Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 34

Tuy thể trạng của Song Tử đã khá hơn rất nhiều nhưng con bé vẫn đang trong tình trạng bất tỉnh. Các vết máu đã được cô y tá Bảo Bình xử lý gọn gàng sạch sẽ.

Thiên Bình ngồi bên cạnh trông nom, anh siết chặt tay con bé, thoáng chốc lại gọi tên Song Tử với hy vọng nó sẽ tỉnh lại.  Theo như Bảo Bình nói thì một con mắt của Song Tử đã bị huỷ hoại vĩnh viễn, con bé sẽ phải dựa cả vào bên mắt còn lại mãi mãi. Càng nhìn bên mắt bị băng kia càng khiến anh thêm đau lòng xót xa. Cô bé thật đáng thương biết bao!

"Cạch"

Ma Kết nhẹ nhàng mở cửa bước vào với đĩa cơm trên tay. Thiên Bình chẳng có tâm trạng để quay ra xem đó là ai nữa, sự lo lắng đã lấn át lý trí anh. Song Tử mà có mệnh hệ gì, Thiên Bình ân hận cả đời mất. Anh đã không bảo vệ được lũ trẻ, giờ chỉ còn mạng sống nhỏ bé mong manh này thôi mà cũng không bảo vệ được nữa thì...

"Anh ăn đi, đừng khiến mọi người phải lo lắng"

Cô nói, đưa đĩa cơm thịt thơm phức nóng hổi trước ra mặt anh.

"Ai lo cho tôi chứ?"

Thiên Bình hỏi.

"Chúng ta không phải là đồng đội sao?"

Ma Kết nhăn nhó, hơi đỏ mặt vì ngượng ngùng. Cô ghét nhất việc trở nên dễ dãi, mềm lòng trước mặt người khác. Nhưng trông Thiên Bình lúc này thật sự rất tội nghiệp. Anh ấy lo lắng cho đứa trẻ này tới mức đứng ngồi không yên, nuốt không trôi nổi cơm.

"Nó sẽ tỉnh lại thôi, đừng quá lo lắng"

Ma Kết an ủi.

"Vấn đề không phải là ở những gì đã mất, mà là những gì còn lại"

Thấy Thiên Bình không trả lời, Ma Kết động viên anh lần cuối rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

.

.

.

"Này Salmon! Đừng chạy lung tung nữa nào..."

Da Hyun đuổi theo Salmon ở khắp nơi trên tầng, nó hết chạy tung tăng vào phòng ngủ làm phiền người khác rồi lại nhảy tót lên bàn nằm duỗi dài thân ra. Đùa chán thì nó lại chơi trò trốn nấp đây mà. Da Hyun thở dài ngó nghiêng xung quanh tìm Salmon, mệt hết cả người...

"Salmon??"

Da Hyun nhỏ giọng thì thào. Đêm khuya nên cô không muốn đánh thức mọi người, họ đã phải trải qua một ngày quá mệt mỏi.

"Sột soạt sột soạt"

Tiếng động phát ra từ căn phòng trước mặt đã khiến Da Hyun phải để ý.

"Salmon, em ở trong đấy sao..?"

Cô tiến đến gần hơn, luồng ánh sáng mờ mịt xuyên qua khe cửa càng khiến Da Hyun thêm tò mò... Cô nhẹ nhàng mở cửa và ngó vào bên trong...

Căn phòng gam màu trắng chứa đựng những ống thí nghiệm sắc màu, kính hiển vi và một vài dụng cụ khác được sử dụng trong ngành khoa học. Có một số ống thí nghiệm chứa chất lỏng màu xanh lam đang được đun sôi sùng sục làm bọt nổi lên trên. Da Hyun có chút sợ hãi khi đặt chân vào căn phòng lạ lẫm này.

Không phải thế này là hơi quá đối với những người làm trong ngành y như cô Hwang và Bảo Bình sao?...

