"Quận chúa, ta có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi biết!" Nguyệt Hiểu ở sau hậu viện chờ Lượng Vũ từ hoàng cung trở về, vừa nhìn thấy nàng thì trong lòng Nguyệt Hiểu không hiểu sao có một cảm giác hưng phấn không thôi, tim Nguyệt Hiểu vì Lượng Vũ mà đập liên hồi. Mà sao không vui được kia chứ, người ta nói kẻ yêu nhau xa nhau một khắc như cách ba thu, giờ đây thấy được ái nhân trong lòng vui còn không hết nữa là.
Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh vui vẻ của Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ cũng cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm chảy ngang qua, nàng bất giác mỉm cười: "Là tin tức tốt gì vậy? Tốt lắm sao mà ngươi như đứa trẻ được cho quà thế kia." Theo thói quen Lượng Vũ đưa tay muốn sờ sờ khuôn mặt của Nguyệt Hiểu, tinh tế cố gắng miêu tả khuôn mặt của người nàng yêu, mà Nguyệt Hiểu cũng biết nàng muốn làm gì nên cũng tiến đến bên nàng vài bước. "Thị Nguyệt đã tìm được phương pháp chữa trị hai mắt của ngươi, giải chất độc của Thiên nhất nước thánh, đây không phải là đại hỉ hay sao, ngươi nói ta làm sao không vui cho được chứ?" Nguyệt Hiểu nhắm lại hai mắt, ngoại trừ cảm thụ ngón tay của Lượng Vũ ôn nhu chạm vào khuôn mặt mình thì nó còn giúp cho Nguyệt Hiểu có thể cảm nhận được giống Lượng Vũ, cảm thụ cái cảm giác không thấy gì của Lượng Vũ, như vậy làm cho Nguyệt Hiểu có thể hiểu nàng thêm một chút, lại thêm phần yêu thương trìu mến với ái nhân, nàng ấy đã vì Nguyệt Hiểu làm quá nhiều rồi... Lượng Vũ của nàng phải là hào quang chói lóa, không nên tối tăm như vậy, không nên! Nguyệt Hiểu biết được quận chúa của mình là người thế nào, Lượng Vũ là một người rất tự tin, ngạo khí bức người, không có việc gì là không làm được, từ khi bên nhau Lượng Vũ đã có thói quen luôn khi dễ ức hiếp Nguyệt Hiểu. Nhưng hiện tại Lượng Vũ đã mất đi tự tin cùng ngạo khí xưa kia, nàng ấy tự ti... tự ti vì nàng ấy không thấy gì, ánh mắt nàng ấy không còn vẻ kiều mị cùng lãnh diễm, Nguyệt Hiểu nhớ, rất nhớ ánh mắt đó của quận chúa. Mà cũng vì khiếm khuyết này mà nàng ấy đối với Nguyệt Hiểu cũng cẩn trọng tỉ mỉ, nó thật khác xa với tính cách của nàng ấy, nó làm cho Lượng Vũ trở nên thật khác lạ. Nguyệt Hiểu thật không quen như vậy. Nghe được Nguyệt Hiểu nói, động tác của Lượng Vũ cũng đình chỉ. "Thật sao?" Nếu thật có biện pháp trị hết độc trong cơ thể nàng như vậy, Nguyệt Hiểu còn có thể ở bên người nàng không chứ? Sự ôn nhu chăm sóc này, sự ấm áp cùng trìu mến sủng nịch này, giọng điệu này nàng còn có thể cảm nhận thấy không chứ? Sau lần Nguyệt Hiểu bỏ đi, Lượng Vũ thủy chung không dám hỏi thẳng Nguyệt Hiểu tình hình thực tế. Bởi vì nàng sợ một ngày hỏi ra, ngay cả cái 'hạnh phúc ảo tưởng' này cũng biến mất, nàng không muốn, nàng cần hắn, nàng rất cần hắn, từ lúc chào đời cho đến giờ, nàng - một Thần Hi quận chúa không có gì là không có nhưng nàng chưa từng để ý đến cái gì, hắn xuất hiện trong cuộc đời nàng và cũng lấy đi tâm của nàng, thiếu hắn nàng sẽ còn là nàng không chứ? Nguyệt Hiểu cảm thấy dường như Lượng Vũ không tin những gì nàng nói, Lượng Vũ của nàng từ bao giờ mà trở nên thiếu