Cưới thôi! Chị nuôi em.

Chương 10: Giải quyết xong việc vủa Thế An

- Thằng kia

- Thằng kia đứng lại - Đức Hân cùng đám bạn ở hành lang gọi Thế An nhưng cậu vẫn không dừng lại, lập tức Đức Hân chạy đến lôi Thế An đứng lại

- Mày không nghe tao gọi à? - Đức Hân nói, Thế An vẫn im lặng không đếm xỉa xoay người lại định đi tiếp thì bị mấy đứa kia chặn đầy lại

- Tôi không muốn gây chuyện với mấy cậu, tôi còn phải lên lớp - nói rồi Thế An đi sang một bên Đức Hân liền lên chặn lại lần nữa

- Nhưng tụi tao thích gây chuyện với mày được không? Mày nên nhớ ở dãy này ai là người đứng đầu - Đức Hân chỉ tay vào Thế An nói

- Các cậu chỉ là dựa dẫm vào bố mẹ thử nếu không có bố mẹ chống lưng xem các cậu không bị người khác đánh mới lạ - Thế An nói

- Đúng, tụi tao có bố mẹ còn mày thì không, hahahaha - Đức Hân cười lớn cùng đám bạn

- Thế thì đã sao, dù tôi không có đủ bố mẹ nhưng vẫn được dạy dỗ cẩn thận không như các cậu ỷ vào đó và đi bắt nạt bạn bè - Thế An đáp trả, nghe mấy lời này Đức Hân có vẻ tức giận kêu đám bạn lấy cặp của cậu, rồi còn đẩy cậu ngã xuống sàn. Đức Hân đưa tay đánh Thế An

- Mày dám nói tụi tao không được dạy dỗ ư, cho màu biết nói xấu tao này - Sau cuộc ẩu đả của những đứa trẻ, thì tất cả mọi người đều ngồi tên phòng hiệu trưởng. Bố mẹ của đám nhóc cũng có mặt trách móc Thế An còn nhỏ mà tính côn đồ đánh con của bạn họ chảy cả máu.

- Bố mẹ đúng là không biết quan tâm con mà hèn chi mới hư đốn như vậy, hiệu trưởng tôi yêu cầu ông phải giải quyết chuyện này rõ ràng nếu không tôi không bỏ qua đâu - mẹ của Đức Hân lên tiếng, các phụ huynh khác cũng đồng tình

- Chồng tôi là công an đấy, làm sao thì làm tôi đã gọi cho ảnh rồi, nếu giải quyết không ổn thì đến đồn cảnh sát đi - người khác nói

- Ông xem xem nó đánh con chúng tôi ra vầy phải đuổi học nó đi nếu không chúng tôi sẽ không tài trợ bất cứ thiết bị nào cho trường nữa.

....

- Các bậc phụ huynh bình tĩnh, nhà trường sẽ giải quyết chuyện này ổn thoả bây giờ cần phải đợi mẹ của Thế An đến rồi mới có thể tính tiếp - Hiệu trưởng lên tiếng nói

- Mẹ con đau quá, nó đánh con đau quá - Đức Hân ôm lấy mẹ mình khóc vẻ mặt nhăn nhó

- Rồi mẹ biết rồi mẹ sẽ làm chủ cho con, con của mẹ không để người khác đụng đến được - bà nói rồi liếc nhìn Thế An

Vài phuy sau, cánh cửa phòng mở ra cô bước vào trong liền chạy đến chỗ Thế An

- Con có bị thương ở đau không? - cô cầm tay Thế An an ủi, Thế An lắc đầu trên tay còn có vài vết cào và bầm nhẹ, cô đau lòng ôm lấy con trai

- Không sao có mẹ đây đừng lo - nói xong cô ngồi kế bên con trai của mình thái độ cũng thay đổi vẻ mặt lạnh lùng nhìn những con người đang ngồi đối diện

- Cô là mẹ thằng bé, cô có biết dạy con không lại để nó đánh con chúng tôi như vậy - một phụ huynh lên tiếng trách

- Đúng rồi làm mẹ thì phải biết dạy con chứ.

- Tôi yêu cầu nhà trường phải đình chỉ học tập của thằng bé ngay.

- Mọi người bình tĩnh từ từ nói chuyện - Hiệu trưởng lên tiếng

- Thầy nói bình tĩnh cái gì, thầy xem con của chúng tôi thế nào. Ở nhà cưng chiều không dám đụng vào cọng tóc đi học lại hị đánh chảy cả máu mũi thế này mà bình tĩnh.

- Tôi nói cho cô biết phụ huynh ở đây ai cũng có tiếng, nếu cô và con cô không chịu xin lỗi cũng như bồi thường cho chúng tôi thì chuẩn bị gặp nhau trên đồn đi.

Sau những lời trách mắng hăm doạ thì cô vẫn bình thản và bây giờ cô mới lên tiếng.

