"Quận chúa, hôm nay sao ngươi lại tức giận như thế? Là ai cả gan làm ngươi sinh khí, ta giúp ngươi giáo huấn hắn!" Giả ngu là bản năng của Nguyệt Hiểu từ trước đến nay, lúc này tự nhiên phát huy vô cùng nhuần nhuyễn!
Lượng Vũ mỉm cười nhìn Nguyệt Hiểu nhưng ánh mắt chẳng có nửa điểm ý cười: "Ngươi, nói, thử, xem?" Nhìn Quận chúa như vậy, Nguyệt Hiểu bất giác lùi về phía sau mấy bước: "Ta bỗng nhớ ra ta còn có một chút chuyện chưa làm..." Ngay lúc Nguyệt Hiểu muốn mau chóng lui ra khỏi phòng, Lượng Vũ tiện tay ném một quyển sách Chiến quốc về phía Nguyệt Hiểu. Bởi vì sách khá dày, vì vậy lực đạo cũng thuận thế tăng lên, cắt đứt đường lui của Nguyệt Hiểu. "Phong Nguyệt Hiểu, ta xem ngươi còn đóng kịch đến khi nào!" "Quận chúa, ngươi nói vậy là sao chứ? Ta không có làm chuyện gì sai cần gì phải đóng kịch chứ!" Phong Nguyệt Hiểu mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng biết lúc này thật là tai, kiếp, nan, dung. Không có đường nào cho nàng chạy thoát! Đôi mắt đẹp của Lượng Vũ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Phong Nguyệt Hiểu, khiến cho nàng chột dạ: "Không có làm chuyện gì sai? Vậy vì sao ngươi thấy ta liền muốn trốn tránh vậy!" Ai kêu hiện tại ngươi có một bộ dáng giống như Mẫu Dạ Xoa, ta thấy thì tự nhiên muốn tránh a! Đương nhiên những lời này Nguyệt Hiểu chẳng bao giờ có can đảm nói ra. "Quận chúa, ta không có gạt ngươi, chỉ là do hiểu lầm!" Lượng Vũ hừ lạnh một tiếng: "Được, thì ra mọi chuyện là hiểu lầm, như vậy chuyện ngươi đi Phong Nguyệt Các sẽ không phải là hiểu lầm chứ?" "Quận chúa, chuyện này nói ra thật là dài, trên thực tế là..." Vì vậy Nguyệt Hiểu đem chuyện sáng nay ngoài ý muốn cứu Lạc Nhạn nói cho Lượng Vũ nghe, nghĩ rằng Quận chúa có khả năng sẽ hiểu hết mọi chuyện. Sau khi nghe xong, tuy rằng Lượng Vũ có chút tiêu tan lửa ghen nhưng còn lưu ý nên có chút bất mãn. Ví dụ như... "Theo như ngươi nói thì những việc trên đều là sự thật, nếu như vậy vì sao khi ngươi ở nơi đó của Lạc Nhạn lại lâu như vậy? Trong khoảng thời gian đó, ngươi ở trong khuê phòng của Lạc Nhạn đã làm những gì?" Nghe vậy Phong Nguyệt Hiểu cũng nghe lời hồi tưởng nàng rốt cuộc đã làm chuyện gì ở khuê phòng của Lạc Nhạn, sau đó hướng về phía Lượng Vũ nói: "Ta và Lạc Nhạn cô nương ăn bữa cơm, sau đó đánh một ván cờ, còn nghe nàng ta đánh đàn hát xướng..." Nguyệt Hiểu càng nói càng hưng phấn, hồn nhiên mà không phát giác ra sắc mặt của Lượng Vũ ở trước mặt dĩ nhiên trở nên khó chịu! "Lạc Nhạn cô nương đẹp lắm sao?" Đột nhiên Lượng Vũ cắt đứt lời Nguyệt Hiểu nói, đáy lòng có loại cảm giác khác thường làm cho nàng nghĩ mình không giống bình thường tí nào. "Đương nhiên! Lạc Nhạn cô nương là hoa khôi của Phong Nguyệt Các, tự nhiên sẽ không có