Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 42

Tôn Huệ chưa tìm được cơ hội hỏi Ngô Chi, thế nhưng trong nhà ngoài ý muốn có một người tới chơi, người này Tôn Huệ hoàn toàn không ngờ tới.

"Phùng công tử, nhanh vào trong ngồi, để tôi rót cho anh cốc nước."

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tôn Huệ mở ra liền nhìn thấy Phùng Hiên đang đứng ngẩn ra ở ngoài cửa, sửng sốt một chút sau đó cười bắt chuyện. Người đã đến rồi, cũng không thể không cho hắn vào nhà, dù gì cũng coi như quen biết.

Phùng Hiên gật gật đầu, không nói lời nào, lúc này trái tim hắn đang đập thình thịch, không dám liếc nhìn Tôn Huệ, cúi đầu theo vào. Đến giờ hắn vẫn còn đang ảo não, không biết hôm nay mình bị làm sao, vốn là theo mợ đến tìm Ngô Chi, vừa tới thôn Thanh Hà liền đi tới chỗ này, còn gõ cửa, thật sự có chút thất lễ.

Lúc Tôn Huệ rót nước hắn lén lút liếc nhìn, khuôn mặt nàng cũng không coi là thanh tú, hơi có chút góc cạnh, thế nhưng khí chất nàng rất đặc biệt, khiến cho người ta yêu thích. Mà điều này chính là thứ hấp dẫn Phùng Hiên, lần đầu tiên gặp mặt nàng, trong lòng đã lưu lại ấn tượng rất sâu, nhớ thật kỹ tên của nàng, khí tức của nàng.

Lần trước ở hiệu sách, Phùng Hiên lại nhìn thấy Tôn Huệ một lần nữa, trong lòng hắn nổi lên cảm giác thật lạ lùng, năm nay hắn mười ba tuổi, đã bước đầu biết đến tình yêu nam nữ, cũng phán đoán đại khái đâu là yêu đâu là thích. Suy đoán như vậy khiến cho Phùng Hiên kinh hoảng, tư tưởng nho gia thuần khiết nhắc nhở hắn như thế này là không đúng, giữa nam nữ phải qua mai mối ước định, đó mới là chân lý.

Thế nhưng những điều cấm kỵ lại mang đến cho Phùng Hiên một loại khoái cảm kỳ lạ, đây cũng là nguyên nhân thôi thúc hắn tới nơi này. Chẳng qua cũng chỉ là những suy nghĩ giấu kín trong lòng, không dám có chút ý niệm muốn vượt rào nào, bởi vì luân lý đạo đức ràng buộc, mà cũng do tính cách bản thân hắn nữa, cho nên chỉ có thể đi đến một bước này. Thứ tình cảm kia phải chôn dưới đáy lòng, không dám tiết lộ cho ai.

"Anh đến tìm Ngô Nhị ca bọn họ đúng không?" Tôn Huệ hỏi."Ngày hôm nay không lên chợ gia súc, hẳn là ở nhà mới đúng, anh không gặp được sao?" Không phải chứ, trước đó nàng mới đi tới Ngô gia tìm Thải Điệp xong, cũng nhìn thấy Ngô Chi, ngày hôm nay hắn ngốc trong nhà không đi đâu, sao lại không gặp được.

"Tôi đến đây cùng mợ, có gặp mặt Ngô Nhị ca, bọn họ có chuyện cần bàn bạc, tôi liền ra ngoài đi dạo một mình." Phùng Hiên nuốt nước bọt một cái, ánh mắt có chút mất tập trung: "Cô cũng biết, ở đây tôi không quen biết ai, chỉ có cô cũng coi như chỗ quen biết, liền đến đây." Lúc nói lời này, Phùng Hiên cảm thấy tim đập loạn xạ, cực kỳ căng thẳng.

Tôn Huệ "À" một tiếng, cũng không truy hỏi sâu, nếu không Phùng Hiên chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết: "Như vậy sao, vậy anh cứ ở đây ngồi một lát, nếu nhàm chán có thể đi tới cây cầu nhỏ trước thôn, lúc này có lẽ đệ đệ tôi đang câu cá ở đó." Mới vừa học câu cá, rất là mới mẻ, đương nhiên điều quan trọng nhất vẫn là có thể thêm món ăn, nếu như cá quá nhỏ thì nấu canh, bỏ thêm ít hành băm, uống cũng rất thơm ; nếu cá hơn hơn chút thì có thể rán hoặc kho, như thế lại càng thêm mỹ vị. Đây chính là lý do Tôn Duẫn cảm thấy hứng thú nhất.

