Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 33

Thiên Bình và Ma Kết là hai người về trễ nhất nhóm. Vừa về tới địa bàn hẹn gặp nhau, họ đã cảm nhận thấy bầu không gian u ám căng thẳng im phăng phắc, có chuyện gì đó đang xảy ra...

"Mọi người, sao thế?..."

Thiên Bình nhẹ vỗ vào vai Samuel hỏi chuyện. Dáng người cao ráo của cậu đã che khuất tầm nhìn của anh. Samuel chỉ lặng im đứng gọn sang một bên để Ma Kết và Thiên Bình thấy và tự hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nằm dưới mặt sàn lạnh lẽo là gương mặt quen thuộc trong đội: Song Tử. Gương mặt cô bé dính đầy máu, trên người xuất hiện những vết thương hở lớn, hơi thở của cô bé đang trở nên yếu ớt dần. Chẳng mấy chốc các vết rách trên da sẽ bị nhiễm trùng và sưng phồng.

"Tôi... Tôi xin lỗi vì đã không bảo vệ được con bé..."

Xử Nữ buồn bã nói.

"Có chuyện gì đã xảy ra vậy??????"

Thiên Bình ngạc nhiên tới mức đau lòng, anh quỳ xuống bên cạnh cô bé và siết chặt lấy bàn tay đầy máu ấy. Song Tử thậm chí còn chẳng thể mở mắt nhìn anh vì quá đau đớn, tới mức hôn mê bất tỉnh thì đủ hiểu. Thiên Bình nhìn những vết thương được sơ cứu bằng cách buộc chặt áo vào để cầm máu mà xót xa. Máu vẫn cứ chảy ra liên hồi không ngừng nghỉ, cứ thế này... con bé sẽ chết vì mất máu.

.

.

.

2 giờ trước...

"Này anh làm gì thế, chơi với tôi đi"

Song Tử ngồi vắt chân lên bàn, lười biếng không chịu hợp tác cùng Xử Nữ. Thật phiền phức chết đi được, anh thậm chí còn chẳng biết mình đang trông trẻ hay đi làm nhiệm vụ nữa. Từ lúc phân nhóm đến giờ, Xử Nữ để Song Tử tự kỷ nói chuyện một mình, anh coi như không nghe thấy gì hết.

"Anh nhạt nhẽo vậy mà bà chị Na Young lại thích, đúng là có mắt như mù"

Song Tử tình cờ kiếm được một hộp sữa bột trong tủ bếp của người dân, cô bé mở nó ra ăn rất tự nhiên.

Xử Nữ chẳng thèm quan tâm tới cô bé vì mải tập trung vào việc chọn lọc, kiểm tra kỹ càng hạn sử dụng của đống thuốc kháng sinh trong tủ.

"Anh đúng là bị câm mà, không những câm mà còn điếc nữa"

Song Tử vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nó muốn chọc cho người con trai này tức phát điên lên thì thôi.

Kế hoạch thành công. Xử Nữ dần mất kiên nhẫn, anh quay ra nhìn con bé với thái độ cáu gắt, khó chịu.

"Đừng lườm tôi thế chứ, sợ chết đi được!"

Song Tử nói bằng giọng nũng nịu, bỡn cợt, giống như đang muốn thách thức tính kiên nhẫn của người khác.

"Thay vì ngồi nói linh tinh thì em có thể giúp tôi kiếm thứ gì đó có ích cho mọi người được không?"

Anh cất giọng với ngữ điệu hết sức nhẹ nhàng, dịu dàng. Nhưng Xử Nữ đã nhầm, đứa trẻ con ranh ma thông minh như Song Tử sẽ chẳng bao giờ bị dụ dỗ bởi những lời nói dối nhạt toẹt ấy. Nó biết thừa Xử Nữ máu nóng đã bốc lên đỉnh đầu, nhưng lại không biết làm thế nào để cơn giận nổ ra bây giờ...

"Được thôi, với một điều kiện"

Song Tử đặt hộp sữa bột xuống bàn, nhảy xuống đất tiến tới nơi Xử Nữ đang loay hoay xem thuốc.

"Anh làm bạn trai tôi"

Cô bé nói, đôi mắt cười cuốn hút khiến bao người như đắm chìm trong biển hồ đầy. Nhưng tiếc là vẫn không đủ để khiến anh lung lay, dù chỉ là một chút.

"Không"

Xử Nữ thẳng thắn trả lời và quay mặt vào làm việc tiếp. Đúng là không gì có thể thuyết phục được cô bé nghịch ngợm này. Anh chịu thua.