Cô như đang khám phá ra chân trời mới, chậm rãi bước đi xung quanh tìm hiểu thêm. Mọi thứ trong này như muốn giữ chân Da Hyun lại vậy, sự thú vị, phong phú của phòng thí nghiệm khiến cô chẳng thể rời đi.

Tấm rèm màu xanh lá cây nhạt trước mặt khiến cô tò mò không biết đằng sau nó ẩn chứa những gì. Nghĩ là làm, Da Hyun nhẹ đưa tay lên vén tấm rèm ra...

"Ôi giật cả mình!"

Cô bước hụt một bước ra đằng sau, tại sao cô Hwang và Bảo Bình lại giấu xác sống trong này chứ?

Con xác sống là nữ, nó bị trói chặt trên ghế và đầu bị đâm bởi một vật nhọn gì đó. Rốt cuộc họ đang thực hành thí nghiệm gì trong này vậy chứ? Không lẽ hai người đó... bệnh hoạn và độc ác giống tên hung thủ đã suýt giết chết Song Tử hôm nay? Da Hyun sợ hãi, mồ hôi đổ như suối trước căn phòng bí ẩn này.

"Da Hyun à, em không học được gì từ cô bé Song Tử đó sao? Sự tò mò sẽ khiến em gặp rắc rối đó"

Bảo Bình bất ngờ bước vào khiến Da Hyun giật bắn mình, hành động vừa rồi của cô không khác gì xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Cô như đóng băng, cổ họng cứng lại, không biết phải giải thích thế nào.

"Chuyện này là thế nào chứ? Tại sao chị lại giữ xác sống ở đây?"

Da Hyun đặt câu hỏi, thể hiện sự tức giận trong thái độ như yêu cầu Bảo Bình phải đưa ra câu trả lời ngay lập tức.

"Chị đã cố gắng tìm cách cứu cái thế giới chết tiệt này gần hai tháng rồi"

Bảo Bình nói, ung dung lấy những ống thí nghiệm ra khỏi đèn cồn.

"Và rồi sao... thất bại!"

Cô chau mày nhìn dàn ống thí nghiệm được xếp gọn gàng ngay ngắn trên giá. Chẳng thể đếm được đây là lần thứ mấy thất bại, lúc nào nó cũng gây khó dễ cho cô, thỉnh thoảng còn xảy ra những vụ nổ lớn trong phòng nữa. Nhưng sau tất cả thì Bảo Bình vẫn chỉ đang tốn thời gian tìm cách phát minh ra những thứ vốn dĩ không tồn tại.

"Em đã biết quá nhiều"

Cô nhìn Da Hyun, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta phải sởn da gà.

"Chị giấu xác sống trong này làm gì?"

Da Hyun vẫn cố gặng hỏi.

"Em có biết chuyện gì đang thực sự diễn ra không?"

Bảo Bình nói, bước gần con xác sống đang bị trói trên ghế.

"Tất cả những người bị nhiễm bệnh sẽ mất đi ý thức, tư duy, trí thông minh và thậm chí là cả linh hồn. Virus tồn tại trong nước bọt và não bộ. Thứ duy nhất hoạt động để điều khiển chúng đi tìm thịt sống là gì em biết không?"

Da Hyun như chết lặng trước từng lời nói của Bảo Bình...

"Là bộ não"

Căn phòng lạnh ngắt khiến Da Hyun càng thêm rợn sống lưng. Cô mới chỉ nghe Xử Nữ dạy là phải tấn công vào não, Da Hyun chưa bao giờ nghĩ thứ duy nhất hoạt động trên cơ thể con người khi bị nhiễm bệnh lại là bộ não mất đi ý thức...

Vậy là Bảo Bình đã bắt xác sống về để thí nghiệm sao...

"Lại đây, quan sát kỹ trên người nó đi"

Bảo Bình nói. Da Hyun không kiềm chế nổi sự tò mò mà tiến tới. Con xác sống này chả có gì khác biệt so với những con khác, nó cũng hôi thối, kinh tởm, xấu xí, có một vết cắt ở cổ tay, nhưng khoan đã...