Phùng Hiên tới đây chủ yếu muốn gặp mặt Tôn Huệ, đương nhiên sẽ không đi xem câu cá, cho nên hắn nói: "Tôi ngồi một chút thôi, chốc lát nữa sẽ phải đi về, không qua lại khắp nơi cho mất công."

Tôn Huệ gật đầu, nói: "Cũng phải, mới vừa đi xa như vậy tất nhiên là nóng, lúc này đã cuối thu nhưng trời vẫn nắng gay gắt! Anh cứ nghỉ ngơi một chút đi."

Hai người ngồi đối diện nhau, nói chuyện câu được câu không, toàn là những chuyện nhạt thếch, chuyện nhà chuyện cửa cũng chẳng tới đâu, Phùng Hiên ý thức được cứ như vậy sẽ khôgn thể kéo dài được bao lâu, đến lúc đó hắn không thể không cáo từ. Bởi vì quá lúng túng, nói đến nói đi cũng chỉ có mấy chuyện như vậy.

Phải tìm một chủ đề mới thôi, Phùng Hiên nghĩ, nên chọn vấn đề gì mà cả hai người đều có thể tập trung vào, không để cho tình cảnh có vẻ lúng túng như thế nữa. Hơn nữa cho dù bị người ta biết, cũng sẽ không bị bàn tán xôn xao, đứng đắn đường hoàng một chút mới được. Cũng may lễ giáo của thời đại này không tới mức không thể tưởng tượng nổi, nam nữ gặp mặt không bị cấm đoán tuyệt đối giống như thời Minh Thanh trong thế giới trước kia mà Tôn Huệ biết, có chút tương tự thời nhà Đường, nhưng không cởi mở giống như vậy.

Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, Phùng Hiên nhìn Tôn Huệ hỏi: "Lần trước cô mua sách, có chữ nào không biết hay không, tôi cũng đọc sách được mấy năm, có gì không biết có thể hỏi tôi, tôi có thể giảng cho cô." Thiên Tự văn Tôn Huệ mua, đại khái chỉ có những chữ quen thuộc nhất, như vậy hoàn toàn có thể bắt tay dạy nàng, ở chung càng lâu, sau này nói không chừng còn có thể đến đây thêm mấy lần. Cũng có thể gặp gỡ nhiều hơn.

Tôn Huệ rất động tâm, nàng mua sách lâu như vậy rồi, lật xem nhiều lần, nhưng cuối cùng đều thở phì phì gấp sách lại, oán giận không chỉ một lần, tại sao lại bị xuyên vào một thế giới có hệ thống chữ viết quái lạ như thế, kỳ thực vấn đề lớn nhất chính là nàng sinh ra trong gia đình này, muốn học chữ một lần quả thực quá khó.

Hiện tại có người muốn dạy dỗ, Tôn Huệ sao có đạo lý không đáp ứng, nhưng suy cho cùng vẫn chưa quen thuộc, cứ thế mà đáp ứng dường như quá mức phiền toái, nàng hơi chần chừ.

Phùng Hiên thấy Tôn Huệ như vậy, liền biết là nàng sợ làm phiền hắn, vội nói: "Tôi cũng đang nhàm chán, dạy cô mấy chữ cơ sở cũng không mất bao nhiêu công." Phùng Hiên nghĩ nếu không nói mấy lời này ra khỏi miệng, Tôn Huệ sẽ từ chối hắn.

Trong lòng Tôn Huệ đang giãy giụa, nàng thật sự không muốn làm phiền Phùng Hiên, đặc biệt là từ lần trước biết được hắn ký thác hi vọng vào khoa cử nhiều như thế nào. Nàng không muốn làm mất thời gian của Phùng Hiên, dù sao ở cổ đại này, khoa cử tuyệt đối là chuyện quan trọng bậc nhất, không thể qua loa. Thế nhưng hiện giờ người ta đã tới cửa, hơn nữa lúc này cũng nhàm chán thật, xem dáng vẻ Phùng Hiên, mợ hắn bàn chuyện còn lâu, dường như không thể cho hắn biết, nàng thầm nghĩ, thôi nhờ hắn một lát đi vậy, chỉ cần không quá tốn thời gian là được rồi.

