Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 70

Khi Diệp Kình quay về thì thấy Nhạc Tư Trà đang quét nước trong sân đi. Hôm qua mưa quá lớn, trong sân không thiếu nước, ngay cả máng thoát nước cũng bọ đổ, cậu phải tốn nhiều thời gian lắm mới có thể rửa sạch bùn trong máng.

Từ lúc trồng tới nay, cây cối trong vườn phát triển rất tốt, đều còn sống, không có cây nào chết cả.

Tưởng vi đan trên lưới sắt nở kiều diễm, đây dưa chuột ở cửa lớn cũng đã leo lên giá, ra không ít quả. Nho cũng đã lớn nhiều, leo lên giá gỗ, men theo cửa sắt kéo dài đến trước nhà, khiến cả khoảng đường đó đều râm mát. Chỉ cần nâng tay lên có thể chạm đến những chùm nho ngon lành mọng nước rủ xuống.

Xung quanh nhà đều có Thiên Trúc quỳ, nguyệt quới, ngũ sắc, nắp ấm, đông trùng hạ thảo mọc ngay ngắn, còn dạ hương, vì mùi quá nồng nên bị chuyển ra chân tưởng. Những mảng mầu xanh xen kẻ mê lòng người, cũng giúp đuổi đi những loài côn trùng chán ghét khiến chủ gian nhà không bị chúng quấy nhiễu vào mùa hè nóng bức này.

Còn một góc đất trống là chỗ trồng rau, bên trong trồng những loài thông dụng như cải trắng, ớt chuông, dù không được ai chăm sóc chúng vẫn phát triển khỏe mạnh, không hề kém cạnh chúng bạn trong vườn.

Lắng tai nghe, thúy trúc sau nhà theo gió đung đưa lao xao lao xao, cùng với tiếng đung đưa là hương hoa thơm ngái, vườn quanh chóp mũi khiến người ta không nhịn được mà hít sâu vào, thu lấy phần ngọt thơm này.

Bỏ nông cụ xuống, Nhạc Tư Trà mở cửa cho Diệp Kình “Anh bận xong rồi?”. Buổi sáng về, dùng xong cơm trưa, chờ người công ty tới, Diệp Kình lại ra ngoài.

“Ừm.” Diệp Kình gật đầu, theo cậu vào nhà, bên ngoài phơi nắng cả ngày khiến mặt anh đỏ au, mồ hôi ướt sũng.

Trong phòng mở điều hòa, vừa vào đã cảm nhận được luồng khí mát phảng qua, Diệp Kình ngồi ở chỗ mát nhất, giải nhiệt. (không sợ cảm sao?)

Nhạc Tư Trà đi vào phòng bếp, một lúc sau bưng ra một đĩa dưa hấu đã bổ sẵn “Anh ăn dưa hấu cho đỡ nóng.”

“Ừm.” Diệp Kình cầm lấu một miếng, ngoạm lớn, hôm nay nóng thật.

Dưa hấu trong không gian nhiều nước, ngọt như mật, đặc biệt đã qua ướp lạnh, cắm một miếng liền mát đến trong lòng, cảm giác nóng nực cũng lui đi nhiều.

Mấy chú cún chạy tới nghịch ống quần Diệp Kình, có cắn đùa, có muốn leo lên,kêu lên vui sướng, chúng nó cảm thấy hứng thú với món Diệp Kình đang ăn.

Giờ là giai đoạn tò mò của chúng, thấy gì cũng muốn tìm hiểu khiến Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình gặp không ít phiền toái. Buổi sáng rời giường không thấy dép trong nhà, lúc tìm được cũng chẳng còn hình dép nữa. Còn phải cắt tỉa móng định kỳ, nếu không thì đồ gia dụng hỏng hết. Đi lại cũng phải cẩn thận, ai biết phía sau có chú nào lò dò theo không, dẫm vào thì chết, tiếng kêu ai oán của chúng khiến người ta xót cả ruột!

Diệp Kình thấy thú vị, bẻ một mẩu dưa hấu đặt trước miệng chúng.

“Chúng còn nhỏ, không được ăn thứ này, tiêu chảy.” Nhạc Tư Trà ngăn lại.

Nghe cậu nói thế, Diệp Kình khẽ cười, nói “Ừm, là anh không cẩn thân.”

Nhạc Tư Trà đi vào bếp lấy cho chúng một đĩa sữa. Gần đây mấy đứa kia bắt đầu cai sữa, Axue không còn cho con bú nữa, Nhạc Tư Trà liền chuẩn bị những thức ăn dạng lỏng khác, đổ vào đĩa nông cho chúng liếm ăn.

