Cuộc sống - qua cái nhìn của tôi (Tản văn + Truyện ngắn)

Bứt và Bông: Mẩu 1

Bứt và Bông là hai chị em, không nói ra thì cũng chẳng ai biết, Bứt là con gái còn Bông chính là con trai!

Lý do là như thế này, Bứt tòi ra trước Bông ba năm, nên khi Bông lần đầu tiên nhìn thấy ánh bình minh là Bứt cũng đã khôn khôn một tí rồi, cũng biết phân biệt thế nào là trai và gái, nhưng khác với những đứa bạn cùng tuổi hay phân biệt bằng tóc dài và tóc ngắn, thì Bứt phân biệt người ta bằng "cảm tính"!

Đối với Bứt, con gái thì trầm tính, dịu dàng nên hay ở trong nhà, lúc nào da dẻ cũng trắng hồng hào sạch sẽ, nét mặt lúc nào cũng mềm mỏng, ăn mặc điệu đà như công chúa. Nhiều khi Bứt cũng gặp một số bạn chậm mọc tóc hoặc cắt tóc, ăn mặc tomboy, nhưng nhớ cái gọi là "cảm tính" nên Bứt chẳng bao giờ bị nó lừa cả! Còn con trai thì khác, bọn con trai nó nghịch lắm, chẳng bao giờ ngồi yên một chỗ đâu, chúng nó hơi một tí là chạy lăng xa lăng xăng, trêu chọc người khác đến mức khó chịu, đã thế lại thích vận động ngoài trời, đá bóng đá banh lung tung hết cả, nên da đen nhẻm à, mà không đen thì nhìn màu da nó khác lắm, nó cứ kiểu... khỏe khỏe thế nào ấy, không nhầm vào đâu được! Vậy nên, với một con người dày dặn "50 năm" kinh nghiệm như Bứt thì Bứt hoàn toàn tin tưởng vào suy nghĩ của mình!

Cơ mà lạ thay, đến cái ngày mà mẹ Bứt sinh em bé thì...

Bứt thắc mắc ghê lắm, ủa tại sao em bé là con trai mà lại trông như con gái thế nhỉ? Kể cả chẳng có trắng trẻo hồng hào sạch sẽ đi chăng nữa thì cái tướng mạo sao lại chẳng có nét nào là của con trai?

Bứt nghi ngờ mãi, có lần cô bé còn tự tay xem "của quý" của em trai, cơ mà xem xong vẫn không khỏi nghi ngờ, cứ đắn đo suy nghĩ mãi, nhưng chẳng muốn hỏi bố mẹ tẹo nào đâu, mất công bố mẹ lại chê mình "gà"!

Bứt chắc chắn là Tiên Ông đã nhầm gì rồi, có khi nào trong lúc tạo hình người đã gắn nhầm "của quý" của con trai cho em bé không?

Thôi, Bứt chẳng thèm nghĩ nữa, Bứt kết luận rồi, là Tiên Ông gắn nhầm bộ phận, thế nên suy cho cùng thì em bé là con gái, chắc chắn là con gái!

Cho đến một ngày, mẹ gọi Bứt ra bảo gì đó, Bứt cứ tưởng chuyện gì quan trọng lắm, ai ngờ:

- Hay con nghĩ cho em nó một cái tên ở nhà đi!

- Nhưng mà con đâu biết đặt tên gì!

- Thì cứ đặt đại một tên đi!

Bứt đăm chiêu suy nghĩ một hồi, trông con bé thì có vẻ suy nghĩ kĩ lưỡng lắm đấy, nhưng thật ra là giả vờ hết thôi mà, tên thì nó đã nghĩ ra ngay từ lúc mẹ hỏi rồi, chỉ có điều là không biết có nên nói cho mẹ không thôi!

- Hay... đặt là Bông đi mẹ!

- Bông? Nhưng em con là con trai mà?

- Con chỉ thích cái tên đó thôi! Mà mẹ bảo để con đặt, thì con đặt đó thôi! Mẹ không được đổi tên khác đâu nha, mẹ mà đổi tên khác là con giận đó!

Thế là từ đó, Bứt nghiễm nhiên gọi em bé với cái tên "Bông"! Ban đầu thì bố và mẹ có gọi em là "Cu Tí", nhưng Bứt cứ líu lo "Bông ơi Bông ời" hoài à, thành ra bố mẹ cũng bị nhiễm theo, đành gọi luôn là "Bông" cho nó dễ!

Vậy là cái tên đó cứ bám theo Bông suốt bao nhiêu năm tuổi thơ liền, và một đứa con trai có tên gọi giống một đứa con gái thì chẳng có gì là vui cả khi trong đời của nó xuất hiện thêm vài thành phần trẩu tre...