- Tôi thế nào lại không biết dạy con.

- Con tôi là học sinh giỏi của trường, các môn năng khiếu đều rất xuất sắc, thi cũng đứng trong top của trường.

- Ăn nói lịch sử lễ phép như thế không phải là quá tốt sao? - cô nhìn đám người phía trước

- Tôi cho con tôi học võ để tự bảo vệ bản thân thì sai ở đâu?

- Ngược lại các người dạy con thế nào lại để tụi nó bắt nạt bạn bè, xé sách vở của bạn, tự tiện đụng vào đồ người khác,còn đi miệt thị bạn bè. Xin hỏi là do các người dạy cho lũ trẻ hay lũ trẻ học theo bố mẹ chúng? - cô bình thản ngìn từng người vẻ mặt học càng trở nên khó coi

- Cô nói cái gì?

- Cô đang nói chúng tôi không biêat dạy con sao, cô nói vậy mà nghe được ư? Không nói nhiều nữa gọi cánh sát đi để họ giải quyết tôi không tin chồng tôi không bắt các người.

- Chuyện này chúng ta tự giải quyết đi đừng để cảnh sát nhúng ray vào được không? - Hiệu trưởng lo sợ vội khuyên phụ huynh kia rồi quay sang nhìn cô

- Mẹ của Thế An, cô bớt lời một chút được không? - Cô nhìn hiệu trưởng sau đó nhìn đám người kia

- Để tôi gọi cảnh sát giúp các người. Lê Nguyên gọi cảnh sát đi - không rề rà cô dứt khoát làm luôn khiến mọi người kinh ngạc.

Tại đồn cảnh sát, các bậc phụ huynh thay nhau nói người chồng làm cảnh sát kia cũng lên tiếng

- Chỉ là trẻ con gây lộn đùa giỡn với nhau thôi, sao lại đến đồn cảnh sát - người cảnh sát nói nhỏ với vợ mình

- Em định hù doạ thôi ai ngờ cô ta gọi thiệt,dù gì anh là Thiếu tá,bây giờ làm thế nào nếu để con mình chịu thiệt sẽ mất mặt lắm - cô vợ nhăn nhó nói lại với chồng

- Để anh xem xét em vào trong đi - người chồng nói.

- Theo Bộ luật hình sự 2015, Điều 134 Tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác có thể phạt tù từ 6 tháng đến 3 năm theo mức độ nghiêm trọng của người bị hại. Việc này sau khi điều tra kĩ là con của chị ra tay đánh bạn học hành vi này là cố ý gây thương tích vì chưa đủ tuổi để chịu hình phạt nên yêu cầu chị phải bồi thường tiền viện phí thuốc thang điều trị cho các nạn nhân và đồng thời phải xin lỗi các nạn nhân - đồng chí công an nói

Các bậc phụ huyng nghe vậy cũng vui mừng nhìn cô đầy hốnh hách. Cô nhìn đồng chí công an

- Con tôi đúng là có ra tay đánh bạn nhưng đó là phòng vệ chính đáng không thẻ coi là phạm tội - cô nhìn đồng chí công an rồi nhìn Lê Nguyên, Lê Nguyên hiểu ý liền lấy điện thoại ra trong điện thoại là đoạn video cắt từ camera giám sát ở hành lang của trường học, trong đoạn video thấy rõ là đám bạn của Đức Hân ra tay đánh Thế An trước nên hành động này được coi là phòng vệ chính đáng, đồng chí kia xem đoạn video mà đơ cả người ngước nhìn cô vợ của mình vẻ mặt cực kì khó chịu

- Bây giờ tôi có thể kiện lại các người vì tội cố ý gây thương tích. - cô nhìn đám phụ huynh kia rồi nhìn đồng chí công an

- Nếu đã có chứng cứ chứng minh con trai của cô là do phòng vệ chính đáng mới có những hành động như vậy thì việc này coi như giải quyết xong. - đồng chí công an nói cô vợ cùng đám phụ huynh vẻ mặt ai cũng khó coi

- Tôi muốn những đứa trẻ đó phải xin lỗi con trai tôi ngay lập tức, nếu không đoạn video này tôi sẽ cho phát tán để xem chuyện gì sẽ xảy ra - cô nói

- Sao phải xin lỗi.

- Cô nói gì? Xin lỗi ư? Không thể nào?

- Không tôi không đồng ý! Cô bị điên ư?

- Đáng lẽ người nên xin lỗi là con trai cô đấy

- Mẹ con không xin lỗi nó đâu?

- Con cũng không?

