Ngày hôm nay Lượng Vũ rảnh rỗi không có việc gì làm, vì vậy tự nhiên bồi Sở Vương phi vào cung tìm Hoàng hậu, thuận tiện ở nơi mà nàng thích nhất - ngự hoa viên, lại không nghĩ rằng ngoài ý muốn hội ngộ một người...
"Thần Hi gần đây khỏe không?" Người nói chuyện với Lượng Vũ là người hiếu thắng nhất trong hoàng tộc - Lan Hinh công chúa, mà lúc này tâm tình của nàng rất là phức tạp. Lan Hinh nhìn trước mắt nàng là một người tuyệt thế dung nhan, con người nàng luôn đố kị nàng ấy, đường đường thân là công chúa, thiên kim kinh chu nhưng lại không bằng Lượng Vũ, sủng ái cùng tôn sùng luôn là Lượng Vũ, bên cạnh Lượng Vũ vẻ đẹp của nàng luôn bị lu mờ. Mà lúc này đây Lượng Vũ đứng ở ngự hoa viên, thân ảnh đơn độc, mảnh mai dáng ngọc, phiêu diêu trong gió làm cho người ta không thể dời ánh nhìn. "Nhờ phúc của công chúa, Thần Hi vẫn khỏe." Lan Hinh nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh Lượng Vũ: "Ngươi biết không? Mấy ngày hôm trước phụ hoàng đã đem ta tứ hôn cho Hoắc Trục Nhật, ba tháng sau sẽ cử hành hôn lễ" "Thật sao? Thật đúng là chúc mừng công chúa, Hoắc đại nhân sẽ là một trượng phu tốt." "Thế nhưng tâm của Trục Nhật cũng không ở trên người ta, người hắn thích vẫn là ngươi, tại sao ngươi lại không biết tâm ý của hắn chứ?" Giọng nói nàng nhẹ nhàng nhưng mang ngữ điệu u buồn cùng đố kị, một trượng phu tương lai nhưng trong thâm tâm lại lưu luyến một nữ tử khác, thì bảo nàng làm sao không đố kị kia chứ. "Như vậy công chúa cũng nên biết Thần Hi một lòng không thích Hoắc đại nhân, hơn nữa hiện tại ta cũng có quận mã." Nàng đã nói trắng ra như thế, tại sao Lan Hinh không hiểu chứ, Hoắc Trục Nhật thích nàng, nàng cũng không đến nỗi ngu ngốc không biết nhưng đó chỉ là hắn tự đa tình, còn nàng thì một lòng không để ý đến thứ tình cảm này của hắn. "Thần Hi, ta đột nhiên nghĩ nếu kẻ nào yêu ngươi nhất định sẽ rất thương cảm, nếu có kẻ yêu ngươi thì kẻ đó đúng là không may mắn nhưng nếu được ngươi yêu thì ta nghĩ kẻ đó thật hạnh phúc." Lan Hinh đương nhiên biết Thần Hi người chính như kỳ danh, nhiều kẻ khát vọng ánh dương quang ấm áp nhưng lại thường thường bị nóng rực mà thương tổn, nhưng nếu được Thần Hi để ý thì người này thật là một người may mắn, sẽ vừa hưởng thụ sự ôn nhu song song cũng có chút ngạo mạn... "Công chúa, nhận thức người lâu như vậy nhưng những lời người nói hôm nay thật đúng lòng ta." Lượng Vũ nhẹ nhàng nói. "Như vậy bản cung cũng có thể tưởng tượng sinh hoạt của Phong Nguyệt Hiểu phong phú đặc sắc cỡ nào." Bắt đầu từ giờ khắc này, Lan Hinh đã thay đổi ấn tượng đối với Phong Nguyệt Hiểu, dù sao có thể làm cho Thần Hi yêu thì chẳng phải sẽ là một kẻ bất phàm sao. Hai người trò chuyện với nhau thật vui, hoàn toàn không biết đứng ở các nàng cách đó không xa, một đạo ánh mắt hung ác mang đầy hắc ám cùng đố kị đang chòng chọc chĩa vào các nàng. ---------------------------------------------------------------------- Quận Quang Vinh Dương tuy nói là một địa phương nho nhỏ nhưng nơi đây vốn gần kinh thành nên cũng không kém phần náo nhiệt phồn hoa, không thua kém những trấn lớn khác. Phong Dạ Hiểu dẫn mấy người tùy tùng đi đến Quận Quang Vinh