Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 41

Một câu tạm biệt khó nói đến vậy sao?

Hay là do người không đủ can đảm để đối mặt với sự thật?

.

.

.

"Tại sao họ có thể rời bỏ chúng ta một cách dễ dàng vậy chứ?!"

Da Hyun biểu hiện sự tức giận ra ngoài mặt.

Đến cuối cùng thì ba con người vô tâm vô tính kia vẫn bất chấp tới Ulsan. Sau bao nhiêu khó khăn và niềm vui họ đã trải qua, chẳng lẽ không có gì đáng để trân trọng hết sao?

"Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi mà..."

Na Young an ủi, mặc dù chính bản thân cô cũng có phần rất thất vọng. Nhưng cô biết tức giận lúc này không giải quyết được gì cả, vậy nên đành tự an ủi mọi người cũng như an ủi chính bản thân mình.

"Đừng nhắc đến họ nữa"

Thiên Bình nói, quay sang nhìn Thiên Yết mà cảm thấy tội nghiệp cô.

Anh rất tinh tế và khéo léo khi đã nhận ra cô đang buồn thế nào, lại càng thêm đau đớn thấu gan thấu ruột hơn khi họ nhắc tới Woo Jin. Xử Nữ cũng để ý tới điều đó, nhưng anh chỉ biết để cô tự vượt qua, chuyện tình cảm là thứ không thể kiểm soát.

Mọi người có thể cảm nhận được rất rõ cái bóng đen bao trùm lên người Thiên Yết, nó lạnh lẽo và cô đơn vô cùng...

"Sắp đến chưa vậy?? Tôi mỏi chân quá"

Da Hyun khi biết mình lỡ lời đã kịp "chữa cháy".

"Đừng bao giờ hỏi câu ngớ ngẩn đó trong hoàn cảnh này"

Bảo Bình nói.

"Tới ngã ba rẽ trái là đến rồi. Nhưng tôi e là..."

Xử Nữ nói, nhanh tay rút kiếm ra.

"Có xác sống"

Nhiệt độ đang tăng dần từng ngày qua ngày, khi tuyết tan hết cũng là lúc chúng di chuyển dễ dàng hơn.

Nghe Xử Nữ nói xong, ai nấy đều giữ tư thế phòng thủ và cảnh giác cao độ.

"Song Tử, em đi cùng Samuel nhé, không được tách cậu ấy dù chỉ một giây"

Thiên Bình dặn dò cô bé cẩn thận trước khi rút con dao găm ra để chuẩn bị chiến đấu. Samuel cũng nhanh chóng đeo chiếc găng tay gắn móng sắc nhọn quen thuộc của mình vào.

Song Tử ngoan ngoãn gật đầu nghe theo. Trong người cô bé có khẩu súng lục để tự vệ, nhưng cô được dặn là chỉ sử dụng nó khi gặp trường hợp khẩn cấp. Tiếng đạn nổ chắc chắn sẽ thu hút xác sống nên họ hạn chế sử dụng nó.

"Từ hai mươi đến ba mươi con, nơi đây không có chỗ trốn, chúng ta bắt buộc phải xử lý đống này"

Xử Nữ dũng cảm đi đầu tiên, ước chừng lũ xác sống đang ập tới trước mắt.

"Na Young, nếu cậu sợ thì đừng đi theo tôi, không an toàn đâu"

Anh cảnh cáo khi thấy Na Young có ý định bám lấy mình.

Lũ xác sống dường như đã bị con người kích thích, liền lao tới như bầy hổ đói. Tiếng kêu chúng phát ra nghe thật kinh tởm và đáng sợ biết mấy. Con nào cũng mốc xanh mốc đỏ và cơ thể thì không còn nguyên vẹn.

Bảo Bình như mất hết thăng bằng, chân không đứng vững nổi mà ngã xuống, nhưng may Thiên Bình đã kịp đỡ lấy cô.

"Không sao chứ?"

Anh hỏi.

"Cảm... cảm ơn... Tôi không sao"

Bảo Bình ấp úng, mồ hôi tuôn ra như suối.

Ký ức kinh khủng ngày hôm ấy lại ùa về, cô đã mất tất cả. Seo Jin...

Lũ xác sống đã thức tỉnh hết những góc khuất tâm hồn mà Bảo Bình muốn che giấu. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải đối mặt với những thứ khủng khiếp này. Đây là lúc Bảo Bình muốn về nhà hơn bao giờ hết, cô thật sự rất nhớ mẹ.

"Cố lên Bảo Bình, đây là thực tại, và ta phải nhìn thẳng vào nó"

Thiên Bình nói với ngữ điệu dứt khoát và nghiêm túc. Dường như anh đã chuẩn bị cho cuộc chiến khốc liệt này từ rất lâu rồi.