"Chúng ta chênh lệch nhau có ba tuổi thôi mà?"

Song Tử nhăn nhó, cô bé chưa gặp ai phũ phàng và khó tính như anh ta hết, ít nhất thì cũng phải nói ngon ngọt vài câu chứ!

"Em không nghĩ là mình nên giữ giá trước mặt con trai sao?"

Anh hỏi, mắt vẫn chăm chú kiểm tra thuốc.

"Em là Song Tử, đâu phải vàng bạc châu báu mà cần có giá?"

Cô bé thở dài chán chường.

Xử Nữ chả thú vị tẹo nào, nhẽ ra ngay từ đầu không nên để cô đi cùng anh. Song Tử thích chơi với Samuel hơn, anh ấy vui tính biết đùa, không lạnh lùng và cục cằn thô lỗ như ai kia. Vậy mà chẳng hiểu sao Thiên Bình lại không yên tâm khi để hai đứa trẻ đi với nhau.

Xử Nữ lại thầm nghĩ con bé này được một phần như Natsuko thì tốt. Natsuko hiền lành, ngoan ngoãn, lễ phép, không cư xử kỳ lạ như Song Tử. Con bé nghịch ngợm phá phách mỗi nơi dừng chân, thật khiến anh muốn phát điên lên được.

Thấy Xử Nữ chẳng thèm quan tâm tới mình, Song Tử chán nản ra ngoài.

"Cùng lắm thấy xác sống thì chạy thôi chứ có gì đâu!"

Song Tử xem thường mọi việc tới mức liều lĩnh đi tham quan một mình bên ngoài căn nhà. Dù sao Thiên Bình cũng đã chuẩn bị cho cô một khẩu súng lục phòng thân, chẳng điều gì có thể ngăn cản Song Tử khám phá ra chân trời mới.

"Dễ chịu quá..."

Song Tử hít thở sảng khoái, nhảy chân sáo ra khu vườn đằng sau căn nhà chơi đùa. 

Bỗng có vết máu trải dài ở dưới mặt đất khiến cô bé phải chú ý. Với bản tính vốn hay tò mò, ham hiểu biết, Song Tử liền đi theo dấu vết ấy. Máu còn rất ướt và tươi, xem ra không phải máu của xác sống.

Song Tử chậm rãi lần theo những dấu vết...

"Ơ, đâu mất rồi..."

Cô bé khẽ nhăn nhó, thắc mắc vì sao vết máu lại biến mất giữa chừng như vậy.

"AAAAAAAAAAAAAAAAA"

Tiếng hét thất thanh của Song Tử vang lên ở khu vườn đằng sau khiến Xử Nữ giật mình hoảng hốt. Anh bỏ lại việc đang làm dang dở mà vội lập tức chạy đi tìm cô. Song Tử biến mất quá nhanh, Xử Nữ cứ ngỡ con bé vẫn đang ở cạnh anh chứ?? Mất hút lúc nào mà chẳng ai hay.

"Song Tử? Song Tử??? Em đâu rồi??"

Xử Nữ gọi tên con bé nhưng không thấy ai trả lời. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ???

.

.

.

"Hắn là một tên bệnh hoạn, đồng thời cũng là chủ nhân của căn biệt thự. Chính hắn đã mang con bé vào trong căn phòng chứa đựng rất nhiều vũ khí và..."

Xử Nữ kể lại câu chuyện, nhớ lại cảnh tượng kinh khủng ấy mà rùng mình. Anh đã tận mắt chứng kiến căn phòng dành riêng cho việc tra tấn, giết người của tên chủ nhà. Trong đó chứa đựng rất nhiều xác sống, và tất nhiên, cả con người.

"Hắn là một tên già bệnh hoạn!"

Xử Nữ nghiến răng phẫn nộ, cũng may lúc đó anh đến kịp thời, nếu không Song Tử chết chắc rồi.

Và chính anh cũng là người đã kết thúc mạng sống của hắn bằng nhát kiếm chém ngang đầu. 

"Hắn đã... làm gì.. con bé?..."

Thiên Bình hỏi. Anh kinh hãi những điều Xử Nữ sắp nói ra, nhưng dù sao vẫn phải biết.

"Khi tôi đến, Song Tử đã bị đánh ngất, đầu chảy rất nhiều máu. Hắn đang cố moi móc con ngươi bên phải của cô bé..."

Xử Nữ lắp bắp, cảm thấy rất có lỗi với Thiên Bình và Samuel.