Dương ở thành Bắc, đi vào một hiệu thuốc đơn sơ. "Có đại phu ở đây không? Trong nhà ta có người sinh bệnh, cần đại phu khám chẩn." Dạ Hiểu một mình một người đi vào hiệu thuốc, quay qua quay lại thấy bên trong có một nam tử trung niên đang chỉnh lý dược liệu. Trên mặt của nam tử trung niên có một đạo vết sẹo nhìn rất xấu xí, tàn bạo nhìn Phong Dạ Hiểu. "Nữ oa nhi, muốn đại phu chúng ta đây xuất ngoại khám chẩn, tiền thuốc này ngươi chịu nổi không chứ, còn không mau đi?" Dạ Hiểu đối mặt với uy hiếp, gương mặt vẫn dáng tươi cười như cũ, việc không đáng lo. "Ta nói vị đại thúc đây, có muốn cùng ta làm một cái giao dịch hay không?" Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng: "Đại gia ta không rảnh cùng ngươi, một cái nữ oa đùa giỡn, còn không mau đi? Không thì đừng trách đại gia ta đối với ngươi không khách khí!" Dạ Hiểu hoàn toàn không để ý đến hắn nhưng tự nhắc bản thân mình đang có việc cầu người không thể nào lớn tiếng được, hạ mình nói: "Đại thúc, ngươi chắc cũng là bị Văn Nhân Tuyền ức hiếp thật lâu phải không? Lẽ nào ngươi không từng nghĩ qua sẽ phản kháng lại cơ chứ? Cứ như vậy bị nàng ức hiếp không lẽ ngươi chịu được, mà như vậy chỉ càng làm cho nàng càng lấn tới." "Tiểu nữ oa, ngươi cho rằng nói như vậy ta sẽ giúp ngươi cứu người sao? Đừng mơ mộng viễn tưởng!" "Đại thúc, ngươi hiểu lầm ý ta rồi, chuyện quan trọng là Nhân Tuyền giúp ta cứu người, còn về phần ngươi ta thật không muốn quản, chỉ là thấy y thuật của ngươi thật chướng mắt thôi." Người có tự tin là một chuyện tốt nhưng nếu tự tin quá mức thì thật không tốt tí nào! Nam tử trung niên tức giận đập mạnh xuống bàn: "Tiểu nữ oa, nhường ngươi một tấc ngươi lại muốn tiến một thước, đừng có được nước mà lấn tới nha!" Thấy nam tử trung niên động khí, Dạ Hiểu vội vã đem cổ ngọc trong lòng lấy ra, đưa ra trước mặt nam tử. "Khối cổ ngọc này cùng thư giao cho Văn Nhân Tuyền, nói cho nàng biết ta ở Sở quận vương phủ tại kinh thành chờ nàng một tháng, không gặp không về." "Hừ! Bổn đại gia dựa vào cái gì phải giúp ngươi chứ?" "Ngươi có thể không làm nhưng ta sẽ đem việc tháng này ngươi làm việc lười biếng nói cho những người khác nghe, tin tưởng môn chủ cũng sẽ rất thích ý chuyển giao Văn Nhân Tuyền." Dạ Hiểu theo dõi biểu hiện của nam tử trung niên, đồng thời mỉm cười dị thường xán lạn. "..." Đây còn không phải là uy hiếp hắn sao? "Không sai, đây là đang uy hiếp ngươi." Phong Dạ Hiểu gật đầu như đoán được tâm ý của hắn: "Ngươi cũng biết tính tình của đường chủ các ngươi - Kim Ngọc Hồi Xuân Văn Nhân Tuyền ra sao rồi chứ?" Đó chính là tiêu chuẩn nhận tiền không nhận người. "..." Nam tử trung niên bất đắc dĩ tiếp nhận bởi vì hắn biết rõ ràng Văn Nhân Tuyền là một người coi tiền như chính mạng sống của nàng, nếu biết hắn không có hảo hảo làm việc, nàng sẽ khi dễ hắn như thế nào đây chứ. Hắn thật không dám tưởng tượng mà. Nhưng muốn trách cũng chỉ có trách bản thân mình có mắt như mù, tại sao lại đem một người xem tiền như chính mạng sống nhận tiền không nhận người làm chủ tử kia chứ, đây là một chuyện sai lầm nhất trong đời của hắn. Chỉ là chuyện này không trách hắn thì trách được ai kia chứ...