Editor: Nguyetmai
Hự…
Lâm Châu nhìn thấy xác người tươi sống nóng hổi vẫn còn chưa lạnh trước mặt, sau lưng không kìm nổi cảm thấy một cơn ớn lạnh nổi lên.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người chết, trước đó ở cuộc thi Xé Bảng Tên Pokemon, tướng chết của tên tội phạm truy nã đó rất thê thảm, Lâm Châu cũng đã nhìn đẫy mắt.
Nhưng đó là ở trong khu thương mại, khu trung tâm thành phố, khu vực pháp trị khiến người ta cảm thấy tương đối an toàn.
Thế nhưng lần này là ở nơi xa xôi hẻo lánh, vùng đất ngoài pháp luật ít người đặt chân đến…
Nhìn thấy một xác chết ở nơi hoang dã không tránh khỏi khiến người ta cảm thấy rùng mình, suy nghĩ lung tung.
Bàng Nhiên là người thứ hai có mặt ở hiện trường, một người có kinh nghiệm lão luyện và cũng từng nhìn thấy xác chết như anh ta, tất nhiên cũng ngay lập tức cảnh giác.
Tôn Linh Linh và Từ Ninh bước ra từ phía sau.
"Sao thế, xảy ra chuyện gì… A!! Hu hu hu…"
Tôn Linh Linh vốn đã nhát gan, nhìn thấy xác chết lại càng sợ phát ngất, còn chưa kịp lên tiếng la hét đã bị Bàng Nhiên nhanh tay nhanh mắt bịt miệng lại.
Từ Ninh cũng phát ra một tiếng "Trời ơi", sợ quá lùi lại nửa bước, sắc mặt hơi tái đi.
Lâm Châu nhanh chân tiến lên phía trước xem xét, xác chết vẫn còn nóng, nạn nhân chết chưa lâu, vết thương sau lưng rất lớn và sâu có thể nhìn thấy xương, máu chảy cực nhiều.
Vết máu từ phía xa kéo đến gần, kéo dài cả một quãng đường dài, có vẻ như anh ta bị thứ gì đó truy đuổi, kéo theo vết thương nặng trốn chạy đến đây rồi chết do mất máu.
Trong tay xác chết đang nắm hai Phiến Thạch Plate lớn cỡ chừng bàn tay.
Lâm Châu vừa nhìn thấy liền giấu nó vào trong tay.
Màu sắc của Phiến Thạch Plate không giống nhau, một miếng đỏ rực, một miếng lại xanh biếc, khi sờ một miếng ấm nóng như một đốm lửa, một miếng lại ẩm ướt như có thể nặn ra nước.
Đây là Phiến Thạch Plate?
Lâm Châu nhìn thấy thứ này tự nhiên lại liên tưởng đến Phiến Thạch Plate, dù sao Huân tước bủn xỉn bảo cậu đến đây là để tìm Phiến Thạch Plate.
Huân tước Jon đã nói, đội được triệu tập có ba đội và có ba Phiến Thạch Plate.
Một mảnh có lẽ đang nằm trong tay Bàng Nhiên, bây giờ ở đây lại xuất hiện hai mảnh, hơn nữa còn nằm trong tay một người chết.
Việc này thật đúng là rất đáng để tìm hiểu…
Sắc mặt Lâm Châu sa sầm.
Tên Huân tước bủn xỉn này không chỉ thuê riêng mình?
Cậu nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có suy đoán này là đáng tin nhất, khả năng cao nhất.
Nghĩ cũng đúng, tuy không biết tên Huân tước bủn xỉn có mục đích gì mà muốn ngăn cản nhiệm vụ thu thập này.
Thế nhưng nếu thật sự là việc quan trọng, có lẽ ông ta sẽ không thể chỉ ủy thác cho một người vừa quen biết chưa lâu như cậu.
Đúng là lòng dạ thâm độc, phòng bị trước sau.
Rõ ràng Huân tước Jon đã bố trí chiêu trò hung ác độc địa hơn nữa tại đây, nào cần dùng đến cậu nữa.
Nhìn từ cái tướng thê thảm của xác chết có thể thấy, thủ đoạn của đối phương nham hiểm hơn Lâm Châu rất nhiều, thẳng tay giết bỏ, không hề có ý định thỏa hiệp.
Bàng Nhiên cũng tiến lại gần, nhìn thấy Phiến Thạch Plate đó, sắc mặt của anh ta còn khó coi hơn Lâm Châu, bởi vì trong tay anh ta cũng có thứ đồ vật này!
Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng ai có chút khả năng liên tưởng đều có thể suy đoán được chân tướng.
Trực giác nói với anh ta, nhiệm vụ triệu tập nhận được ngẫu nhiên này vô cùng không bình thường!
"Từ bỏ ủy thác nhiệm vụ lần này! Chúng ta quay về! Ở đây không được bình thường lắm!"
Bàng Nhiên gấp gáp nói, móc một Phiến Thạch Plate màu xanh trong suốt từ trong balo ra rồi ném xuống đất, quay người bỏ đi.
Đó là trực giác của một tay lão luyện trong mê cung, đừng thấy thực lực của Bàng Nhiên không mạnh chỉ luẩn quẩn trong mê cung sơ cấp mà coi thường.
Càng là nơi bọn "đầu trâu mặt ngựa" luẩn quẩn tập trung thì những chuyện lộn xộn rối loạn nhìn thấy được lại càng nhiều, kinh nghiệm càng phong phú.
"Hả?"
Khuôn mặt hoảng sợ của Tôn Linh Linh bỗng trở nên kinh ngạc.
