Tôn Huệ mua sách mang về cũng không dám lộ ra, chuyện này không thể làm xong trong chốc lát, hơn nữa một chữ nàng cũng không nhận ra, còn phải mời người dạy dỗ. Ứng cử viên có một người, chính là Ngô Chi, mỗi ngày phiền huynh ấy một khắc, học bằng cách nhớ mặt chữ, nhớ cách đọc ý nghĩa, về nhà chính mình từ từ luyện, như vậy chắc Ngô Chi sẽ đáp ứng. Aizz, nhất định phải trả thù lao mới được, không thể để người ta giúp đỡ không công.
Chuyện biết chữ Tôn Huệ vẫn đang âm thầm suy tính, hôm nay Tôn mẫu qua đây, mang đến một tin tức làm cho Tôn Huệ mừng rỡ không thôi."Mẹ nói Đổng gia thôn Hạ Quan ở trấn bên cạnh có một con la la đực, bọn họ đồng ý cho mượn tới lai giống?" Thời gian la la thành thục là hơn hai năm, cho nên mặc dù trong nhà có la la đực, nhưng bởi vì còn chưa đủ tuổi cho nên không thể giúp la la mẹ sinh dục. Sữa la la gần như không còn, mỗi ngày vắt mãi cũng không được một bát, nghe thấy tin tức này, nàng thật sự rất vui vẻ.
"Đúng, ta cũng tình cờ nghe được, bèn cố ý đi qua hỏi thăm một chút, con la la kia của Đổng gia lớn lên khỏe mạnh, rất dũng mãnh. Vốn là nuôi chờ hết năm sẽ giết, bởi vì mùa xuân sang năm hài tử trong nhà phải đính hôn, cho nên còn chưa có giết, hiện tại vừa vặn có thể mượn đến lai giống. Ta đã bàn bạc với nhà bọn họ rồi, mượn tới đây mấy ngày, nếu la la trong nhà mang thai sẽ đưa cho bọn họ năm mươi văn." Tôn mẫu nói.
Tiền là chuyện nhỏ, chỉ cần la la có thể mang thai, tốn nhiều tiền hơn chút cũng không có vấn đề. Tính thử một thai hai con, coi như bán la la con, ít nhất cũng được hai trăm văn tiền, nếu như vất vả nuôi lớn hơn chút, đem bán hoặc là giết, ước chừng sẽ được hơn tám, chín trăm văn, nếu như vậy, có thể mua hơn một thuyền gạch xanh, việc xây nhà sẽ nhanh chóng hơn.
"Vậy mẹ có bàn với Đổng gia khi nào dắt la la tới đây không, chuyện này nên làm càng nhanh càng tốt, mang thai sớm, sinh con cũng sớm chút." Tôn Huệ đi đằng trước, bước vào trong nhà.
Tôn mẫu vừa đi, vừa nói: "Bàn bạc tạm ổn rồi, trong mấy ngày nay ta sẽ dắt la la tới."
Tôn Huệ nhớ ra một chuyện, qoay đầu lại hỏi Tôn mẫu: "À, mẹ ơi. Đổng gia này cách chỗ chúng ta rất xa, sao bọn họ có thể lập tức đáp ứng cho chúng ta mượn la la được ?" Con la la đực này nuôi lớn như vậy, trị giá ít nhất một xâu tiền, lại không phải họ hàng hay bạn bè thân thiết, một món tiền lớn như vậy, dù là ai cũng sẽ không yên tâm.
"Tại sao không cho mượn, ta đã nói rồi, chỉ cần dắt la la đến, có thể đưa một xâu tiền đặt cọc. Bọn họ sẽ không cần lo lắng chúng ta nuốt trắng la la của bọn họ." Tôn mẫu giải thích."Có trà không? Nhanh rót cho ta một chén, đang khát lắm đây!" Dọc theo đường đi bà hấp tấp tới đây, khát khô cả cổ, không uống nước chỉ sợ sẽ chết khát.