Phụ huynh và đám trẻ con nói họ căn bản không chịu hợp tác

- Tôi nghĩ việc này đến đây là được rồi, chỉ là trẻ con, bọn nó đùa giỡn với nhau thôi mà cần gì phải làm lớn chuyện - vị công an kia thấy tình hình không ổn sợ sẽ làm lớn đến các người khác trong đồn nên lên tiếng nói,

- Nếu bây giờ là con anh bị một đám bạn học bắt nạt thì anh sẽ làm thế nào, không phải đây là lần đầu tụi nó bắt nạt con trai tôi mà là rất nhiều lần. Anh thân là Thiếu tá vậy mà lại vì chuyện tư mà phân xử không công minh, tôi phải tố giác anh lạm dụng chức quyền - cô chỉ thẳng mặt người công an nói, khiến cho đám người phụ huynh không nháo nhào nữa

- Chị nói vậy là không được tôi lạm dụng chức quyền lúc nào, nếu chị còn ăn nói hàm hồ như vậy tôi sẽ cho bắt giam chị với tội danh phỉ báng cán bộ gây mất trật tự đấy - vị thiếu tá tức giận nói, cô lấy điện thoại ra

- Chú, con đang ở đồn công an chú xuống giải quyết giúp con việc này - nói xong cô tắt máy, vài phút sau một người đàn ông trung niên đi xuống, ông là Trưởng Công an thành phố cũng là bạn của bố cô

- Có chuyện gì thế Hạ Vy - ông hỏi cô

- Thượng tá - thấy ông vị công an kia liền đi đến chào ông, còn đám người kia thì kinh ngạc

- Ông - Thế An ngồi trên ghế liền đi về chỗ ông lễ phép chào

- Ui, Thế An à, con sao thế này sao quần áo lại bẩn thế, tay còn bị thương nữa, nói ông nghe xem nào - ông ngồi xuống ân cần hỏi han Thế An

- Dạ con không sao - Thế An lắc đầu nói, ông xoa xoa đầu Thế An rồi đứng lên nhìn vị công an kia

- Xảy ra chuyện gì thế này? - ông hỏi

- Dạ, chỉ là trẻ con đùa giỡn với nhau thôi ạ - người kia nói

- Cậu giải quyết thế nào rồi? - ông lại hỏi

- Dạ xong xuôi rồi, chỉ là đang đợi mấy đứa nhỏ xin lỗi cậu bé thôi, làm kinh động đến Thượng tá rồi - vị công an nói cũng nhìn vợ

- Còn không mau qua xin lỗi đi - lập tức đám người đó dẫn con qua xin lỗi Thế An

- Thế An con xin lỗi các bạn đi - Sau khi các bạn xin lỗi Thế An xong cô cũng nói Thế An đến xin lỗi các bạn dù gì đánh bạn cũng không đúng, Thế An đi tới phía trước

- Mình xin lỗi khi làm các cậu bị thương.

- Tiền viện phí thuốc thang tôi sẽ trả tất cả, nhưng yêu cầu mọi người dạy con mình cẩn thận nếu còn một lần nữa thì gặp nhau trên toà đi. - Cô nói xong thì nắm tay con trai rời đi, Lê Nguyên đưa danh thiếp của cô cho các phụ huynh khiến họ trợn tròn mắt vì đắt tội với người không thể đụng đến.

- Chú, cảm ơn chú làm phiền chú rồi, hôm khác con đưa Thế An sang nhà thăm cô chú, bây giờ công ty con còn có việc không thể nói chuyện được với chú lâu hơn được, con xin phép - cô nói

- Không sao, mau đi giải quyết công việc đi - ông chú cười ôn hoà nói

- Vậy con xin phép chú - cô khom người chào

- Thưa ông con về - Thế An vòng tay chào ông, ông cũng vẫy tay chào lại

- Uhm, con với mẹ về đi, đi cẩn thận - ông nói.

Sau khi Thế An xử lý vết thương xong, thay một bộ đồ khác đi ra thì cô đã ngồi đợi trước rồi, cô nhìn Thế An, Thế An vội đi lại gần cô đứng trước mặt vòng tay xin lỗi cô

- Con xin lỗi

- Con sai ở đâu? - cô nhẹ nhàng hỏi

- Con không nên đánh bạn học gây sự với bạn để mẹ phải bận lòng - cậu bé vẻ mặt buồn bã nói. Cô nắm tay kéo Thế An ôm vào lòng

- Mẹ không trách con những chuyện đó, mẹ chỉ muốn con sau này gặp phải chuyện gì đều phải nói với mẹ. Mẹ không muốn con chịu thiệt biết không? - cô nói, Thế An gục đầu

- Dạ con biết rồi, nhưng mẹ không được trách anh Đình Phong, anh ấy chỉ muốn giúp con thôi - Thế An nói, nhắc đến cậu cô mới nhớ lúc nảy trên đường đến trường của Thế An, Đình Phong đã gửi cho cô đoạn video đó, cô mĩm cười nhìn An

- Rồi mẹ biết rồi nhưng không có lần sau biết không? - cô nói, Thế An liền tâm tình phấn khởi vui vẻ trở lại.