Thiên Yết nghe tới đây bèn chạy đi nôn khan. Tưởng tượng tới cảnh kinh dị máu me be bét ấy khiến cô không chịu nổi. Dù chẳng phải nạn nhân nhưng họ cảm nhận được sự đau đớn đến tận xương tuỷ ấy.

"Này, tôi biết một nơi có thể giúp Song Tử!"

Da Hyun lên tiếng sau một hồi im lặng.

"Sao bây giờ chị mới nói???"

Samuel gắt lên, trong tình huống này thì không thể bình tĩnh được.

"Vì tôi không chắc nơi đó còn tồn tại không... Nhưng nếu muốn cứu mạng sống con bé thì tôi nghĩ đây là cách duy nhất!"

Cô đáp.

"Đi thôi Thiên Bình! Không thể để Song Tử chết!"

Samuel thúc giục.

"Tôi sẽ đi cùng anh!"

Xử Nữ quả quyết nói. Dù sao tai nạn của đứa trẻ này một phần cũng là do anh, anh không thể vô trách nhiệm hay làm ngơ được.

"Thôi, mọi người hãy tới Ulsan đi, chúng tôi sẽ tới sau! Đừng lo cho chúng tôi!"

Thiên Bình nói, đến mức này rồi mà anh vẫn biết suy nghĩ cho người khác.

"Không, tôi sẽ đi!"

Xử Nữ vẫn kiên quyết.

"Tôi nữa"

Ma Kết nói, cô muốn trả ơn Thiên Bình vì đã cứu mạng mình hôm nay.

"Chúng ta sẽ đi cùng nhau!"

Thiên Yết chốt câu cuối cùng.

.

.

.

"Người quen của tôi là bác sĩ, nhà cô ấy ở rất gần đây. Nhưng tôi không rõ liệu họ còn sống hay đã chết ..."

Da Hyun dẫn mọi người tới một căn hộ nhỏ nằm ở phía Nam. Xung quanh được rào chắn kỹ lưỡng bởi nhiều thanh sắt cao cắm nghiêng lên, xác sống nào tới đây cũng không khác gì tự tìm đến cái chết.

"Phòng thủ kỹ càng thế này, chắc chắn là còn sống mà"

Samuel nói, sốt ruột nhìn sang cô bé Song Tử thân thể đầy máu me đang nằm gọn trong vòng tay của Thiên Bình.

Xử Nữ đi xung quanh tìm đường vào trong, chủ nhà chắc hẳn là người cẩn thận và kỹ tính lắm mới phòng thủ tỉ mỉ thế này. Những thanh sắt nhọn cứng cáp chĩa thẳng vào mặt khiến anh phải run rẩy.

"Tôi cá chắc chủ nhà cần một lối ra, người ta không thể sống mãi trong nhà được đâu"

Ma Kết nói, khẽ chạm vào những thanh sắt mà rùng mình.

"Chúng ta không có thời gian đâu! Song Tử sẽ chết mất!"

Thiên Bình lo lắng giục giã.

"Này! Tôi tìm được lối vào rồi, nhưng phải cẩn thận nhé"

Xử Nữ nói, chỉ tay xuống phía bên dưới. Đó là cái lỗ hổng đủ vừa một người chui.

"Chủ nhà quả thật rất thông minh..."

Woo Jin nói, bò vào trước.

Thiên Bình khéo léo đưa Song Tử vào để con bé không bị thương, Woo Jin giúp ở trong đỡ phần chân.

"Anh! Giúp em với!"

Na Young cầu cứu Woo Jin.

"Em tăng cân đấy à?"

Anh nhìn Na Young đang khổ sở luồn lách bò vào mà thấy khó thở thay.

Từng người bò qua lổ hổng cẩn thận và khéo léo. Xử Nữ là người cuối cùng vì anh phải đứng canh xác sống, bảo vệ cho sự an toàn của mọi người trong lúc vào nhà.

Da Hyun dẫn đầu nhóm đưa mọi người vào. Cô bấm chuông lịch sự, khá hồi hộp lo lắng khi sắp gặp lại người quen sau khoảng thời gian dài.

"Ai đấy??"

Giọng chủ nhà cất lên, ngữ điệu có chút dè chừng.

"Là em! Da Hyun đây! Jung Da Hyun!"

Cô nói to, gần như sắp khóc. Đã lâu lắm rồi cô không được nghe giọng của chị ấy...

Nghe tới tên Da Hyun, chủ nhà liền vội vã bỏ con dao trong bếp xuống và mở cửa.

"Da Hyun, em vẫn còn sống sao??"