"Trà không có, chỉ có chút nước sôi để nguội thôi ạ, để con rót cho mẹ." Bình thường Tôn Huệ sẽ không pha trà, thân thể nàng còn nhỏ, uống trà nhiều sẽ không tốt cho dạ dày."Nếu không con hái một quả dưa mát* cho mẹ ăn nhé, thứ kia vừa giải khát, vừa ăn ngon." Dưa mát giống với dưa hấu đời trước, quả nhiều nước, ngọt mát, hoàn toàn là thứ hoa quả giải khát lý tưởng cho mùa hè nóng nực.
"Thôi đừng đi!" Tôn mẫu gọi con gái lại, không để nàng đi hái dưa mát: "Hôm nay mặt trời quá chói, dưa sợ nóng nhất, ăn cũng khó nuốt xuống, không ngon đâu. Cho ta nước sôi để nguội đi, uống nước trong thế này mới tốt." Kỳ thực bà không nỡ ăn, năm nay chỉ có hai cây dưa mát còn sống, số lượng quả vốn dĩ không nhiều, bà để dành cho con ăn, bản thân sẽ không ăn.
"Được rồi, để con rót cho mẹ cốc nước trước lúc nào mẹ về thì mang theo, bỏ vào trong giếng cho lạnh để tới trưa ăn, chắc chắn vừa ngọt vừa mát." Tôn Huệ đi rót nước thật nhanh để cho Tôn mẫu uống, sau đó nàng đi ra sau nhà hái dưa mát, cố ý chọn một quả thật lớn.
Thấy con gái hái dưa mát mang đến, Tôn mẫu nói: "Giữ lại cho con và Duẫn nhi ăn đi, Thụ nhi bụng yếu không thể ăn nhiều dưa mát được, mà ăn ít thì nó lại thèm, đến lúc đó nhất định sẽ đau bụng." Mang dưa này về, con trai nhỏ sẽ chẳng ăn được bao nhiêu, cuối cùng còn không biết ai được lợi. Cho nên Tôn mẫu không định mang dưa về nhà bên kia.
"Mẹ cứ mang về đi, tiểu đệ không ăn được nhiều thì mẹ ăn, nhiều dưa như vậy con và Đại đệ cũng ăn không hết." Tôn Huệ vẫn cứ kín đáo đưa dưa mát cho Tôn mẫu.
Hai ngày sau, Tôn mẫu dắt một con la la qua, thật đúng là uy mãnh, sừng trên đầu khá đáng sợ, dài hơn khoảng mười cm so với la la cái. Tôn Huệ dắt la la choai choai ra, để cho la la đực và la la cái ở chung một chỗ sau đó bỏ đi làm việc khác.
Quá ước chừng hai tuần, thời điểm sắp lập thu, Tôn Huệ tìm Tôn mẫu đến, hỏi một vấn đề nghiêm túc: "Mẹ à, con không nhìn ra la la có mang thai hay không, vậy la la đực còn phải nuôi bao lâu nữa ?"
Có thêm một con gia súc là mỗi ngày đều phải hao hết tâm tư chăm sóc, nếu la la cái không thể mang thai, Tôn Huệ thật muốn trả la la đực về luôn. Nuôi cho Đổng gia lâu như vậy, cuối cùng còn phải đưa năm mươi văn, bây giờ suy nghĩ một chút liền cảm thấy dường như không có lời.
Tôn mẫu cũng không rõ ràng, bà nghĩ chờ bụng la la cái lớn hơn một chút mới biết được. Nhưng đâu thể chờ lâu như vậy được, mỗi ngày đều phải chăm sóc, phí cỏ khô, cuối cùng tính ra cũng không có lời."Như vậy đi, ta đi hỏi thăm một chút xem ai có thể nhìn chuẩn, ta mời hắn tới xem giúp."
