Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 42

Trong lúc nhóm Xử Nữ đang khổ sở vật lộn với đám xác sống gần khu trung tâm, Ma Kết, Kim Ngưu và Woo Jin đã đi được một quãng đường khá xa bằng xe hơi.

"A..."

Sự va chạm mạnh với hàng ghế trên khiến Ma Kết giật mình thức dậy.

"Có chuyện gì vậy?"

Cô gắt lên.

Woo Jin loay hoay với chiếc chìa khoá xe, thở dài đầy bất lực quay xuống hàng ghế sau nhìn cô:

"Anh nghĩ bị hỏng động cơ rồi"

Woo Jin vặn chìa khoá liên tục, hết sang trái rồi lại sang phải, kết quả là thất bại toàn tập.

"Để em xuống xem sao"

Kim Ngưu sốt ruột nói, mở cửa xe ra ngoài xem xét tình hình.

Woo Jin theo anh xuống xe, vẻ mặt thể hiện rõ sự lo lắng, quan ngại. Dừng ở giữa đường thế này sẽ làm chậm tiến độ tới Ulsan, hơn nữa còn rất nguy hiểm.

Ma Kết ngồi trên xe chờ lâu, dần mất kiên nhẫn mà vội cầm lấy nỏ cung tên bước ra ngoài.

Bỗng cơn đau quặn bụng dưới xuất hiện làm cô khựng lại. Ma Kết ngã thụp xuống đất, hai tay ôm bụng cam chịu sự đau đớn.

"Sao tự dưng lại đau bụng thế nhỉ?"

Cô cắn răng chịu đựng, không dám mở miệng kêu ca.

Dù thời tiết đã ấm hơn nhưng cô lại liên tục cảm thấy chân tay mình lạnh buốt, cơn lạnh còn lan đến cả đầu gối và khuỷu tay cô nữa. Ma Kết ngờ ngợ rằng bản thân đã gặp vấn đề về sức khỏe mất rồi...

"Em không sao chứ?"

Kim Ngưu thấy Ma Kết bị ngã liền chạy tới đỡ cô dậy.

"Không sao"

Ma Kết lạnh lùng đáp, hất tay Kim Ngưu ra.

Cô rất ghét để người khác thấy được vẻ yếu đuối của mình. Không thể trở nên đáng thương trước mặt bất cứ ai, có như vậy thì mới sống được.

"Em nói thế mà nghe được hả? Mặt em trắng bệch kìa!"

Anh lo lắng nói.

"Tôi đã bảo không sao!"

Cô quát lên.

Miệng thì nói không sao, nhưng chân lại đi loạng choạng không vững. Kim Ngưu thấy vậy nên chẳng thể bỏ mặc làm ngơ được, dù gì anh cũng là đàn ông.

"Tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ vấn đề gì của em, nhưng tôi sẽ hướng dẫn em cách xử lý nó. Được chứ??"

Kim Ngưu chần chừ một lúc rồi mới dám lên tiếng.

Làm thân với Ma Kết là chuyện vô cùng nan giải và khó khăn. Cô rất bảo thủ, cứng đầu, lại còn hay đề phòng, kỹ tính tới mức quá đáng.

Cô không có phản ứng gì nên anh nói tiếp:

"Em bị thế này bao lâu rồi?"

"Khoảng mấy tiếng thôi..."

Cô ấp úng.

Người đàn ông này khiến cô nhớ tới một ai đó... Cảnh tượng này, thật sự rất quen thuộc. Cái cảm giác muốn mở lòng, chào đón người khác bước vào thế giới của mình... Cảm giác tha thiết được thấu hiểu, khao khát sự yêu thương này... Cô trải qua ở đâu rồi nhỉ?

Kim Ngưu mỉm cười hài lòng vì đã thuyết phục thành công cô nàng khó tính Ma Kết. Tảng băng có lạnh lẽo và cứng cáp đến mấy cũng có lúc tan chảy thế này đây.