chỗ nào kém ai!" "Như vậy... Ta và Lạc Nhạn thì sao?" Nghe được vấn đề của Lượng Vũ, Nguyệt Hiểu đầu tiên là sửng sốt, sau đó ấp úng nói chuyện: "Cái này..." Đương nhiên là ngươi đẹp! Chỉ là Nguyệt Hiểu còn không có thuận lợi nói xong, Lượng Vũ thấy Nguyệt Hiểu phản ứng chần chờ lửa giận liền bùng cháy mạnh! "Phong Nguyệt Hiểu, ngươi dám đứng núi này trông núi nọ, ngu ngốc!" Trước kia luôn luôn bình thản trong mọi việc, vậy mà hiện tại Lượng Vũ không giữ được chính mình! Nàng chỉ biết là mình bị Phong Nguyệt Hiểu làm cho tức giận đến muốn chết. Vì vậy tiện tay cầm lấy sách vở, y phục, vật phẩm, bắt đầu nhắm phương hướng của Nguyệt Hiểu ném đi! Nguyệt Hiểu vô cùng chật vật nhưng lại không có can đảm đánh trả, không thể làm gì khác hơn là né tránh, đợi khi thuận lợi rời khỏi cửa phòng nàng đột nhiên thấy Lượng Vũ lấy ra bội kiếm. "..." Nguyệt Hiểu không nói gì, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ Lượng Vũ khi tức giận thật sự rất là khủng khiếp! ------------------------------------------------------------------- Từ sau ngày hôm đó, Lượng Vũ và Nguyệt Hiểu xảy ra chiến tranh lạnh, cho đến nay không có dấu hiệu hòa giải. "Uy, tốt xấu gì các ngươi cũng là cha và nương của ta, nên giúp ta suy nghĩ biện pháp làm sao mới có thể làm cho Quận chúa không còn tức giận nữa chứ?" Gương mặt của Nguyệt Hiểu buồn rầu như muốn khóc, đối diện hai vị quân sư quạt mo ở trước mặt mà nói. Mấy ngày nay nàng thật sự rất đáng thương, không chỉ bị Lượng Vũ đuổi ra ngoài không cho vào phòng nửa bước, thậm chí ngay cả đến phòng khách cũng bị Lượng Vũ cấm không cho ngủ, chỉ có thể ở trong thư phòng của nàng mà nghỉ ngơi, lúc ngủ thật khó chịu mà. "Tiểu tam ngốc, ai kêu ngươi chọc Quận chúa tức giận làm chi!" Phong lão gia tức giận nói, bởi vì từ trên người Nguyệt Hiểu, hắn thấy được hình ảnh chuỗi ngày bi thảm mà trước đây hắn từng trải qua. "Tiểu tam, ai kêu ngươi ở trước mặt Quận chúa tán thưởng nữ tử khác cơ chứ?" Phong phu nhân nói. "Thế nhưng... lời ta nói chỉ là sự thật thôi mà!" Nguyệt Hiểu lúc này cũng không biết mình sai ở chỗ nào. "Ngu ngốc! Cho dù có là lời nói thật cũng không nên nói ra! Thảo nào Quận chúa không ghen mới lạ!" Phong lão gia thấy Tiểu tam ngu ngốc đột nhiên có một chút đồng tình với Quận chúa, đứa con ngu ngốc này sao lại chậm hiểu đến như vậy cơ chứ. Mà lần này cuối cùng Nguyệt Hiểu cũng bắt được trọng điểm của cả câu chuyện: "Quận chúa... ghen sao?" "Không sai, căn cứ vào kinh nghiệm của lão nương ta, Quận chúa thật ra là đang ghen." Hơn nữa... khả năng là nàng đã ghen đến cực điểm cho nên mới xảy ra phản ứng quá độ như thế! Nghe vậy, Nguyệt Hiểu thật là dở khóc dở cười, bởi vì nếu Quận chúa thật là đang ghen, kia... cũng thật là đáng sợ?