Nói xong, Tôn mẫu bèn đi ra ngoài, Tôn Huệ đợi ở Chu gia cũng không thoải mái, nói với tiểu đệ mấy câu rồi trở về nhà. Nửa ngày sau, Tôn mẫu dẫn Ngô thúc phụ lại đây, Tôn Huệ thấy thế vội vã tiến lên nghênh đón, cười nói: "Bác Ngô khỏe không ạ, làm phiền bác mất công đi một chuyến."
Ngô phụ lắc đầu, nói: "Có gì đâu, ta ở nhà không có chuyện gì làm, tới đây một chuyến không sao cả." Quay đầu nhìn Tôn mẫu hỏi: "La la kia ở đâu, dẫn tôi đi xem một chút đi." Cũng bảo Tôn Huệ không cần tới.
"Ở chỗ này, ngài đi theo ta." Nói rồi Tôn mẫu dẫn theo Ngô phụ đi tới chuồng gia súc, không tới vài chục bước đã nhìn thấy một cái chuồng thấp dựng bằng gỗ và cỏ tranh, hai con la la đang ở bên trong nhàn nhã ăn cỏ. Ngô phụ đẩy hàng rào ra, không chê bẩn liền đi vào, cẩn thận nhìn la la cái vài lần, thò tay lật sổ sách xem một lượt, lúc đi ra nói: "Hẳn là mang thai, dắt la la đực đi thôi, giữ lại nơi này không tốt cho la la cái."
Mắt Tôn mẫu sáng lên, vui mừng nói: "Có thật không, thế này thực sự là quá tốt rồi. Ta lập tức dắt la la đực đi ngay, không dối gạt ngài, có thêm con gia súc này tốn rất nhiều công sức, con gái ta vốn đã vất vả, có thể sớm đưa đi là tốt nhất." Thật sự là thở phào nhẹ nhõm, nuôi la la đực ở đây vừa mệt vừa thấp thỏm không yên, chỉ sợ nuôi không tốt, một xâu tiền đặt cọc sẽ không thể lấy về.
Ở trong sân rửa tay sạch sẽ xong, Ngô phụ liền cáo từ, lúc đi nói với Tôn Huệ: "Qua chút thời gian bác sẽ bảo Thải Điệp lại đây chơi, hiện tại nó phải ở nhà không đi đâu được, chờ bác gái làm cỏ xong sẽ trông cháu cho nó, để nó được nghỉ ngơi một trận." "Vâng, Thải Điệp đã nói với cháu rồi, bọn cháu hẹn nhau ra sau núi hái nấm."
Ngô phụ phất tay nói: "Không có chuyện gì bác đi trước."
“Bác chờ chút." Tôn Huệ gọi Ngô phụ lại, cầm kéo cắt hai chùm cho, xếp vào trong giỏ: "Bác Ngô lấy về ăn đi, nho này ăn cũng không tệ lắm, bác cầm về ăn cho vui." Đồ tuy nhỏ, nhưng cũng là tâm ý, dù sao cũng không thể để người ta đi một chuyến không công, tay không trở về, như vậy quá thất lễ.
"Không không không, nhanh cất đi, nho nhà cháu ra không nhiều quả, lần trước đã cho một chùm rồi, vẫn nên giữ lại ăn đi." Ngô phụ không định nhận, chẳng qua chỉ tới đây nhìn một cái, không mất bao nhiêu công, sao có thể nhận đồ của người ta.
"Bác cầm về cho Thải Điệp ăn đi, lâu như vậy cháu cũng không có thời gian đi qua nói chuyện với tỷ ấy, ở nhà nhiều việc quá không dứt ra được." Tôn Huệ không nói đây là tạ lễ, như vậy bác ấy nhất định sẽ không nhận, thế nhưng nói đưa cho Thải Điệp, hai cô nương chơi thân với nhau, đã nói như vậy rồi thì chẳng có lý do gì để mà từ chối.