"Đừng lo, trong mắt tôi, em rất dũng cảm và mạnh mẽ"

Anh khẽ xoa đầu cô.

Câu nói đó khiến cô tự nhiên cảm thấy mình thật dễ bị nắm thóp. Lũ đàn ông đáng ghét, luôn nói lời mà phụ nữ muốn nghe. Tên Kim Ngưu đểu cáng và xấu xa chẳng khác gì Thiên Bình. Nhưng tại sao những lúc thế này... cô lại chỉ nghĩ tới một mình Thiên Bình? Lúc cô đau đớn và yếu đuối nhất, cô lại chỉ nghĩ tới một mình Thiên Bình? Tại sao?

"Không ổn rồi hai đứa, ở xa có rất nhiều xác sống đang tới. Chúng ta phải chạy trước đã, cái xe này tính sau!"

Woo Jin cảnh báo sau khi soi ống nhòm.

"Lên đi, tôi cõng em"

Kim Ngưu chống gối ngồi xuống ngỏ ý muốn giúp Ma Kết.

Và tất nhiên là cô sẽ không chịu hạ thấp cái "tôi" của mình để đi nhờ lưng người khác rồi. Khổ nỗi là với tình trạng hiện tại thì Ma Kết còn chẳng thể đi bộ chứ đừng nói là chạy.

Xác sống đang tới gần, cô chẳng còn cách nào khác.

"Nhờ anh một lần này thôi. Tôi nhất định sẽ trả ơn"

Ma Kết đành chịu thua, nhưng vẫn không quên làm rõ ràng mạch lạc đức tín của mình. Quan niệm sống của cô là có đi phải có lại, công bằng là trên hết.

Cô ngoan ngoãn như đứa trẻ ôm chặt lấy cổ anh, không khóc lóc kêu ca hay phàn nàn gì về cái bụng đang đau nhức kia. Tấm lưng người đàn ông này khoẻ và rộng, vai săn chắc và cứng cáp. Ngọn gió thổi vô tình khiến mùi hương nam tính của anh tìm đến cô. Ma Kết thoáng chốc đỏ mặt, sự gần gũi thân mật này khiến cô không quen, không thoải mái tẹo nào. Đây là việc nằm ngoài tầm kiểm soát của Ma Kết.

"Anh tập tạ hả?"

Cô hỏi.

"Đau bụng mà vẫn còn có hứng thú với đàn ông sao?"

Kim Ngưu vừa cõng cô vừa cười nói. Chưa kịp để Ma Kết phủ nhận, anh đã chặn họng không cho cô trả lời:

"Cũng phải thôi, ai bảo tôi đẹp trai quá làm gì"

"Im đi"

Ma Kết xấu hổ đánh nhẹ vào vai anh. Hắn đúng là ảo tưởng hết chỗ nói mà.

.

.

.

Sau 3 tiếng chiến đấu với xác sống ở nhóm Xử Nữ....

"Mọi người có nghĩ đây là một ý kiến hay không vậy?"

Song Tử nhìn ngôi trường trung học to lớn trước mặt mà nảy sinh bất an, lo sợ. Không thể tin rằng mọi người lại có ý định vào đây trú qua đêm.

Trường trung học Seoul bên ngoài nhìn khá mộc mạc và không có gì nổi bật. Một ngôi trường gần khu trung tâm thành phố, có thể coi là nơi hợp lý nhất để dừng chân nghỉ ngơi hiện giờ.

"Này Samuel, em ấy hỏi cậu kìa"

Na Young run rẩy huých tay cậu. Nói là Song Tử hỏi nhưng chính Na Young cũng muốn xác minh lại.

"Sao vậy? Chị sợ sao?"

Cậu nhếch mép cười vì bộ dạng nhát như thỏ đế của Na Young lúc này. Tính vốn thật thà nên cô bèn gật đầu thú nhận, chẳng dám giấu giếm hay nói dối.

Trường học có thể nói là một trong những nơi tụ tập đông xác sống nhất thành phố. Đó là lý do vì sao ai cũng đều cảm thấy rất sợ hãi khi chọn nó là nơi để dừng chân.