"Không có vết cắn trên người sao?"

Da Hyun ngạc nhiên, nếu không có vết cắn trên người thì sao nó có thể biến đổi được chứ?

"Đó là điều chị cho rằng khá hay ho. Người phụ nữ này đã tự sát trong phòng kín, bằng cách nào đó ả ta vẫn biến đổi được"

Bảo Bình bật cười khoái chí.

"Ý chị là ai chết cũng sẽ biến thành xác sống sao?"

Da Hyun ngạc nhiên.

"Cuộc sống thật kỳ lạ phải không nào? Ai cũng bị nhiễm bệnh hết"

Bảo Bình đáp, vậy câu trả lời là đúng... Không thể tin được...

Có chết cô cũng không bao giờ muốn bị biến đổi thành xác sống! Cô chưa bao nghĩ dịch bệnh lại có thể nghiêm trọng tới mức này, thật sự vượt quá tầm kiểm soát.

"Nếu bị nhiễm trùng thì sao?"

Da Hyun lo lắng hỏi.

"Chả sao cả, trừ khi tim em ngừng đập"

Bảo Bình nháy mắt tinh nghịch.

Cô gái này thật kỳ lạ và lập dị. Da Hyun đã quen Bảo Bình được sáu năm, nhưng cô chưa bao giờ quen được với cái tính cách thất thường của chị ta.

"Em đi ngủ đây"

Da Hyun thở dài, đúng là chẳng ai có thể ngăn cản Bảo Bình cười hớn hở khi nói về những phát hiện mới, kể cả nó có liên quan đến mạng sống con người đi chăng nữa.

"Nhớ giữ bí mật nhé bé mật"

Bảo Bình mỉm cười khiến cô rợn sống lưng, chị ấy vừa gọi cô là "bé mật" sao? Một cái tên sến súa khiến người khác phải sởn da gà. Cứ sống thêm với Bảo Bình một thời gian dài nữa chẳng mấy chốc cô sẽ chết sớm vì đau tim.

"Meoww..."

Salmon ở bên ngoài đang quay tròn, đùa nghịch với chính cái đuôi của nó.

"Thật ngớ ngẩn"

Cô mỉm cười, ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo cạnh nó. Đã lâu lắm rồi Da Hyun chẳng còn được cười nhiều như trước...

Hai cái tai nó dong dỏng dựng đứng lên, cái mũi nó dụi dụi vào ngón tay cô như muốn xin lỗi vì đã trốn đi lúc nãy.

"Mày đang cảm thấy có lỗi với tao sao?"

Da Hyun ôm chú mèo vào lòng, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại. Cô thở dài đầy nặng nề, muốn quên hết đi những suy tư phiền muộn trong lòng.

"Mày có biết chuyện gì đang diễn ra trên cái thế giới này không?"

Cô như đang tâm sự với chính bản thân mình. Salmon thì ngoảnh mặt đi chỗ khác trông thật phũ phàng.

"Mày chán tao rồi chứ gì, đừng quên vì mày mà tao suýt chết đấy"

Cô gõ nhẹ vào đầu Salmon, nhưng nó vẫn chẳng phản ứng gì cả.

"Chị bị tự kỷ à?"

Giọng nói quen thuộc này... là Samuel sao? Cậu nhóc bị bệnh khó ngủ, đêm nào cũng thức trắng đi lung tung. Thật khiến người khác sợ phát khiếp với cái kiểu xuất hiện bất thình lình như bóng ma di động.

"Cậu có thể đừng làm tôi giật mình hết lần này đến lần khác được không?"

Da Hyun nhăn mặt.

"Trêu chị là thú vui của tôi"

Samuel ngồi xuống cạnh cô. Thằng nhóc con này thật đáng ghét, chả tôn trọng người lớn chút nào!