Ngô phụ á khẩu không trả lời được, không nghĩ tới nha đầu này lại nói thế, không tiện từ chối, hắn bèn cười lắc đầu: "Con nhóc này, quá thông minh đi! Được rồi, bác cầm về vậy, nhưng lấy một chùm là được rồi, nho này không để lâu được, hỏng thì lãng phí, cháu để lại một chùm ăn đi." Lúc đi nghĩ, nha đầu như vậy, cuối cùng không biết nhà ai được lợi. Nhà nào cưới nha đầu này, nhất định là phúc từ đời trước.
Lúc này Tôn mẫu cũng đi ra, nãy giờ bà vẫn ở trong chuồng gia súc, bởi vì bà ở đây, Ngô phụ nhất định sẽ không nhận đồ, bà là người cứng đầu, không muốn nợ người khác."Làm khá lắm, người khác giúp chúng ta, mặc kệ như thế nào, cũng phải đến cảm ơn người ta, tuyệt đối không thể để cho người ta giúp không công, cho dù người ta không thèm để ý, trong lòng mình cũng phải ghi nhớ. Nhất định không thể dưỡng thành thói quen dựa dẫm người khác."
"Con biết rồi mà mẹ. Con vẫn nhớ kỹ đây." Tôn Huệ cũng thế, bất kể đời trước hay là đời này, nàng đều như vậy."La la đực kia lúc nào mẹ đưa trả lại Đổng gia?"
Xắn tay áo lên, Tôn mẫu nói thẳng: "Ta chuẩn bị lên đường đây, ở đây thêm một ngày chỉ tổ phí phạm cỏ khô. Đưa đi sớm chừng nàobớt việc chừng ấy."
Trời sắp trưa rồi, bà đi một chuyến này sẽ rất lâu mới trở lại, nói không chừng phải tới đêm, thôn Hạ Quan cách nơi này cũng không gần.
Tôn Huệ lo lắng nói: "Mẹ, thôi quên đi, sáng sớm ngày mai hãy đưa đi, buổi tối không an toàn." Tuy rằng vùng này dân phong thuần phác, thế nhưng dù là ở đâu cũng luôn có chút sâu mọt, du côn lưu manh không phải không có, ban đêm một người phụ nữ như mẹ đi xa một mình, rốt cuộc vẫn không an toàn, không bằng chờ đến sang mai, giữa ban ngày ban mặt những tên vô lại kia sẽ không có gan làm bậy.
"Nha đầu con lo lắng cái gì vậy? Ta đâu phải là kẻ nhu nhược, tên vô lại nào dám tới đây trêu chọc ta, cẩn thận ta lột da hắn!" Tôn mẫu sao có thể lo lắng, bà đã từng mang theo nhi nữ ngàn dặm chạy nạn, đâu phải là kẻ dễ chọc.
Đối với tính cách dũng mãnh của mẹ, Tôn Huệ hiểu rõ, cũng từng trải qua, khóe miệng kéo kéo, có chút nhịn không được, nhe răng cười ha ha.
"Vậy con đi lấy cho mẹ mấy chiếc bánh, sáng nay vừa rán, trên đường đói thì ăn."
"Được, đi lấy đến đây đi."
Gói hai miếng bánh bỏ vào trong giỏ, đồng thời đặt vào một bình nước, chỉ ăn bánh không sẽ dễ nghẹn, vẫn nên mang theo chút nước thì hơn.
