Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Đối với tính tình của ông lão họ Từ này, Cảnh Vân Chiêu luôn có cảm giác rất thân thiết, hơn nữa cảm thấy lời nói của ông già này tuy lạnh nhạt, nhưng cũng không xấu, không giống với những người gặp phải ở kiếp trước, mặc dù ngoài mặt là nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại rất nham hiểm.
"Cảm ơn ông Từ, sau này con nhất định đến đây học đúng giờ ạ." Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu giương lên, lộ ra một nụ cười coi như hòa nhã.
"Nếu đã như vậy, hôm nay con học thuộc quyển sách này thì ông mới cho phép đi!" Ông Từ không ngần ngại ném trực tiếp đến một quyển sách, xoay người đi ra cửa, trực tiếp nhốt Cảnh Vân Chiêu trong nhà kho.
Trong nhà kho cũng đủ ánh sáng, mở quyển sách kia vừa nhìn, cũng là về vấn đề trồng và thu hoạch dược liệu.Sun520 - Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Sách này vốn cũng không coi là dày, nhưng nếu một người bình thường học bằng cách nhớ lời thì cũng phải mất một hai ngày.
Chỉ là, kể từ sau khi Cảnh Vân Chiêu hấp thu Nạp Linh Ngọc, trí nhớ này đã tốt hơn nhiều, nhìn quyển sách này cũng là đồ tốt, nhìn cánh cửa đóng kín, bất đắc dĩ ngồi xuống, thừa dịp thời gian không có ai, đi thẳng vào không gian, yên tâm bắt đầu đọc thuộc lòng.
Ở trong không gian, thời gian trôi qua thật sự chậm hơn nhiều.
Đợi cô học thuộc lòng toàn bộ, bên ngoài đã hơn ba giờ.
Gõ cửa, trong chốc lát, người đàn ông nhận thuốc đến và mở cửa lấy cuốn sách của cô, nói thẳng: "Muốn đi ra ngoài thì hãy đọc nghe trước một chút.”
Đối với hai thầy trò này, Cảnh Vân Chiêu không nói nên lời.
Nhưng dù sao đối phương cũng có ý tốt, Cảnh Vân Chiêu trực tiếp mở miệng đọc lên. Sun520 - Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Hơn hai trăm trang sách, muốn sao lưu lại cũng mất không ít thời gian, nhưng tại sao học trò này đọc tỉ mỉ như vậy, không bỏ sót một chữ, thỉnh thoảng không nghe rõ còn phải cẩn thận hỏi thăm một lần, lúc này thấy Cảnh Vân Chiêu nói chính xác mới bỏ qua cho cô.
Cảnh Vân Chiêu không phải là một người sẽ qua loa cho xong chuyện, đã đồng ý muốn học, dĩ nhiên là rất để tâm.
Đợi cô đọc xong, sắc trời lại trễ một chút.
"Một chữ không sai, cô có thể đi được rồi, sau này đến đây đúng giờ, đây là tiền thuốc hôm nay." Tính tình của học trò còn dứt khoát hơn cả sư phụ, nhắn nhủ cho hết lời, sau đó cũng xoay người rời đi.
Trong tay Cảnh Vân Chiêu, đột nhiên nhiều hơn mấy ngàn đồng tiền.
Cộng thêm thu nhập của ngày hôm qua, đã hơn vạn khối rồi, tốc độ kiếm tiền như thế, kiếp trước không hề nghĩ đến.
Ánh trăng bên ngoài, tốt hơn rất nhiều so với không khí trong nhà kho, hít sâu một hơi, Cảnh Vân Chiêu trở về đường cũ, nhưng mới vừa ra khỏi hẻm nhỏ, dưới ánh đèn đường, đối đầu với mấy người đi đến.
Cảnh Vân Chiêu không dám bỏ qua một chút nào, trong đầu còn đang tiêu hóa nội dung bên trong Nạp Linh Ngọc, đã bị người ngăn lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với ánh mắt hung hăng của Lữ Giai.
Sau ngày Lữ Giai bị đánh, thì về nhà dưỡng thương, nhìn qua, mặt kia còn có chút sưng đỏ, thế nào cũng cảm thấy mất tự nhiên.
"Tao tưởng là ai chứ! Đây không phải là Cảnh Vân Chiêu tiếng tăm lừng lẫy của trường học chúng ta sao! Tao mới vừa nhìn thấy mày đi ra hẻm nhỏ bên kia, thế nào? Hơn nửa đêm một người đi bộ ở nơi vắng vẻ à? Chẳng lẽ bên trong ẩn giấu đàn ông sao?!" Vẻ mặt Lữ Giai đầy giễu cợt, hình như trong mắt cũng phun lửa.
Nhớ tới ngày đó bị Cảnh Vân Chiêu hung hăng bạt tai cô ta, sau đó lại đè cô ta xuống đất trước mặt mọi người, cô ta lại cảm thấy mất hết tất cả mặt mũi rồi!
Lúc ấy có giáo viên che chở cô (CVC), cô ta không thể làm gì được cô (CVC) ngược lại còn bị ba mẹ khiển trách một lúc, nhưng bây giờ ở bên ngoài, cũng không có camera, cô ta cũng không tin, lần này còn có thể để cho Cảnh Vân Chiêu chiếm được lợi!