"Đi mà trêu người khác, tôi ghét cậu"

Da Hyun mặc kệ cậu ta, cô tỏ ra hờ hững, không quan tâm.

"Chẳng ai có cái mặt giải trí như chị hết á..."

Anh ngây ngô nói. Phải khiến người ta tức phát điên lên mới chịu được hay sao?

Nhưng phải công nhận một điều là Da Hyun khi tức giận trông rất buồn cười và ngộ nghĩnh, khiến người khác có hứng muốn trêu chọc cả ngày cho đã.

"Chị đang có chuyện gì sao? Trông chị hôm nay lạ lắm"

Samuel nghiêng đầu sang nhìn Da Hyun khi thấy cô cứ mải chơi với mèo mà không chịu nói chuyện với anh.

Bắt gặp ánh mắt của Samuel, Da Hyun có chút hoảng loạn đâm ra bối rối trong lòng. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt gần nhau tới mức cô có thể cảm nhận được từng nhịp thở của anh. Tim cô trở nên hỗn loạn, nó đập thình thịch như trống trận.

"Không... Không có gì đâu!"

Da Hyun lắc đầu lia lịa. Cô không thể rung động với một cậu nhóc dễ dàng như thế được, phải quên ánh mắt đó đi trước khi nó xuất hiện trong tâm trí cô lần nữa, hay thậm chí là nhiều lần nữa...

"Tôi vẫn rất tò mò về quan hệ của chị và chủ nhà, rốt cuộc mọi người là gì của nhau?"

Samuel rời mắt khỏi Da Hyun, anh ngồi tựa lưng vào tường, một tay chống lên gối.

"Cô Hwang thân với mẹ tôi từ hồi cấp ba. Cô ấy đã giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều. Cuối tuần nào ba mẹ cũng đưa tôi sang nhà cô Hwang ăn tối, nhưng cậu biết đấy, từ khi những sự việc hỗn loạn xảy ra thì..."

Da Hyun nghẹn giọng lại.

"À ra vậy... Dù sao hôm nay chị cũng làm tốt lắm, mọi người biết ơn chị rất nhiều"

Samuel nói. Cậu ấy chắc hẳn đang nhắc về sự việc đau buồn xảy ra sáng nay.

"Tôi đi trông Song Tử đây, Thiên Bình có lẽ đã mệt rồi"

Cậu nhóc nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người. Trong lòng Da Hyun bất chợt hụt hẫng như muốn níu kéo cậu ở lại...

"Samuel"

Da Hyun gọi tên cậu, Samuel chưa bao giờ thấy giọng cô dịu dàng và thấm buồn đến vậy. Cậu chỉ biết đứng lại đợi Da Hyun lên tiếng.

"Cậu có bao giờ nghĩ rằng, tất cả chúng ta ai chết đi cũng sẽ biến thành xác sống, kể cả khi không bị cắn đi chăng nữa?"

Samuel chỉ cười khẩy một cái, thái độ bất cần đời, chẳng lấy làm lạ.

"Trên đời cái gì cũng có thể xảy ra được. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu chuyện đó là thật"

Cậu nhóc thản nhiên đáp, quay lại nhìn Da Hyun nở nụ cười. Cậu ấy lúc nào cũng tỏ ra lạc quan và yêu đời, điều này khiến Da Hyun tò mò về cuộc sống của Samuel. Làm thế nào mà cậu ấy có thể mạnh mẽ đến như vậy? Liệu cậu ấy đã trải qua những biến cố hay mất mát gì chưa? Người con trai này thật khiến người khác phải hiếu kỳ...

"Tất cả chúng ta đều bị nhiễm bệnh. Tôi đã đoán ra điều này từ lâu rồi"

Samuel nói rồi bỏ đi.

Da Hyun cảm thấy thật mất niềm tin vào cuộc đời này... Đúng là cái gì cũng có thể xảy ra...