---hết chương 41---
*dưa mát : nguyên văn là lương qua, thật ra lương qua là mướp đắng hay còn gọi là khổ qua cho nên mấy chương trước ta vẫn edit là khổ qua/mướp đắng. Dè đâu đến chương này edit đến đoạn ‘con hái cho mẹ quả mướp đắng mẹ ăn cho mát’ thì ta hết cả hồn @@. Hóa ra theo ý tác giả, lương qua ở thế giới này nó giống như dưa hấu cơ, haizzz.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
☆, Chương 41:
Edit : Canina
Tôn Huệ mua sách mang về cũng không dám lộ ra, chuyện này không thể làm xong trong chốc lát, hơn nữa một chữ nàng cũng không nhận ra, còn phải mời người dạy dỗ. Ứng cử viên có một người, chính là Ngô Chi, mỗi ngày phiền huynh ấy một khắc, học bằng cách nhớ mặt chữ, nhớ cách đọc ý nghĩa, về nhà chính mình từ từ luyện, như vậy chắc Ngô Chi sẽ đáp ứng. Aizz, nhất định phải trả thù lao mới được, không thể để người ta giúp đỡ không công.
Chuyện biết chữ Tôn Huệ vẫn đang âm thầm suy tính, hôm nay Tôn mẫu qua đây, mang đến một tin tức làm cho Tôn Huệ mừng rỡ không thôi."Mẹ nói Đổng gia thôn Hạ Quan ở trấn bên cạnh có một con la la đực, bọn họ đồng ý cho mượn tới lai giống?" Thời gian la la thành thục là hơn hai năm, cho nên mặc dù trong nhà có la la đực, nhưng bởi vì còn chưa đủ tuổi cho nên không thể giúp la la mẹ sinh dục. Sữa la la gần như không còn, mỗi ngày vắt mãi cũng không được một bát, nghe thấy tin tức này, nàng thật sự rất vui vẻ.
"Đúng, ta cũng tình cờ nghe được, bèn cố ý đi qua hỏi thăm một chút, con la la kia của Đổng gia lớn lên khỏe mạnh, rất dũng mãnh. Vốn là nuôi chờ hết năm sẽ giết, bởi vì mùa xuân sang năm hài tử trong nhà phải đính hôn, cho nên còn chưa có giết, hiện tại vừa vặn có thể mượn đến lai giống. Ta đã bàn bạc với nhà bọn họ rồi, mượn tới đây mấy ngày, nếu la la trong nhà mang thai sẽ đưa cho bọn họ năm mươi văn." Tôn mẫu nói.
Tiền là chuyện nhỏ, chỉ cần la la có thể mang thai, tốn nhiều tiền hơn chút cũng không có vấn đề. Tính thử một thai hai con, coi như bán la la con, ít nhất cũng được hai trăm văn tiền, nếu như vất vả nuôi lớn hơn chút, đem bán hoặc là giết, ước chừng sẽ được hơn tám, chín trăm văn, nếu như vậy, có thể mua hơn một thuyền gạch xanh, việc xây nhà sẽ nhanh chóng hơn.
"Vậy mẹ có bàn với Đổng gia khi nào dắt la la tới đây không, chuyện này nên làm càng nhanh càng tốt, mang thai sớm, sinh con cũng sớm chút." Tôn Huệ đi đằng trước, bước vào trong nhà.
Tôn mẫu vừa đi, vừa nói: "Bàn bạc tạm ổn rồi, trong mấy ngày nay ta sẽ dắt la la tới."
Tôn Huệ nhớ ra một chuyện, qoay đầu lại hỏi Tôn mẫu: "À, mẹ ơi. Đổng gia này cách chỗ chúng ta rất xa, sao bọn họ có thể lập tức đáp ứng cho chúng ta mượn la la được ?" Con la la đực này nuôi lớn như vậy, trị giá ít nhất một xâu tiền, lại không phải họ hàng hay bạn bè thân thiết, một món tiền lớn như vậy, dù là ai cũng sẽ không yên tâm.
"Tại sao không cho mượn, ta đã nói rồi, chỉ cần dắt la la đến, có thể đưa một xâu tiền đặt cọc. Bọn họ sẽ không cần lo lắng chúng ta nuốt trắng la la của bọn họ." Tôn mẫu giải thích."Có trà không? Nhanh rót cho ta một chén, đang khát lắm đây!" Dọc theo đường đi bà hấp tấp tới đây, khát khô cả cổ, không uống nước chỉ sợ sẽ chết khát.
