thích biết tiếp theo La Thiên Nhã muốn nói gì.

Anh không muốn nghe được những lời đó từ miệng cô.

Cô có thể không thương anh nhưng không thể cứ giao anh cho một người phụ nữ khác như vậy.

Làm thế, anh càng khó chịu hơn.

“Thiên Nhã, chúng ta đi ra ngoài ăn đi.

Gọi cả Hoa Kỳ và Vũ Triết nữa.” La Thiên Nhã hiểu anh đang có ý nói lảng sang chuyện khác, đành thôi.

“Được.”

Tại nhà hàng kết hợp ẩm thực Trung Quốc và phương Tây ở Khách sạn Thì Chung.

Đồ Hoa Kỳ xin lỗi La Thiên Nhã và Kha Tử Thích: “Xin lỗi nha, Vũ Triết có cuộc họp ở công ty nên phải một lát nữa mới tới được.

Hay là chúng ta ăn trước đi, không cần chờ anh ấy.” La Thiên Nhã nói: “Không sao cả, chúng ta đợi anh ấy một lát.” Kha Tử Thích cũng cười: “Lâu lắm rồi chúng ta không được ngồi ăn cơm cùng nhau.

Vậy chờ một lát đi, chúng ta đều có thời gian mà.” “Tử Thích, anh không bận chuyện gì à?” Hôm nay Đồ Hoa Kỳ trông hơi khách sáo.

“Cứ thong thả, mọi việc đã xong trước khi tan làm.” Giờ Đồ Hoa Kỳ mới cười: “Được rồi, chúng ta đợi thêm một lúc nữa.” Một lát sau, Hàn Vũ Triết vội vã chạy tới.

“Ngại quá, để cho mọi người chờ lâu rồi.” Hàn Vũ Triết cười xòa, nói.

“Nói xin lỗi thì có ích gì, bữa này anh mời đi.” Đồ Hoa Kỳ giả vờ làm một “bà cố đáng ghét”, cả giận nói.

Hàn Vũ Triết cười nói: “Được, được, mọi người cứ ăn thoải mái đi.” “Đương nhiên rồi, phải ăn nhiều cho anh chết.” “Hoa Kỳ, anh ấy bận rộn chuyện công việc mà.

Cậu đừng bắt nạt chồng tương lai của mình như thế” La Thiên Nhã lên tiếng vì thấy bất bình thay Hàn Vũ Triết.

“Tớ cũng bận mà.

Bỏ lại công ty với cục diện rối rắm, chạy theo anh ấy gây dựng Triết Lực, bận tới chết đi sống lại đó.

Ai da, cứ tưởng bỏ việc rồi sẽ được hưởng phúc, không ngờ đấy mới là bắt đầu của bi kịch.” Đồ Hoa Kỳ cười, kể khô.

Hàn Vũ Triết biết Đồ Hoa Kỳ còn đang giận việc anh đồng ý với Lạc Thần Hi tới Tập đoàn Lạc Thần làm việc mà không qua thương lượng với cô.

Anh ôm lấy vai cô, nói: “Anh biết lỗi rồi còn không được sao? Có một cô vợ nội trợ như em ở nhà là phước ba đời của Hàn Vũ Triết anh.

Anh cảm kích em tới mức chảy cả nước mắt rồi đây.” Hàn Vũ Triết giả vờ như kẻ tôi tớ chọc cho tâm tình Đồ Hoa Kỳ thoải mái hơn không ít, ngay cả La Thiên Nhã cũng che miệng cười.

Kha Tử Thích ngồi một bên trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, không ngờ người luôn nghiêm túc, sống thu mình như Hàn Vũ Triết cũng có khía cạnh như vậy Quả nhiên, khi ở trước mặt người phụ nữ mình yêu, dù là người đàn ông như thế nào cũng sẽ biểu hiện ra một mặt khác hẳn bản thân.

Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của La Thiên Nhã, Kha Tử Thích say mê lúm đồng tiền của cô.

“Ai da, trùng hợp thật đấy.

Mọi người đang trò chuyện cái gì mà vui vẻ thế?” Không biết Lạc Thần Dương đi qua đây từ lúc nào.

Anh ta nói với vẻ mặt rất bất cần, phía sau có Karen đi theo.

Mọi người đồng thời quay về phía nơi phát ra âm thanh, nụ cười tắt dần.

“Phó Chủ tịch Lạc, trùng hợp quá.” Hàn Vũ Triết là người lên tiếng chào hỏi đầu tiên.

“Karen.” Sau vụ hiểu lầm đó, La Thiên Nhã chưa gặp lại Karen.

Cô luôn muốn tìm Karen để giải thích nhưng cô phải giải thích thế nào đây? Nếu không nói ra chân tướng, chỉ sợ Karen sẽ không tin cô.

Nhưng nếu cô nói cho quá nhiều người biết việc này thì chỉ sợ chuyện này sẽ càng ngày càng khó giữ bí mật, liên lụy tới nhiều người.

Karen lạnh lùng nhìn La Thiên Nhã, miễn cưỡng tươi cười.

Hay nói đúng hơn là khóe miệng cô hơi giật.

Cô quay đầu nhìn Kha Tử Thích, trong lòng đau đớn.

Lúc mới bước vào đâu, cô đã bắt gặp cảnh tượng anh họ nhìn La Thiên Nhã bằng ánh mắt say mê.

Hay cho một đôi tình nhân đang trò chuyện vui vẻ.

Hừ, La Thiên Nhã cười vui vẻ chưa kìa, trông anh họ cũng rất hài lòng.

Nhìn thế nào cũng thấy hai người rất xứng đối.

Nếu nói hai người họ không phải tình nhân chắc chẳng có ai tin nổi đầu.