Nhìn Nhạc Tư Trà vui vẻ cho chúng ăn, Diệp Kình hỏi “Em đã nghĩ tên cho lũ chúng nó chưa?”

“Rồi, màu trắng giống Axue gọi là Toffee, giống Art thì Caramel, bốn móng vuốt màu đen là Latte, lông mi màu trắng gọi Cappuccino, cuối cùng, trên cổ có vòng trắng là Mocha.” Nhạc Tư Trà vừa chỉ vừa giới thiệu. (mình chưa uống loại nào bao giờ nên chẳng phân biệt được)

“Em thích uống cà phê từ hồi nào vậy?” sk không hiểu, sao toàn tên cà phê thế.

“Anh không thấy là giống lắm sao?” Nhạc Tư Trà ôm một con, chỉ cho anh.

“…Ừm.” Đúng là có chút giống thật.

Đợi lũ nhóc kìa đùa đã mệt, ăn cũng no liền chạy về ổ ngủ. Khi Diệp Kình đã tắm xong, Nhạc Tư Trà mới nhớ tới có chuyện cần hỏi.

“Chuyenj vườn trái cây thế nào rồi? Xử lý xong rồi chứ? Nơi đó thật có suối nước nóng sao?”

“Chỗ bị phá hủy đã cho người dọn, thống kê tổn thất thì tối nay sẽ nhận được báo cáo, còn suối nước nóng, là thật, đội thăm dò công ty phát tới đã xác định nơi đó có mạch suối nước nóng, hiện tại đang thăm dò xem mạch đó cụ thể ở đầu. Báo cào thì phải đợi đến mai.”

“Vậy là, sau này chúng ta có thể đi tắm nước nóng?” Nhạc Tư Trà nghĩ thầm, suối nước nóng này đúng là may mắn cho thôn Phúc Khê, có nó, thôn này có thể phát triển “Vậy suối nước nóng đó thuộc ai ở hữu?”

“Đất này là anh nhận thầu, trong thời gian này, đương nhiên là thuộc về anh.” Diệp Kình nói tràn đầy tự tin, dù có vấn đề, anh cũng sẽ giải quyết.

“Vậy là tốt rồi, lúc nào làm xong, em muốn là người đầu tiên được dùng suối nước nóng.”

“Được.”

Đến tối, báo cáo tổn thất vườn trái cây đã được đưa tới.

“10 vạn? Cũng không phải lớn lắm.” Nhạc Tư Trà dựa vào Diệp Kình, cướp nhìn báo cáo của anh, nhìn thấy con số cũng an tầm nhiều. Giờ cậu giàu rồi, không để ý chút mất mát ấy.

Diệp Kình cũng không để tâm, giờ anh đang quan tâm tới một vấn đề khác “Tổn thất của người dân trong thôn cũng không nhỏ. Hơn nửa là đất vườn bị chìm, tuy rằng bọn họ đã khôi phục lại được nhiều nhưng thu hoạch quý này vẫn sẽ giảm.”

“Tổn thất lớn?” Nhạc Tư Trà nhớ tới bác Tiền từng nói muốn dành tiền cho con cưới vợ, chợt lo lắng.

“Đối chúng ta không đáng kể, nhưng với họ là lớn.” Diệp Kình gật đầu “Nhưng em yên tâm, bọn anh sẽ giảm tổn thật xuống mức thấp nhất.”

“Ừm.” Lời của Diệp Kình khiến cậu an tâm.

Đêm nay lại đổ mưa, tuy không bằng hôm qua những tiếng sấm vẫn vang rền dữ dội.

Tiếng sấm sét khiến Nhạc Tư Trà không thể yên giác, lăn lộn trong lòng Diệp Kình, khiến anh cũng bị đánh thức.

“Sao em không ngủ?” Diệp Kình từ từ nhắm hai mắt, ôm lấy cậu vào lòng, dù đã hè nhưng anh vẫn thích ôm Nhạc Tư Trà ngủ, hơn nữa trong phòng có điều hòa, không thấy nóng.

“Ồn.” Nhạc Tư Trà nói, tiếng sấm đêm nay còn lớn hơn đêm trước.

“Mùa hè nhiều giông tố, em cứ chịu chút, lát nữa thì ngừng.” Anh khẽ cựa mình đổi tư thế, kéo sát Nhạc Tư Trà vào lòng, chắn một phần tạp âm cho cậu, tuy rằng hiệu quả ít nhưng khiến người ta an tâm.