"Trà không có, chỉ có chút nước sôi để nguội thôi ạ, để con rót cho mẹ." Bình thường Tôn Huệ sẽ không pha trà, thân thể nàng còn nhỏ, uống trà nhiều sẽ không tốt cho dạ dày."Nếu không con hái một quả dưa mát* cho mẹ ăn nhé, thứ kia vừa giải khát, vừa ăn ngon." Dưa mát giống với dưa hấu đời trước, quả nhiều nước, ngọt mát, hoàn toàn là thứ hoa quả giải khát lý tưởng cho mùa hè nóng nực.
"Thôi đừng đi!" Tôn mẫu gọi con gái lại, không để nàng đi hái dưa mát: "Hôm nay mặt trời quá chói, dưa sợ nóng nhất, ăn cũng khó nuốt xuống, không ngon đâu. Cho ta nước sôi để nguội đi, uống nước trong thế này mới tốt." Kỳ thực bà không nỡ ăn, năm nay chỉ có hai cây dưa mát còn sống, số lượng quả vốn dĩ không nhiều, bà để dành cho con ăn, bản thân sẽ không ăn.
"Được rồi, để con rót cho mẹ cốc nước trước lúc nào mẹ về thì mang theo, bỏ vào trong giếng cho lạnh để tới trưa ăn, chắc chắn vừa ngọt vừa mát." Tôn Huệ đi rót nước thật nhanh để cho Tôn mẫu uống, sau đó nàng đi ra sau nhà hái dưa mát, cố ý chọn một quả thật lớn.
Thấy con gái hái dưa mát mang đến, Tôn mẫu nói: "Giữ lại cho con và Duẫn nhi ăn đi, Thụ nhi bụng yếu không thể ăn nhiều dưa mát được, mà ăn ít thì nó lại thèm, đến lúc đó nhất định sẽ đau bụng." Mang dưa này về, con trai nhỏ sẽ chẳng ăn được bao nhiêu, cuối cùng còn không biết ai được lợi. Cho nên Tôn mẫu không định mang dưa về nhà bên kia.
"Mẹ cứ mang về đi, tiểu đệ không ăn được nhiều thì mẹ ăn, nhiều dưa như vậy con và Đại đệ cũng ăn không hết." Tôn Huệ vẫn cứ kín đáo đưa dưa mát cho Tôn mẫu.
Hai ngày sau, Tôn mẫu dắt một con la la qua, thật đúng là uy mãnh, sừng trên đầu khá đáng sợ, dài hơn khoảng mười cm so với la la cái. Tôn Huệ dắt la la choai choai ra, để cho la la đực và la la cái ở chung một chỗ sau đó bỏ đi làm việc khác.
Quá ước chừng hai tuần, thời điểm sắp lập thu, Tôn Huệ tìm Tôn mẫu đến, hỏi một vấn đề nghiêm túc: "Mẹ à, con không nhìn ra la la có mang thai hay không, vậy la la đực còn phải nuôi bao lâu nữa ?"
Có thêm một con gia súc là mỗi ngày đều phải hao hết tâm tư chăm sóc, nếu la la cái không thể mang thai, Tôn Huệ thật muốn trả la la đực về luôn. Nuôi cho Đổng gia lâu như vậy, cuối cùng còn phải đưa năm mươi văn, bây giờ suy nghĩ một chút liền cảm thấy dường như không có lời.
Tôn mẫu cũng không rõ ràng, bà nghĩ chờ bụng la la cái lớn hơn một chút mới biết được. Nhưng đâu thể chờ lâu như vậy được, mỗi ngày đều phải chăm sóc, phí cỏ khô, cuối cùng tính ra cũng không có lời."Như vậy đi, ta đi hỏi thăm một chút xem ai có thể nhìn chuẩn, ta mời hắn tới xem giúp."