"Cứ từ bỏ như vậy mà quay về à? Mấy ngày nay của chúng ta chẳng phải là chịu khổ vô ích, lại vừa tốn tiền, vừa tốn sức hay sao…"
Tôn Linh Linh nhìn thấy xác chết tuy sợ hãi nhưng khi đội trưởng nói từ bỏ nhiệm vụ cô cũng thấy rất tiếc nuối.
Lần này vào mê cung đã tiêu xài không ít, nhất là vì cô còn tiêu hai mươi nghìn tệ để mua nước của Lâm Châu một lần, đã kiên trì đến đây rồi, cùng lắm cũng chỉ còn chặng đường nửa ngày nữa là đến nơi, bây giờ lại nói phải quay về.
"Ha, không muốn quay về, vậy cô cứ ở đây mà chờ chết đi."
Bàng Nhiên cười khẩy, câu nói của anh ta khiến Tôn Linh Linh không dám lên tiếng.
"Đây tuyệt đối không phải là do huấn luyện viên bình thường làm, chắc chắn là thợ săn."
"Thợ săn? Đó là gì thế?"
Lâm Châu nghi hoặc hỏi.
"Đó là một đám những kẻ cuồng điên ngoài vòng pháp luật, đa phần đều là tội phạm, rất nhiều tên trong số chúng đều đã vi phạm pháp luật, để trốn tránh bị truy bắt nên lẩn trốn vào sâu trong mê cung và sinh sống trong mê cung."
"Đám người này không có việc xấu nào không làm, vô cùng tàn nhẫn, bọn chúng lang thang trong mê cung thì pháp luật không thể trói buộc được chúng."
Bàng Nhiên nói.
"Con người còn có thể sinh sống lâu dài trong mê cung? Bọn họ lấy đâu ra đồ dùng sinh hoạt?"
Từ Ninh vô cùng kinh ngạc, đây cũng là lần đầu tiên anh ta nghe thấy từ thợ săn.
"Thợ săn có liên kết với bên ngoài, không biết là ai âm thầm cung cấp vật tư cho thợ săn, cũng không biết liệu có phải bọn chúng có tổ chức hay không.
Có điều đám thợ săn có thể nhận một số nhiệm vụ từ các mối bên ngoài, tiếp nhận một số việc làm bẩn thỉu vi phạm pháp luật mà Công hội Thám hiểm không thể công bố, giết người phóng hỏa là chuyện thường như cơm bữa, bên ngoài có những đường dây phi pháp thuê người làm chuyện xấu, kiểu như một mạng lưới sát thủ ấy."
Lâm Châu vô cùng kinh ngạc, trong thế giới huấn luyện viên hóa ra còn có những tổ chức xấu xa như vậy, chắc không phải do Huân tước Jon đã thuê đấy chứ…
"Tuy nói là ở bên ngoài khu vực kiểm soát, nhưng huấn luyện bình thường dám hành hung mà không kiêng nể gì như thế này cực kì ít, đây hoàn toàn là phong cách của thợ săn."
Thật ra Bàng Nhiên còn có một điểm chưa nói ra, sự trùng hợp xuất hiện hai Phiến Thạch Plate đó càng nghĩ càng không bình thường!
Hiện giờ anh ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Tôn Linh Linh và Từ Ninh vẫn có chút ngù ngờ, suy cho cùng đó chỉ là suy đoán của đội trưởng, Lâm Châu biết một chút nội tình nên phỏng đoán gần giống với Bàng Nhiên.
Bàng Nhiên biết rõ nơi này không thể ở lại lâu, quay người ngay lập tức muốn bỏ đi, có thể nói là vô cùng cảnh giác.
Thế nhưng.
Đã không còn kịp nữa.
Cành cây trên đỉnh đầu họ lay động, một thân hình khổng lồ xuyên qua lớp cành cây chi chit, đột nhiên phi thẳng xuống dưới.
Đôi cánh khổng lồ đập mạnh, tạo thành ngọn gió lạnh thấu xương, giống như hai con dao xén trực tiếp giáng xuống mục tiêu là Lâm Châu.
Đồng tử Lâm Châu co lại, nhìn kĩ thân hình đang tập kích.
Đó là một con Staraptor toàn thân màu trắng xám với ánh mắt sắc bén và sải cánh dài hơn ba mét!
Lâm Châu muốn né tránh nhưng không kịp phản ứng lại, đôi cánh của Staraptor ập đến quá nhanh!
Đồng thời, một lực uy hiếp khủng khiếp không rõ từ đâu giáng xuống, làm rung động tất cả sinh vật bên dưới, dường như muốn xé vụn tất cả.
Thuận theo áp lực của sức mạnh uy hiếp đó, Lâm Châu cảm thấy toàn thân giống như đột nhiên bị rút mất một phần sức lực, cơ thể yếu đi không ít.
Đối diện với hai con dao xén giáng xuống như bay, cậu chỉ kịp miễn cưỡng giơ Mimikyu trong tay lên đỡ.
Đôi cánh mang áp lực gió dày đặc cuốn theo sức mạnh khổng lồ đập xuống, Mimikyu lại một lần nữa dùng mặt đỡ kỹ năng đối thủ.
Ảo ảnh của đặc tính Disguise thuận theo hiệu lực tấn công của đôi cánh cùng nhau tan biến, bộ móng ma bên dưới váy của Mimikyu biến đổi túm lấy cánh của Staraptor mượn lực kéo xuống, làm Staraptor ngã lăn xuống dưới đất!