Cưỡng Ái Thành Hôn Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời

Chương 48: 48 Điên Dại

Chúc Tự Đan đã lâu ngày xa anh, lại càng phản ứng mãnh liệt hơn với loại chuyện này, thân thể cô vẫn luôn khao khát một thứ gì đó.

Bụng dưới bắt đầu xuất hiện cảm giác lạ, toàn thân run rẩy, mặt mũi thì nóng bừng lên vì thiếu sinh khí.

- Ưm ưm.

Cho tới khi cô khó thở thì Hứa Phong Đàm mới tha cho cô, nhưng kể cả là vậy thì cô vừa mới thở được vài ngụm khí, đã lại tiếp tục hôn cô một lần nữa.

Chúc Tự Đan cũng vụng về mà đáp lại một cách từ tốn, dần dần mới quen với nhịp điệu của anh được.

Lần này, anh bạo gan hơn bàn tay đặt trên eo của Chúc Tự Đan liền di chuyển khắp cơ thể cô, đầu tiên là bầu ng ực.

Vì cô đang mặc áo len hơi dày nên cũng khó để tiếp xúc da thịt, anh liền hấp tấp di chuyển xuống bụng cô, len lỏi từ dưới lên trên.

Chúc Tự Đan khẽ run lên vì lạnh, ngón tay của anh đi đến đâu, cô đều như bị một dòng điện nhẹ chạy qua vậy.

Anh chỉ cho cô vài giây để thích ứng, liền len lỏi vào tận trong áo lót của cô mà x0a nắn gò bồng phập phồng.

Khi ấy hơi thở của cô càng dồn dập hơn, nụ hôn cũng bị lung lay như thể con cừu non yếu ớt.

- Đừng mà, có người đi qua nhìn thấy thì sao?

Tưởng chừng Hứa Phong Đàm sẽ tạm tha cho Chúc Tự Đan, nhưng không, anh xoa hai tay của mình một vài lần, đợi khi lòng bàn tay ấm hơn thì lại cho vào ngực của cô, anh cười gian hỏi lại cô:

- Thế này được chưa? Có ấm hơn không?

Chúc Tự Đan không nghĩ rằng anh lại có thể làm như vậy, cô bật cười rồi che miệng mình lại cười vì xấu hổ.

Hứa Phong Đàm tiếp tục hôn lên cổ của cô, tiếp đó là rúc cằm xuống xương quai xanh của cô rồi hôn nhẹ lên nó.

Ở tư thế này, Chúc Tự Đan có thể nhìn thấy vết tím trên đầu xương quai xanh của anh,cô chạm vào nó, thắc mắc liền hỏi:

- Ở chỗ này của anh làm sao vậy?

Hứa Phong Đàm biết nguyên nhân mình bị thương nhưng không muốn làm cô lo lắng nên kiếm đại lý do.

- Chắc là do bị va đập vào đâu đó thôi, em tập trung vào việc chính đi.

Vừa nói xong thì anh liền đùa nghịch hai nụ hoa của cô bằng cách ngắt nhẹ.

Chúc Tự Đan bất giác kêu lên vì giật mình.

- Á.

Sau đó, hai người lại nhìn nhau rồi cười.

Hứa Phong Đàm tiếp tục hôn nhẹ lên môi cô một lần, lại một lần nữa.

Cứ như thế mà không có giới hạn, tiếp tục hôn cô một cách nồng nhiệt.

Bàn tay hư kia vẫn tiếp tục càn quét khắp ngóc ngách trên cơ thể của Chúc Tự Đan, đi đến đâu để lại sự hân hoan tới đó.

Cho tới khi bụng dưới của anh không nhịn được nữa, anh liền muốn xâm nhập vào trong cô.

Đầu tiền, anh thuần thục thực hiện màn dạo đầu, đưa ngón tay di chuyển dọc từ đùi non của cô tới tận giữa hai ch ân cô.