Nói xong, Tôn mẫu bèn đi ra ngoài, Tôn Huệ đợi ở Chu gia cũng không thoải mái, nói với tiểu đệ mấy câu rồi trở về nhà. Nửa ngày sau, Tôn mẫu dẫn Ngô thúc phụ lại đây, Tôn Huệ thấy thế vội vã tiến lên nghênh đón, cười nói: "Bác Ngô khỏe không ạ, làm phiền bác mất công đi một chuyến."
Ngô phụ lắc đầu, nói: "Có gì đâu, ta ở nhà không có chuyện gì làm, tới đây một chuyến không sao cả." Quay đầu nhìn Tôn mẫu hỏi: "La la kia ở đâu, dẫn tôi đi xem một chút đi." Cũng bảo Tôn Huệ không cần tới.
"Ở chỗ này, ngài đi theo ta." Nói rồi Tôn mẫu dẫn theo Ngô phụ đi tới chuồng gia súc, không tới vài chục bước đã nhìn thấy một cái chuồng thấp dựng bằng gỗ và cỏ tranh, hai con la la đang ở bên trong nhàn nhã ăn cỏ. Ngô phụ đẩy hàng rào ra, không chê bẩn liền đi vào, cẩn thận nhìn la la cái vài lần, thò tay lật sổ sách xem một lượt, lúc đi ra nói: "Hẳn là mang thai, dắt la la đực đi thôi, giữ lại nơi này không tốt cho la la cái."
Mắt Tôn mẫu sáng lên, vui mừng nói: "Có thật không, thế này thực sự là quá tốt rồi. Ta lập tức dắt la la đực đi ngay, không dối gạt ngài, có thêm con gia súc này tốn rất nhiều công sức, con gái ta vốn đã vất vả, có thể sớm đưa đi là tốt nhất." Thật sự là thở phào nhẹ nhõm, nuôi la la đực ở đây vừa mệt vừa thấp thỏm không yên, chỉ sợ nuôi không tốt, một xâu tiền đặt cọc sẽ không thể lấy về.
Ở trong sân rửa tay sạch sẽ xong, Ngô phụ liền cáo từ, lúc đi nói với Tôn Huệ: "Qua chút thời gian bác sẽ bảo Thải Điệp lại đây chơi, hiện tại nó phải ở nhà không đi đâu được, chờ bác gái làm cỏ xong sẽ trông cháu cho nó, để nó được nghỉ ngơi một trận." "Vâng, Thải Điệp đã nói với cháu rồi, bọn cháu hẹn nhau ra sau núi hái nấm."
Ngô phụ phất tay nói: "Không có chuyện gì bác đi trước."
“Bác chờ chút." Tôn Huệ gọi Ngô phụ lại, cầm kéo cắt hai chùm cho, xếp vào trong giỏ: "Bác Ngô lấy về ăn đi, nho này ăn cũng không tệ lắm, bác cầm về ăn cho vui." Đồ tuy nhỏ, nhưng cũng là tâm ý, dù sao cũng không thể để người ta đi một chuyến không công, tay không trở về, như vậy quá thất lễ.
"Không không không, nhanh cất đi, nho nhà cháu ra không nhiều quả, lần trước đã cho một chùm rồi, vẫn nên giữ lại ăn đi." Ngô phụ không định nhận, chẳng qua chỉ tới đây nhìn một cái, không mất bao nhiêu công, sao có thể nhận đồ của người ta.
"Bác cầm về cho Thải Điệp ăn đi, lâu như vậy cháu cũng không có thời gian đi qua nói chuyện với tỷ ấy, ở nhà nhiều việc quá không dứt ra được." Tôn Huệ không nói đây là tạ lễ, như vậy bác ấy nhất định sẽ không nhận, thế nhưng nói đưa cho Thải Điệp, hai cô nương chơi thân với nhau, đã nói như vậy rồi thì chẳng có lý do gì để mà từ chối.