"Seo Jin..."

Bảo Bình bật khóc vì hoảng sợ. Mẹ... Seo Jin... cô phải làm gì bây giờ... Cô không thể sống nếu thiếu họ.

"Đi theo tôi!"

Thiên Bình bất lực thở hắt ra một cái, anh không có thời gian dỗ dành cô gái yếu đuối này. Thứ duy nhất anh có thể làm bây giờ là cố gắng hết sức để giữ cho Bảo Bình sống sót mà thôi.

Lũ xác sống đang tới gần, tiếng bước chân ngày một rõ hơn. Âm thanh này khiến cho ta liên tưởng tới xác ướp Ai Cập, nhưng trên thực tế, những cái xác không hồn bị mục rữa còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Xử Nữ giữ vững phong độ như mọi khi, anh tự tin dẫn đầu nhóm xử lý chướng ngại vật trước mắt. Nhưng tất nhiên vẫn không lường trước được một vài con đang tiến về phía đồng đội anh.

Samuel rất khôn khéo và nhanh nhẹn, giở kế mèo vờn chuột với lũ xác sống, dồn chúng ngã xuống dốc mà không tốn tí sức lực nào. Xác sống cứ thế vồ vào cậu mà không biết rằng mình đang bị lừa, chúng lăn với một tốc độ chóng mặt và nằm bất động sau những cú va chạm đau đớn. Samuel cười sung sướng mỗi khi xử lý xong một con xác sống, cậu có vẻ rất thích trò này.

"Da Hyun?"

Samuel mở to mắt hoảng loạn khi thấy cô bị xác sống dồn ép vào bước đường cùng. Da Hyun run lẩy bẩy đi lùi về phía sau, cô gần như sắp hết năng lượng để chiến đấu tiếp.

"Aaaa"

Bất ngờ, một con xác sống vồ từ phía sau và cắn thẳng vào gáy Da Hyun khiến cô giật mình hét toáng lên.

"Chị!!!!!!"

Cậu chạy tới với tốc độ ánh sáng trong khi đầu còn chưa kịp định ra kế hoạch cụ thể gì. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng lúc này, vì sợ rằng sẽ không được gặp lại bà chị ngốc nghếch đó nữa.

Trong vòng hai giây, lũ xác sống đã chết hết dưới móng vuốt của Samuel.

"Chị bị cắn chưa? Chị ổn chứ????"

Cậu cuống quýt vén tóc cô lên để tìm vết thương.

"Cũng may tóc tôi dày, nên nó đã ăn tóc thay vì thịt tôi..."

Cô chạm nhẹ vào mái tóc với vẻ tiếc nuối, xót xa.

Nghe xong câu trả lời, Samuel chỉ biết thở phào nhẹ nhõm nhìn con xác sống miệng ngậm mớ tóc nằm bất động dưới đất mà cảm thấy bản thân lo hơi thừa.

"Cậu thấy Thiên Yết đâu không?"

Da Hyun đảo mắt tìm kiếm.

"Tôi không thấy..."

Samuel lắc đầu đáp.

"Chúng ta phải đi tìm chị ấy thôi!"

Da Hyun lo lắng nói.

"Này! Em suýt lạc mất anh đấy!"

Song Tử đột ngột chạy tới với vầng trán ướt đẫm mồ hôi, có vẻ như cô bé vừa bị xác sống đuổi.

"Em có sao không?"

Da Hyun hỏi.

"Tất nhiên là có sao rồi, chỉ vì chị mà Sammy quên mất tôi đấy!"

Song Tử giận dữ nói, cô bé đã suýt phải bỏ mạng cho những con xác sống hôi thối đó.

"Đã nói chúng ta chưa đủ thân thiết để em gọi anh bằng cái tên đấy"

Samuel lườm cô bé bằng ánh mắt hình viên đạn.

"Sắp thân thiết rồi còn gì nữa. Đừng hắt hủi em vậy chứ!"

Song Tử tiếp tục trêu đùa, cô bé chưa bao giờ thấy trò tán tỉnh trêu chọc các chàng trai hết vui cả.

"Tôi đi tìm Thiên Yết. Hai đứa cứ ở đây tán tỉnh nhau nhé!"

Da Huyn quay mặt đi, tỏ ra lạnh lùng trước lời đùa cợt của Song Tử.

"Không phải vậy mà..."

Samuel vội thanh minh.

.

.

.

"Xoẹt. Xoẹt"

"Thiên Yết? Chị ở đâu?"