Cô gái ôm chầm lấy Da Hyun bật khóc xúc động. Da Hyun cũng không kìm nổi xúc cảm trong lòng mà vỡ oà cùng những giọt lệ. Cô bỗng chợt nhận ra có việc quan trọng hơn cần phải làm.

"Chị, đồng đội của em có một người đang bị thương rất nặng. Chị hãy cứu em ấy!!"

Da Hyun gấp gáp nói.

"Được rồi, đưa bệnh nhân vào đây, chị sẽ cố gắng hết sức có thể!"

Cô ngó ra ngoài cửa để nắm bắt tình hình, sau đó liền gật đầu đồng ý giúp đỡ.

Rất nhanh chóng, Song Tử đã được đặt lên trên giường để thực hiện ca cấp cứu.

"Mẹ! Giúp con với!"

Cô gọi vọng lên trên tầng, vội vàng lấy từ trong tủ ra những dụng cụ y tế cần thiết. Trông cô như đang chạy đua với thời gian vậy.

"Sao vậy Bảo Bình?"

Người phụ nữ từ trên tầng bước xuống, thái độ trở nên hoảng hốt khi thấy thi thể đầy máu đang nằm trên giường, lại còn là một đứa trẻ.

"Đã bị cắn chưa?"

Bà hỏi, đặt miếng gạc lên vết thương lớn của Song Tử và băng lại.

"Chưa thưa bác"

Da Hyun đáp, mọi người ai cũng đứng ngồi không yên vì quá lo lắng sốt ruột.

Bảo Bình đem một chậu nước từ trong nhà vệ sinh ra, rửa sạch những vết thương nhẹ để ngăn nhiễm trùng. Sau đó cô nhanh chóng kê gối xuống chân Song Tử và đồng thời ép chặt vết thương để cầm máu.

Cô đổ mồ hôi khi thấy nguyên một màu đỏ tươi ở bên mắt phải. Mọi hành động trở nên chắc chắn và chậm rãi hơn, Bảo Bình nghiêm ngặt xử lý vết thương nặng nhất trên người ấy.

"Nếu chậm hơn tí nữa là con bé sẽ phải bỏ mạng rồi"

Cô thở dài thương xót nhìn Song Tử, tay vẫn làm việc liên tục không ngừng nghỉ, hết khâu vá lại cầm máu.

Thiên Bình thở phào nhẹ nhõm, anh dựa lưng vào tường lấy lại bình tĩnh.

"Tạ ơn chúa"

Samuel mỉm cười.

.

.

.

"Và bọn cháu đã gặp nhau bằng cách đó!"

Da Hyun kể lại câu chuyện.

"Bác rất vui khi thấy cháu còn sống và có nhiều bạn tốt thế này, ba mẹ cháu chắc chắn sẽ tự hào khi thấy cháu trưởng thành như bây giờ!"

Cô Hwang- vị bác sĩ nở nụ cười tươi tắn.

"Da Hyun vẫn dễ thương như ngày nào nhỉ!"

Bảo Bình từ trong phòng bước ra với chiếc khăn ướt dính máu, cô đã chăm sóc Song Tử cẩn thận và chu đáo suốt ba tiếng đồng hồ.

"Vậy... cô đã thoát khỏi đám hỗn loạn này thế nào?..."

Da Hyun tò mò hỏi, cô thật sự rất muốn biết.

"Mẹ lên phòng nghỉ đi, để con tiếp khách cho!"

Bảo Bình cố tình chen ngang vào cuộc trò chuyện để mẹ cô không phải nhớ lại chuyện kinh khủng ngày hôm ấy.

Cô Hwang cũng đã thấm mệt, liền gật đầu tạm biệt mọi người sau đó lên tầng nghỉ ngơi. Bảo Bình bấy giờ mới ngồi xuống, trên trán vẫn còn vương những giọt mồ hôi.

"Em vẫn nghĩ gì là nói đấy như ngày nào nhỉ"

Bảo Bình ngồi xuống, nhấp ngụm trà nhìn Da Hyun với đôi mắt đầy sát khí.

"Câu chuyện bắt đầu từ một bệnh nhân biến đổi và kết thúc ở cả bệnh viện tràn ngập xác sống. Em còn thắc mắc gì nữa không?"

Bảo Bình trả lời ngắn gọn, mặt cô hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

"Dạ không..."

Da Hyun cười trừ, cả người run lên vì sợ Bảo Bình.

"Nhà vẫn còn rất nhiều thịt, chị sẽ mời mấy đứa ở lại ăn tối!"

Cô mỉm cười dịu dàng, thay đổi thái độ nhanh đến chóng mặt. Đúng là người phụ nữ kỳ lạ đáng sợ.