Edit: Du
Ông ngoại cũng thích đùa người khác ghê.
Tô Sở bĩu môi, vô cùng không hiểu, dù sao từ nhỏ cô và anh họ đã được học y, cho dù có chút ngốc nhưng trong thời gian dài cũng có tích lũy được một chút, cũng có trụ cột dù lâm trận mới mài gươm thì cũng ứng phó được một chút, nhưng Cảnh Vân Chiêu thì…
Thành tích của cô giỏi thật, nhưng những phần khó hiểu trên y học, những cổ ngữ đó đến cô ấy còn chua nghiên cứu huống chi Cảnh Vân chưa từng tiếp xúc…
“Chị xong rồi, xong rồi…Chị họ, chị không biết, ông ngoại rất nghiêm túc về mặt y học, đến lúc thi, chị tốt nhất đừng viết loạn, dù có nộp giấy trắng cũng tuyết đối tốt hơn chị viết bậy bạ”.
Dáng vẻ Tô Sở đồng tình nhìn Cảnh Vân Chiêu, giống như có thể nhìn thấy lịch sử tương lai của cô.
Mặc dù, Cảnh Vân Chiêu không tinh thông về y học, nhưng mới vào học cũng có thể.
Khởi đầu của cô vốn cao hơn người khác, không biết được gì thì chỉ cần vào tìm kiếm trong Nạp linh ngọc thì có thể suy nghĩ hiểu rõ được rồi.
Hơn nữa cho dù tạm thời không hiểu hết, mấy thứ đó cũng sẽ nằm ở trong đầu cô không tiêu tán.
Tô Sở cũng không biết nhiều như vậy, cô giống như máy hát bị mở ra, không ngừng kể khổ. d/d/l/q/d
Nghe lời nói của cô, hình phạt mà ông Cam rất nghiêm túc, nếu giao giấy trắng cũng vô dụng, hình phạt có thể là chép quyển sách lại mấy lần.
Nhưng nếu viết loạn thì sẽ cảm thấy thái độ của bọn họ có vấn đề, nói như vậy, không chỉ trừ tiền tiêu vặt của họ, còn trực tiếp kêu người tới giám sát, không chỉ giảng một đống đạo lý, còn mang theo chạy bộ buổi sáng mỗi ngày, bao gồm ăn mặc ở, đi lại đều tham dự vào. .
Cảnh Vân Chiêu thật sự bội phục với ông Cam, dù sao dạo này bác sĩ y đức như ông cũng không nhiều.
Ngày thứ hai, trong trường học như thường, Cảnh Vân Chiêu đúng hẹn đi tới ngõ hẽm, còn mang theo một sọt xà sang tử.
Lúc này tình cảnh có chút khác với ngày hôm qua, cô gõ cửa không tới ba tiếng thì cửa đã mở ra, hơn nữa ông lão kia đã ngồi ở giữa sân, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt này làm cho người ta sợ hãi, Cảnh Vân Chiêu cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
“Dược liệu đó rất tốt, biết chúng dùng để làm gì không?” Ông lão âm dương quái khí nói.
Khóe miệng Cảnh Vân Chiêu giật giật: "Đảng sâm thường dùng cho khi hao tổn khí huyết mệt mỏi, xà sàng tử để ôn thận tráng dương..."
"Mấy thứ này của cô, ngắt lấy không hợp thời tiết." Ông lão giống như không nghe cô nói, lại nói: "Xà sàng tử cần bào chế trong mùa nóng, như vậy dược hiệu mới có thể tốt nhất, bây giờ cô đưa tới, không đúng”
Giờ là mùa xuân, sao có thể thu hoạch được hai dược liệu này?
Cảnh Vân chiêu vừa nghe, dien/dan.le.quy.đon sắc mặt nhất thời trắng bệch, cô đã không nghĩ nhiều như vậy.
"Ông Từ, mấy dược liệu đó tôi lấy về không bán nữa." Cảnh Vân Chiêu nói, có chút lo lắng ông lão sẽ hỏi tới chuyện cô ngắt lấy dược liệu.
“Giữ đi, là đồ tốt." Ông lão liếc cô một cái, "Theo tôi đi qua đây."
Nói xong, cũng không chờ Cảnh Vân Chiêu đáp lại, trực tiếp đi về phía hậu viện, Cảnh Vân Chiêu có chút không hiểu, nhưng nghĩ nghĩ vẫn đi theo phía sau, chỉ thấy ông lão không nhanh không chậm, hậu viện này rất lớn, địa thế hơi cao, trên đấy còn có phòng ấm vôi, tràn đầy dược liệu.
“Ngay cả dược liệu bào chế trong thời tiết thế nào cũng không biết, sau này bán dược ai dám mua? Cho nên sau này cô đi học rồi đến đây, bên trong này có rất nhiều dược liệu, trong tay cô có rất nhiều dược liệu tốt hơn, đừng đạp hư.” Ông lão vẫn là biểu cảm đó, nhìn không ra dụng ý của ông.
Chẳng qua nhìn đến những dược liệu nay cô cũng có chút động tâm.
Những gì cô học cũng có quan hệ với cách bào chế, nhưng học trong Nạp linh ngọc không giống với tận mắt nhìn thấy.