lòng tin đa nghi như thế chứ. Vì vậy Nguyệt Hiểu đưa tay cầm lấy hai tay của Lượng Vũ, đưa mắt nhìn tuyệt thế dung nhan trước mặt. "Quận chúa, nếu ngươi không tin ta, cũng nên tín nhiệm Thị Nguyệt chứ? Mặc kệ thế nào, nàng ấy cũng từng ở Dược vương cốc học tập y thuật!" Nguyệt Hiểu không dám nhiều lời, nàng sợ sự thông minh tinh tường của Lượng Vũ, không có gì có thể qua mặt Lượng Vũ của nàng, chỉ vì hiện giờ Lượng Vũ bị tự ti lấn át nên mới không thấy được những mâu thuẫn e dè trong lời nói của nàng. Nàng không muốn Lượng Vũ biết những chuyện nàng đang làm, nó chỉ khiến Lượng Vũ thêm lo lắng mà thôi. Nàng nợ Lượng Vũ quá nhiều rồi. Sao lúc trước Thị Nguyệt nói là không còn cách nào vậy mà giờ đây lại đột nhiên tìm được biện pháp giải độc là sao? Mọi chuyện thật khó tin, thử hỏi làm sao Lượng Vũ có thể tin tưởng những lời Nguyệt Hiểu nói được kia chứ. Nguyệt Hiểu bối rối trốn tránh tia nhìn của Lượng Vũ mà quên mất dù giờ đây nàng có làm gì thì Lượng Vũ cùng đâu nhìn thấy gì. Dù cho có nghi ngờ không tin hay có thắc mắc gì đi nữa Lượng Vũ cũng chỉ để trong lòng, nàng không hỏi bởi nàng biết nhất định Nguyệt Hiểu cũng không nói cho nàng biết sự thật. "Ngươi nói như thế nào thì như thế ấy đi, ta không muốn nghĩ nhiều, giải được cũng tốt không giải được cũng không sao, chỉ cần có ngươi bên cạnh là ta đã rất mãn nguyện rồi" Nguyệt Hiểu nhẹ nhàng hôn lên trán Lượng Vũ: "Quận chúa, sao ngươi lại nói những lời ngốc nghếch như vậy? Đương nhiên ta sẽ ở bên cạnh ngươi rồi, ta muốn nhìn Thị Nguyệt giúp ngươi giải hết độc thì lúc đó ta mới an tâm được!" Những lời này của Nguyệt Hiểu là lời chân thật, dù Diêm vương tác có tái phát lấy đi mạng sống của nàng, nàng cũng muốn nhìn thấy Lượng Vũ của nàng bình an vô sự, như vậy dù chết nàng cũng cam tâm. "Được rồi, ta đi tìm phụ vương mẫu phi nói một tiếng trước, bọn họ chắc cũng đang lo lắng cho ta nhiều lắm." "Tốt, ta đi ra ngoài làm một việc, trễ một chút ta sẽ trở về tìm ngươi." Nói xong, Nguyệt Hiểu tự nhiên nhìn theo bóng lưng của Lượng Vũ rời đi, mãi cho đến khi hậu viện không có thân ảnh của nàng ấy Nguyệt Hiểu mới yên tâm gục xuống quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn, tay nàng xoa xoa nơi ngực đang từng đợt từng đợt dâng lên những cơn đau liên hồi, liên tục thở phì phò, hô hấp rối loạn, mồ hôi lạnh cũng toát ra như tắm, cảm giác này thật khiến nàng muốn lập tức chết đi mà thôi... Một lát sau cố kìm chế cơn đau, Nguyệt Hiểu run run lấy một bình thuốc nhỏ từ trong người ra, bên trong là thuốc mà Thị Nguyệt đặc biệt vì nàng điều chế, thuốc này có thể giảm bớt những đau đớn mà Diêm vương tác mang đến. Mấy ngày này... Nhất định phải nhịn xuống những đau đớn mà Diêm vương tác mang đến... Vô luận như thế nào, ít nhất cũng phải chờ cho đến khi Lượng Vũ chữa bệnh xong hết... Chính vì "Kiếp trước nợ tình kiếp này trả, nhân gian tất nhiên hữu tình." Nguyệt Hiểu lấy mạng đổi mạng, còn ai có thể nói nàng ta không đáng cho Lượng Vũ yêu chứ? Ngàn vàng khó cầu một hữu tình lang, mà Nguyệt Hiểu - một tên tuy ngu ngốc hỗn đản nhưng lại nhất kiến chung tình với quận chúa nhà ta, vậy còn gì bằng nữa chứ.