Ý tưởng này càng ngày càng chiếm thế chủ động, cuối cùng Tôn Huệ gõ một cái, cứ như vậy đi. Quyết định xong, Tôn Huệ đứng thẳng lên nói: "Vậy thì phiền phức anh. Tôi đi lấy sách lại đây, anh dạy cho tôi vài chữ đi." Nói chuyện phiếm còn không bằng biết thêm vài chữ.

Phùng Hiên thở phào một hơi, hắn chỉ sợ Tôn Huệ không đáp ứng, như vậy lần sau sẽ không biết lấy cớ gì để đi sang bên này.

Tôn Huệ cầm sách qua, còn mang theo một tấm ván gỗ, một viên than củi, đặt đồ lên bàn, hơi xấu hổ nói: "Bởi vì mới học, cũng không mua giấy bút, đành dùng tạm hai thứ này." Nàng hơi bất an, không biết Phùng Hiên có thể vung tay áo rời đi luôn hay không.

Thế nhưng Tôn Huệ cả nghĩ quá rồi, tuy Phùng Hiên kinh ngạc, thế nhưng cử chỉ vẫn khéo léo như cũ, đồng thời còn hiểu ý nói: "Không sao, dùng thứ này có viết sai thì chỉ cần lau sạch là được, rất tiện lợi." Hắn cũng biết điều kiện trong nhà của Tôn gia, nếu dùng giấy bút để luyện tập thì quá phí tiền. Hắn góp ý: "Ban đầu không cần đến giấy, lần sau có thể mua một cây bút lông, thêm mấy viên mực, luyện chữ trên gỗ." Cũng không thể cứ dùng than để viết chữ mãi được.

"Được, lần sau tôi sẽ đi mua." Tôn Huệ vốn có dự định này, kỳ thực nàng chỉ cần nhận biết chữ, viết chữ không phải vấn đề, nàng biết chút thư pháp, có thể viết bằng bút lông. Nàng mua giấy bút, chủ yếu để cho Tôn Duẫn luyện tập.

Không nói lan man thêm nữa, Phùng Hiên mở sách, dạy từ trụ cột nhất. Hắn giảng rất tỉ mỉ, êm tai, chen lẫn một ít điển cố, khá là thú vị. Mỗi một chữ đều phân tích cẩn thận, miêu tả tinh tế.

Tuy Tôn Huệ không biết một chữ nào, nhưng bởi vì đây đều là chữ tượng hình, mỗi chữ có một nghĩa khác nhau, có cơ sở đời trước, học tập khá nhanh, điều này làm cho Phùng Hiên rất là kinh ngạc, đồng thời cũng thán phục sự thông minh của nàng. Còn nói nàng học tập nhanh hơn nhiều so với hắn trước đây. Điều này làm cho Tôn Huệ rất xấu hổ, linh hồn nàng là linh hồn của người trưởng thành, hơn nữa mấy thứ này đều là cơ sở, nếu còn học không nhanh, chẳng bằng đi đầu thai một lần nữa cho xong.

"Ngày hôm nay trước hết dạy cô mấy chữ này, cô chăm chỉ luyện tập, nhớ nhiều một chút tốt rồi." Thời điểm Phùng Hiên dạy hết mười lăm chữ liền ngừng lại, không phải bởi vì muốn để dành sau này tới đây dạy thêm mấy lần, mà là vì người mới quen mặt chữ tiếp thu không thành vấn đề, nhưng quên cũng rất nhanh, rất có khả năng mười lăm chữ cuối cùng chỉ có thể nhớ được mười chữ, hoặc là còn ít hơn. Cho nên dạy nhiều quên càng nhiều hơn, còn không bằng dạy ít một chút, đến đâu nhớ kỹ đến đấy, như vậy tốc độ sẽ còn nhanh hơn nữa.

Lần học tập này làm cho Tôn Huệ chưa hết thòm thèm, nhưng nàng cũng biết tham thì thâm, đừng thấy hiện tại đều nhớ kỹ, vài ngày nữa có khi sẽ quên hết, không bằng thấy được thì thôi, như vậy còn có thể nhớ kỹ hơn.

"Cảm tạ." Nàng thực lòng biết ơn.