Cưỡng Ái Thành Hôn Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời

Chương 47: 47 Cảm Giác Yêu

Chúc Tự Đan vẫn chạy, cô chạy rất nhanh để tìm đồn cảnh sát, vì cô không có điện thoại liên lạc nên chỉ có thể hỏi đường người khác.

Cuối cùng cũng tới được đồn cảnh sát.

Khi cô định bước vào thì bị ai đó kéo đi, hắn ta bị miệng cô, sau đó kéo vào cuối một con ngõ khuất.

- Ưm ưm.

Buông tôi ra.

Sau cùng, hắn ta mới buông cô ra.

Khi cô ngoảnh đầu lại nhìn thì lại là Hứa Phong Đàm, cô khá bất ngờ, chân đứng cũng không vững.

Cô không biết nên làm gì khi gặp lại anh trong hoàn cảnh này.

Cùng lúc đó, Hứa Phong Đàm lại nhìn thấy người của Hà Tỉnh Hoà chạy đi khắp nơi để tìm Chúc Tự Đan.

Anh đã theo dõi họ từ lâu nên biết họ đang tìm kiếm cô gái này.

Theo bản năng, anh ôm chặt lấy cô, lấy lưng mình che chắn cho cô.

- Im lặng, bọn họ đang nhìn chúng ta đó.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Chúc Tự Đan như vỡ thành đôi khi nhìn thấy, không nhịn được mà cúi xuống ôm chặt lấy anh, khóc lóc.

Cảm giác cô đơn, đau đớn, nhớ nhung, cứ thể hỗn loạn trong lòng của Chúc Tự Đan.

Hứa Phong Đàm đang mặc áo vest ngoài không đóng cúc, vì thế áo sơ mi của anh cũng bị ướt một mảng vì nước mắt của cô.

Anh dần cảm nhận được sự ẩm ướt ở ngực mình, còn cả sự run rẩy của cô.

Hứa Phong Đàm liền không nhịn được mà ôm cô chặt hơn nữa.

Sau đó an ủi cô:

- Không sao rồi.

Đừng khóc nữa.

Khi ổn định, Chúc Tự Đan liền buông anh ra, lấy tay lau nước mắt của mình rồi đáp lại:

- Em không khóc.

Hứa Phong Đàm bật cười, anh đặt bàn tay to lớn của mình lên má cô rồi lau nước mắt cho cô, ép cô nhìn đối diện với mình.

Hai ánh mắt chạm nhau, trong đó là sự nhớ nhung, là sự chân tình từ đáy tâm can mà không thể nói ra được.

Suốt gần hai tuần nay, Chúc Tự Đan ở Pháp ngày ngày đều như tra tấn vậy.

Ấy thế mà cô đợi một người đàn ông rất kiên nhẫn, từng mong người ấy sẽ đến tìm mình, cứu mình ra khỏi căn phòng ngột ngạt kia.

Hứa Phong Đàm có thể cảm nhận thấy sự uất ức của cô, anh không nhịn được mà liền giải thích:

- Anh xin lỗi, lẽ ra anh nên sang đây tìm em sớm hơn.

Chúc Tự Đan chất vấn anh với giọng nói đầy giận dỗi, thậm chí còn đánh mạnh vào ngực anh:

- Tại sao anh không tìm em, sớm hơn, có biết em cực khổ như thế nào không hả?

Hứa Phong Đàm biết mình sai nên chỉ dám giải thích một cách nhẹ nhàng:

- Tên Hà Tỉnh Hoà đã tiêm thuốc độc vào người anh nên đã đã mất hơn một tuần nằm viện, ngay sau khi hồi phục, anh đã sang tìm em ngay lập tức.

Anh không hề nhắc tới mình bị hắn ta sai người đánh đập, vất mình ở một nơi bẩn thỉu, vì anh sợ cô nghĩ rằng anh chỉ là một tên đàn ông yếu kém mà thôi.

Chúc Tự Đan hiểu ý của anh, cô rất thông cảm vì tại thời điểm đó, cả hai người họ đều bị Hà Tỉnh Hoà giăng bẫy.

Cô lại ôm chặt lấy anh rồi nói:

- Em xin lỗi, là em hơi uất ức nên nói nặng lời với anh mà thôi.

Trong suốt gần hai tuần này, cô ngày nào cũng suy nghĩ, cô biết cô yêu Hứa Phong Đàm, nhưng không biết đã yêu anh từ bao giờ.

Ngày ngày nhớ về anh, nhớ khuôn mặt, nhớ cử chỉ dịu dàng của anh.

Kể cả là những ký ức đau thương kia nhưng cả hai đều có nỗi khổ riêng, hơn nữa những việc xấu xảy ra không hẳn là do tác động từ một mình Hứa Phong Đàm.

Vương Tiểu Thông bị tai nạn chưa chắc do Hứa Phong Đàm, cô không nên quá tin tưởng Hà Tỉnh Hoà sau khi anh ta đã lừa dối cô sang đây.

Mặt khác, Vương Tiểu Thông cũng không một lòng với cô, anh ta sẵn sàng từ bỏ cô, lợi dụng cô cho dù vẫn còn nhiều cách khác.

Về phía Chương Hiểu Tâm và Chương Hiểu Minh, cô không biết sự thật phía sau nhưng trước mắt những hành động của họ đã gây tổn thương cho cô về cả thân thể và tinh thần.

Ban đầu, nếu như cô chịu học cách buông bỏ, học cách tiếp nhận Hứa Phong Đàm từ gần hai năm về trước thì có lẽ sẽ không có những chuyện như thế này đâu.

Sau khi nghĩ thông suốt, cô quyết định nói với anh:

- Chúng ta làm lại từ đầu được không?

Hứa Phong Đàm đã lâu không được nhận tình yêu từ cô, anh rất cảm động, lại càng tham luyến.

KHi nghe thấy đề nghị này của cô, anh nghi ngờ bản thân mình ảo tưởng nên phải hỏi lại:

- Em nói lại được không?

Chúc Tự Đan xấu hổ nhưng cô vẫn lựa chọn đối diện trực tiếp với anh mà nói:

- Em nói, chúng ta yêu nhau đi, bỏ quên quá khứ đi.

Hứa Phong Đàm mỉm cười, anh nhìn cô rất lâu, cô còn tưởng anh đang định từ chối nên bất giác cụp máy xuống, bàn tay cũng buông lỏng khỏi cơ thể của anh.

Hứa Phong Đàm đã không kiềm chế được nữa, liền ép sát cô vào tường, một tay ôm chặt lấy eo cô, tay kia ghì chặt sau ót cô rồi hôn cô ngấu nghiến.

Nụ hôn nồng cháy, nụ hôn điên dại cứ thế mà tiếp diễn.

Kể cả người của Hà Tỉnh Hoà nghi ngờ đó là Chúc Tự Đan cũng phải bỏ đi vì xấu hổ, hơn nữa thân thể to lớn của Hứa Phong Đàm đã che chắn hết cho cô rồi.

- Không phải đâu, còn muốn nhìn họ tình tứ à?

Mấy người thuộc hạ nghe thấy thì ngại ngùng, luống cuống kéo nhau rời đi chỗ khác tìm.

Còn Hứa Phong Đàm và Chúc Tự Đan thì vẫn âu yếm bên nhau, anh không hề có ý định tha cho cô, ôm chặt cô tới nỗi như muốn khảm cô vào cơ thể của mình.

Răng môi liên tục càn quét chiếc lưỡi đinh hương của cô..