“Nếu mưa này vẫn không ngừng, tổn thất của mọi người có phải sẽ càng lớn?”

“Có lẽ, nhưng hôm nay tuy mưa to nhưng gió nhỏ, chắc sẽ không gây hại hoa màu, ngày mai chỉ cần làm thoát nước là được.”

“Vậy mai em đi giúp bá Tiền.” Nhạc Tư Trà hào hứng. Cậu nghĩ tới khi thoát nước sẽ bắt được không ít cá tôm, ốc đồng, cá chạch, lươn… đều ngon lành, tuy rằng không gian cũng có, nhưng cái cảm giác thú vị thì không.

“Vậy phải dậy sớm, mau ngủ đi, nếu không mai không dậy được.” Diệp Kình nói, giờ đã hơn nửa đêm, nếu không ngủ thì trời mau sáng.

“Vâng.”

Tuy nói ngủ ngay nhưng khi tiếng sấm nhỏ đi Nhạc Tư Trà mới chậm rãi ngủ được.

Sớm hôm sau, Nhạc Tư Trà dậy làm bữa sáng cho Diệp Kình, cho thú cưng ăn, xác định Diệp Kình chắc chắn không phải ra ngoài mới mang theo ô, dắt Art đi về thôn.

Tới nhà bác Vương, Nhạc Tư Trà gõ cửa hồi lâu, không thấy ai mở cửa mới hỏi ông Vương nhà bên.

“Hai người đó đã ra ruộng rồi, hôm qua mưa lớn, ở ruộng nhiều việc lắm.” ông Vương đã ngoài 80, đương nhiên không thể ra ruộng, nếu ngã thì nguy.

“Ông có thể nói cho cháu họ ở đâu không ạ?” Nhạc Tư Trà hỏi, cậu còn chưa tới ruộng nhà bác Vương hồi nào.

“Dọc theo sông nhỏ đi lên trên một chút thì tới.” Ông Vương chỉ tay, nói.

Nhạc Tư Trà vừa nhìn liền hiểu sao không gặp họ trên đường, phía trên con sông ngược hướng với nhà cậu, một nam, một bắc, sao có thể thấy chứ.

Nói cảm ơn, Nhạc Tư Trà dắt Art đi tới, bởi mọi người đều sợ Art nên trước khi vào thôn đã xích lại, đợi vài ngày sau mọi người đã quen cũng không cần nữa.

Vì trời mưa, nước trong sông dâng lên nhiều, đường đá nhỏ chỉ cách mặt sông chưa đến 1m.

Nhạc Tư Trà dắt Art chậm rãi đi trên mặt đá trơn, thỉnh thoảng cũng xem phong cảnh xung quanh.

Nước tsoong đục bùn, dòng nước chảy xiết, thỉnh thoảng còn có nhánh cây hay cỏ dạy trôi từ thượng nguồn xuống, nháy mắt lại biến mất. Cỏ dại hai bên bờ tươi tốt, như đa phần ngâm mình trong nước, chỉ thấy những đám lá mảnh dài.

Nhạc Tư Trà vừa đi vừa chào hỏi thôn dân, dưới sự chỉ đường của họ, cuối cùng cũng tới ruộng nhà bác Vương.

Bác Vương cùng bá Tiền đều mặc áo tơi làm từ rơm, đứng bên bờ ruộng. Lúc Nhạc Tư Trà đến thì bác Vương đang chăm chú nhìn gì trên mặt nước, bá Tiền thì cầm thùng nước đứng ở một bên.

“Tư Trà, sao cháu tới đây?” bá Tiền từ xa đã thấy có người tới, nào ngờ là Nhạc Tư Trà.

“Nghe nói hai bác ở đây nên cháu tới, xem có giú được gì không.” Nhạc Tư Trà nói, để thuận tiện, cậu còn mặc sẵn một chiếc sơ mi màu đen, bên dưới mặc quần ngố, chân đi đôi dủng đen, có vẻ chẳng ra đâu với đâu.

“Được rồi, cháu qua chỗ bác Vương đi, bác ra chỗ kia.” Bá Tiền cũng không khách sáo, đưa ngay thùng nước cho cậu, còn mình cầm cuốc ra một bên. Ruộng nhà họ trừ lúa còn chỗ trồng rau nữa cơ mà, không làm mau thì sáng nay không xong việc.