Mặt trời buổi chiều vô cùng đẹp, chỉ là đã gần đến hoàng hôn.
Nguyệt Hiểu lần thứ hai nhìn mặt trời bên ngoài, trong lòng biết không thể ở lại lâu hơn nữa. "Lạc Nhạn cô nương, được cô nương chiêu đãi tại hạ rất cảm kích nhưng lúc này thật sự phải đi rồi." Đôi mắt đẹp của Lạc Nhạn nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hiểu, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười đùa cợt: "Công tử, vì sao người luôn luôn vội vã như muốn bỏ chạy vậy? Chẳng lẽ Lạc Nhạn xấu đến nỗi làm cho người sợ hãi hay sao?" Nguyệt Hiểu thấy Lạc Nhạn nói như vậy, trái lại có điểm ngại ngùng: "Lạc Nhạn cô nương hiểu lầm rồi, là do nếu ta không trở về, chỉ sợ nhà của ta có người đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng." "Người kia... Là rất quan trọng đối với công tử sao?" Lạc Nhạn nhìn thấy Nguyệt Hiểu nói lời ngọt ngào, vì vậy cũng thử hỏi. Mà Nguyệt Hiểu cũng thẳng thắn thừa nhận: "Không sai, nàng là người mà đời này ta yêu nhất, cũng là trời xanh ban ân cho vận mệnh của ta." Trời xanh ban ân cho vận mệnh của ta! "Lời công tử nói thật đúng là làm cho Lạc Nhạn có điểm không rõ." Lạc Nhạn điềm nhiên nói. "Có thể là... Ta vốn là một người luôn thích ứng trong mọi tình cảnh nhưng bởi vì nàng, ta mới biết được vui sướng là cảm giác như thế nào, tất cả đơn giản là do nàng ở bên cạnh ta, vì vậy ta cảm kích trời xanh đã an bài số phận, cho ta và nàng gặp nhau, yêu nhau." Nguyệt Hiểu nói lời chân thành nhưng đả động đến tâm của Lạc Nhạn. "Ta thật ước ao có được một ý trung nhân như công tử!" Lạc Nhạn cười nói. "Như vậy có thể cho phép tại hạ cáo từ chứ?" Nói xong, Nguyệt Hiểu tự mình xoay người rời đi không hề dừng lại, vì vậy cũng không có chú ý đến Lạc Nhạn vì nàng mà rơi nước mắt. "Công tử, ta... thật sự rất ước ao được làm ý trung nhân của người." Hồng nhan cũng không tránh khỏi vòng xoay của cuộc đời, trời cao an bài, trên đời này nữ tử xinh đẹp vô số, hỏi thử có ai có thể tìm được một phu quân đối đãi tốt với mình, chiều chuộng với mình suốt cả cuộc đời chứ? -------------------------------------------------------------- Mặt trời chiều ngả về phía Tây, Nguyệt Hiểu mới về đến nhà nhưng phát hiện mọi người trong nhà ai ai cũng mang sắc mặt khó hiểu, Nguyệt Hiểu thật không biết đại họa đang chờ nàng. "Đại ngốc, các ngươi làm sao vậy? Tại sao sắc mặt đều khó coi như vậy?" Nguyệt Hiểu không giải thích được nên nhanh miệng lên tiếng hỏi đại ngốc. Chỉ thấy cái người thành thật này vừa nhìn đến nàng tự nhiên lắc đầu mãnh liệt: "Nguyệt thiếu gia... lần này người... thật sự xong đời rồi!" "Xong đời cái gì?" Nguyệt Hiểu không thèm để ý, trái lại ở một bên uống một ngụm trà bích loa xuân. Trà này là do lão cha nàng cất kĩ chẳng bao giờ thấy dùng đến. "Quận chúa biết người ngày hôm nay đi kỹ viện!" Đại ngốc thành thật trả lời. Nghe vậy Nguyệt Hiểu hoàn toàn bị sặc, toàn bộ nước trà đều phun hết ra ngoài. "Ngươi nói cái gì?" Cái gì đi kỹ viện? Nàng chỉ là tiện đường đưa Lạc Nhạn quay về Phong Nguyệt Các thôi mà. "Nguyệt thiếu gia, đừng trách Đông Nhi không nói trước với người, Quận chúa lúc này thật sự rất tức giận đấy." Hiện tại Đông Nhi nhớ lại dáng vẻ nổi giận của Lượng Vũ, lưng tự nhiên đổ đầy mồ hôi lạnh. "Tiểu tam, ngày này sang năm lão nương ta sẽ không quên đâu." Phong phu nhân xót thương nhìn Nguyệt Hiểu, phảng phất giống như nàng đang gặp điều bất hạnh. Còn Phong Tinh Hiểu thì vẻ mặt kinh hãi: "Tiểu tam, có muốn ca ca trước tiên giúp ngươi tìm đại phu hay không? Dù sao hiện tại Thị Nguyệt không có trong phủ, lo trước mọi chuyện thì tốt hơn, nếu không đến lúc đó mới đi mời đại phu thì sợ chậm rồi!" "Ta nói Tiểu tam ngươi, nếu ăn vụng chí ít cũng phải bắt chước Dạ Hiểu một chút, chùi miệng thật kĩ chứ!" Phong lão gia lần thứ hai bóp cổ tay nói, dù sao cuộc đời Nguyệt Hiểu cũng là lần đầu tiên ăn vụng đã bị bắt quả tang, nên nói Tiểu tam không may hay là Quận chúa quá lợi hại đây chứ? Nguyệt Hiểu đối với phản ứng của mọi người trong nhà cảm thấy dở khóc dở cười: "Ta nói các ngươi thật đúng là không phải người mà, toàn suy nghĩ chuyện gì đâu, sao không nghĩ cách giúp ta giải thích với Quận chúa đi chứ?" Mọi người lần thứ hai nhìn nhau không hẹn mà cùng nói: "Ta không dám." Dù sao lực sát thương của Quận chúa chỉ hơi thấp hơn so với Dạ Hiểu, vì vậy bọn họ thà rằng ngồi xem chuyện vui cũng không muốn đem chuyện rước vào thân. "..." Nghe một chút đi, đây là những câu mà người nhà nên nói với nhau sao? Có thể thấy được Phong Nguyệt Hiểu nàng thật sự không phải là một người không may bình thường mà! -------------------------------------------------------------- Do dự một hồi, Nguyệt Hiểu cũng cố gắng lấy hết dũng khí bước vào gian phòng của mình. "Quận chúa~" ta đã trở về! Ai mà biết được Nguyệt Hiểu nói còn chưa hết câu đã bị chăn bông cùng gối đầu tập kích từ trên trời giáng xuống, nhưng lại hoàn toàn trúng mục tiêu! "Phong, Nguyệt, Hiểu, ngươi còn biết đường về nhà sao?" Ngữ khí băng lãnh có thể thấy được Lượng Vũ còn đang nổi nóng. Mà Nguyệt Hiểu chỉ là đứng yên tại chỗ, không ngừng cười gượng, đáy lòng đang suy nghĩ lúc này nàng thật sự xong đời rồi!