Ngô phụ á khẩu không trả lời được, không nghĩ tới nha đầu này lại nói thế, không tiện từ chối, hắn bèn cười lắc đầu: "Con nhóc này, quá thông minh đi! Được rồi, bác cầm về vậy, nhưng lấy một chùm là được rồi, nho này không để lâu được, hỏng thì lãng phí, cháu để lại một chùm ăn đi." Lúc đi nghĩ, nha đầu như vậy, cuối cùng không biết nhà ai được lợi. Nhà nào cưới nha đầu này, nhất định là phúc từ đời trước.
Lúc này Tôn mẫu cũng đi ra, nãy giờ bà vẫn ở trong chuồng gia súc, bởi vì bà ở đây, Ngô phụ nhất định sẽ không nhận đồ, bà là người cứng đầu, không muốn nợ người khác."Làm khá lắm, người khác giúp chúng ta, mặc kệ như thế nào, cũng phải đến cảm ơn người ta, tuyệt đối không thể để cho người ta giúp không công, cho dù người ta không thèm để ý, trong lòng mình cũng phải ghi nhớ. Nhất định không thể dưỡng thành thói quen dựa dẫm người khác."
"Con biết rồi mà mẹ. Con vẫn nhớ kỹ đây." Tôn Huệ cũng thế, bất kể đời trước hay là đời này, nàng đều như vậy."La la đực kia lúc nào mẹ đưa trả lại Đổng gia?"
Xắn tay áo lên, Tôn mẫu nói thẳng: "Ta chuẩn bị lên đường đây, ở đây thêm một ngày chỉ tổ phí phạm cỏ khô. Đưa đi sớm chừng nàobớt việc chừng ấy."
Trời sắp trưa rồi, bà đi một chuyến này sẽ rất lâu mới trở lại, nói không chừng phải tới đêm, thôn Hạ Quan cách nơi này cũng không gần.
Tôn Huệ lo lắng nói: "Mẹ, thôi quên đi, sáng sớm ngày mai hãy đưa đi, buổi tối không an toàn." Tuy rằng vùng này dân phong thuần phác, thế nhưng dù là ở đâu cũng luôn có chút sâu mọt, du côn lưu manh không phải không có, ban đêm một người phụ nữ như mẹ đi xa một mình, rốt cuộc vẫn không an toàn, không bằng chờ đến sang mai, giữa ban ngày ban mặt những tên vô lại kia sẽ không có gan làm bậy.
"Nha đầu con lo lắng cái gì vậy? Ta đâu phải là kẻ nhu nhược, tên vô lại nào dám tới đây trêu chọc ta, cẩn thận ta lột da hắn!" Tôn mẫu sao có thể lo lắng, bà đã từng mang theo nhi nữ ngàn dặm chạy nạn, đâu phải là kẻ dễ chọc.
Đối với tính cách dũng mãnh của mẹ, Tôn Huệ hiểu rõ, cũng từng trải qua, khóe miệng kéo kéo, có chút nhịn không được, nhe răng cười ha ha.
"Vậy con đi lấy cho mẹ mấy chiếc bánh, sáng nay vừa rán, trên đường đói thì ăn."
"Được, đi lấy đến đây đi."
Gói hai miếng bánh bỏ vào trong giỏ, đồng thời đặt vào một bình nước, chỉ ăn bánh không sẽ dễ nghẹn, vẫn nên mang theo chút nước thì hơn.
---hết chương 41---
*dưa mát : nguyên văn là lương qua, thật ra lương qua là mướp đắng hay còn gọi là khổ qua cho nên mấy chương trước ta vẫn edit là khổ qua/mướp đắng. Dè đâu đến chương này edit đến đoạn ‘con hái cho mẹ quả mướp đắng mẹ ăn cho mát’ thì ta hết cả hồn @@. Hóa ra theo ý tác giả, lương qua ở thế giới này nó giống như dưa hấu cơ, haizzz.