Xử Nữ ngó nghiêng khắp nơi, trong lòng cảm thấy bồn chồn lo lắng, có phần hơi tức giận, tự trách chính bản thân mình vì đã để lạc mất cô, người anh coi như chị gái ruột.

Xác sống lao vào như thiêu thân, nhưng tất nhiên, không con nào đủ sức lực để làm hại Xử Nữ, dù chỉ là một sợi tóc của anh. Máu trên thanh kiếm chảy ròng ròng, nhỏ xuống đất theo từng bước chân anh. Vầng trán anh xuất hiện những đường gân xanh, không phải vì mệt mỏi quá sức mà là vì lo lắng cho tính mạng của cô gái yếu đuối ấy.

Đợi tới khi đảm bảo rằng không còn mối đe doạ nào trong khu vực này nữa, Xử Nữ mới yên tâm cất kiếm đi. Gương mặt điển trai giờ đã dính đầy máu, nhưng Xử Nữ chẳng hề bận tâm, mặc dù anh rất ghét bị dính bẩn.

"Hức... Hức..."

Tiếng khóc vang lên ở ngay rất gần đã thu hút sự chú ý của anh. Xử Nữ liền vội vã đi theo tiếng khóc ấy. Và nó đã dẫn anh vào trong một cái hẻm nhỏ, nơi Thiên Yết đang ngồi co gối một góc, gục mặt khóc trong đau khổ.

Chứng kiến cảnh cô gầy rộc đi trông thấy, mặt hốc hác vì suy nghĩ lo âu khiến anh rất buồn. Tất cả cũng là vì nỗi nhớ người yêu nên cô mới thành ra thảm hại thế này.

"Tại sao?"

Xử Nữ hỏi.

Vẫn là người con trai mà cô luôn coi như thành viên trong gia đình ấy, anh luôn ở bên khi cô cần nhất. Khi cả thế giới ai cũng bỏ rơi cô, để mặc cô khóc một mình trong bóng tối, chỉ có Xử Nữ là người duy nhất tìm ra cô...

"Tôi sợ..."

Thiên Yết bật khóc, đặt bàn tay lên miệng để giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào.

"Tôi không thể cố tỏ ra mạnh mẽ được nữa. Tôi đã quá mệt mỏi rồi"

Thiên Yết nói trong đau đớn.

Khoảng thời gian vừa qua là cơn ác mộng ám ảnh đáng sợ nhất trong cuộc đời cô. Sự ra đi của Woo Jin là nỗi mất mát to lớn, khiến cô thêm mất niềm tin vào cuộc sống.

"Chúng ta sẽ còn phải đối mặt với những thứ này đến bao giờ, hả Xử Nữ?"

Cô ngước đôi mắt đầy nước của mình lên nhìn anh mà hỏi.

Trong mắt Xử Nữ hiện giờ cô chẳng khác gì đứa trẻ con. Anh chỉ biết im lặng nhìn và lắng nghe cô chứ không dám đáp lại. Mọi lời nói đều có thể khiến cô tổn thương vào thời điểm nhạy cảm này.

"Tôi nhớ Woo Jin... Thật sự rất nhớ... Nhiều lúc tôi tự hỏi bản thân rằng không biết liệu anh ấy có còn yêu tôi hay không, tôi cứ chờ đợi như con ngốc vậy. Tôi cứ nghĩ mình ổn, nhưng tôi không chịu nổi nữa, Xử Nữ à. Tại sao những người tôi yêu thương đều bỏ đi hết vậy?"

Cô gào lên, cảm xúc dồn nén bấy lâu nay tuôn trào ra hết. Những giọt lệ rơi ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, lồng ngực co thắt lại vì đau đớn, nhớ nhung người yêu. Biết đến bao giờ mới được nhìn thấy nụ cười của anh? Đến bao giờ mới được trở về trong vòng tay anh, trao cho anh nụ hôn sâu thay lời yêu?

"Tôi đã từng hứa với bản thân rằng, đây sẽ là người cuối cùng tôi yêu. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể yêu ai như cách tôi yêu anh ấy nữa..."

Cô nói.

"Ai cũng nghĩ thế khi người chúng ta yêu thương rời bỏ"

Xử Nữ ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay mềm mại nhưng vô cùng lạnh lẽo kia an ủi.

"Con người ngốc nghếch ở chỗ, để im cho người khác huỷ hoại bản thân mình. Không ai có quyền làm tổn thương chúng ta. Chị hiểu chứ?"

Xử Nữ nói, bàn tay vẫn siết chặt lấy tay cô.

"Em nhớ anh... Woo Jin..."

Thiên Yết nói, trước mắt cô trở thành một màu đen tối. Dần dần, cô mất đi ý thức và gục vào vòng tay Xử Nữ...