Khi Hứa Phong Đàm tìm được mép [email protected] lót thì miết nhẹ theo viền [email protected] lót, sau đó là bóp nhẹ lấy bờ m ông căng mọng của cô.

Chúc Tự Đan nương theo cử động của anh mà khẽ run rẩy lên, cả thân thể nhanh chóng tiếp nhận, sau đó là thoả mãn dâng trào.

Vì cô không thể đứng vững nên chỉ biết ôm chặt lấy anh và dựa lưng vào tường.

- Chúc Tự Đan, em gầy hơn rồi.

Hứa Phong Đàm vừa đùa nghịch bên ngoài mép [email protected] lót của cô vừa buông lời nhận xét, Chúc Tự Đan không đáp lại, cô dụi đầu xuống hõm vai của anh rồi thủ thỉ:

- Đừng nói nữa mà.

Hứa Phong Đàm lấy tay xoa đầu cô, nhưng tay còn lại thì đã nhanh chóng đưa một ngón tay vào nơi tư [email protected] của cô từ lâu rồi.

Bên trong nơi ấm áp đó, anh không ngừng khuấy động, khi cảm thấy ổn định, anh liền đưa hai ngón tay nữa vào.

Dòng nước ấm áp cứ thế mà chảy từ từ dọc xuống đùi của Chúc Tự Đan.

Cô thấy lạ, cảm giác thăng hoa đang dâng trào, dù thân thể thích thú nhưng miệng vẫn không ngừng trách anh.

- Đừng mà, anh thấy lạ lắm.

Hứa Phong Đàm khá yên tâm, thậm chí anh còn mỉm cười vì nơi đó của cô vẫn rất chặt, chứng tỏ cô cùng Hà Tỉnh Hoà chưa có làm mấy chuyện kia.

Vì hứng lên mà Hứa Phong Đàm liền rút ngón tay của mình ra rồi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, từng bước hướng dẫn cô kéo khóa [email protected] cho mình.

- Đan Nhi, giúp anh được không, anh không nhịn được nữa rồi.

Chẳng hiểu vì sao, bàn tay nhỏ bé của cô liên tục nghe theo lời dẫn dắt của anh, cô nhè nhẹ mở cúc quần, theo đó là khoá quần được kéo xuống.

Vật hoang dại nhanh chóng hiện lên trước mặt cô, cô xấu hổ nhìn đi hướng khác.

Hứa Phong Đàm bật cười rồi nói:

- Em chưa nhìn thấy nó bao giờ à? Nhưng nó đã ở trong em vô số lần rồi.

Chúc Tự Đan biết anh hay nói mấy câu đại loại như vậy, trên giường lại càng vô nhân tính hơn, điên cuồng chiếm hữu cô vô số lần.

Cô bất giác không nhịn được nhiệt độ trên nó mà muốn rút tay lại nhưng anh không tha cho cô, ké sát tai cô rồi nói:

- Nó rất cần em an ủi đấy, Đan Nhi ạ.

Cuối cùng, cô vẫn bị anh ép đưa nó vào nơi đang ẩm ướt của mình, bông hoa tinh khiết nhanh chóng bị anh xâm nhập, ban đầu còn khó khăn nhưng sau đó thì chiều theo anh mà nhấp nhô theo nhịp điệu.

Hứa Phong Đàm ngày một luân động mạnh hơn, nhanh hơn nhưng anh biết ở đây là bên ngoài nên đã tiết chế khá nhiều.

Cho tới khi làm Chúc Tự Đan xụi lơ trong lòng mình thì anh liền chỉnh lại quần áo cho cô.

Càng ngày, Chúc Tự Đan càng yêu anh nhiều hơn, anh yêu chiều cô đến như vậy cơ mà.

Cô nhìn anh rồi bỗng dưng rưng rưng khóc nức nở.

Hứa Phong Đàm lại ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô như đang an ủi..