"Tôi biết về ngôi trường này rất rõ. Nó được chia ra làm 4 khu vực: A, B, C, D"

Mọi người tập trung lắng nghe Samuel nói. Họ nấp sau bức tường như những con mồi tội nghiệp đang nghĩ kế để hạ gục xác sống dữ dằn và đáng sợ trong ngôi trường kia.

"Mỗi khu được phân chia ranh giới rõ ràng bằng cổng sắt lớn. Nếu chúng ta dọn sạch xác sống ở một khu nhất định, chắc chắn sẽ vào được thành công. Tin tôi"

Samuel vừa nói vừa lấy cành cây vẽ lên mặt đất cho mọi người dễ hình dung.

"Tôi và Thiên Bình sẽ đi hướng này dụ xác sống ra ngoài, Xử Nữ và Da Hyun đi bằng đường tắt vào trong. Tốt nhất là hai người nên chọn chỗ nào có thể nhắm bắn thuận lợi nhất. Na Young và Bảo Bình sẽ đánh lạc hướng xác sống trong lúc hai người kia hành động. Có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi"

Cậu nói, vẽ hình tròn để biểu tượng cho mỗi người trên "bản đồ" của mình. Ai cũng gật gù đồng ý và thán phục sự thông minh của cậu. Không hổ danh là người trong tổ chức Satellite.

"À... Song Tử. Em ở đây với Thiên Yết nhé. Xong việc anh sẽ quay lại đón em"

Samuel thở dài nhắc nhở.

Không có dấu hiệu gì cho thấy cô sẽ tỉnh lại. Nghe Bảo Bình chẩn đoán thì dường như sức khoẻ của Thiên Yết đang dần yếu đi, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng. Nguyên nhân chính là do thần kinh căng thẳng, stress, mất ngủ. Cô ấy chắc hẳn đã suy nghĩ rất nhiều.

"Em làm được mà, đúng không?"

Thiên Bình lo lắng hỏi cô bé thêm lần nữa.

"Mọi người đang đánh giá thấp em à? Ha...ha"

Song Tử cười trừ, nuốt nỗi sợ vào trong. Toàn thân thể cô bé run rẩy khi tưởng tượng cảnh xác sống ập tới ăn thịt mình.

"Giữ nó cẩn thận"

Samuel cầm lấy tay Song Tử và đặt vào lòng bàn tay cô bé một khẩu súng lục.

"Chỉ dùng khi thật sự cần. Nhớ nhé!"

Cậu dặn dò Song Tử lần cuối, sau đó quay ra gật đầu, ra hiệu cho mọi người bắt đầu kế hoạch.

Samuel đeo găng tay, Xử Nữ rút kiếm ra, những người còn lại nạp đạn đầy đủ vào súng. Một cuộc chiến đẫm máu với xác sống bắt đầu. Từ bao giờ mà cuộc sống phong phú đa dạng của họ chỉ xoay quanh việc chạy trốn và đuổi theo giết những con xác sống ghê gớm này.

Song Tử chần chừ một lúc, định giơ tay gọi mọi người quay lại nhưng không dám. Cô bé nửa sợ hãi nửa muốn hoàn thành nghĩa vụ của mình.

"Thật ra em sợ lắm, em không muốn ở đây một mình!!!!"

Cô bé mếu máo, rồi lập tức tự bịt miệng mình lại khi nhận ra nếu to tiếng sẽ bị xác sống phát hiện.

Song Tử hết cách, đành ngồi xuống kéo Thiên Yết lại gần mình và ôm cô như ôm gấu bông cỡ XL.

"Mình sẽ làm được thôi. Không sao đâu!"

Ôm chặt Thiên Yết làm nỗi sợ hãi âu lo xua tan đi phần nào.

Chưa bao giờ cô được nhìn Thiên Yết ở góc gần thế này, phải công nhận chị ta rất đẹp. Một vẻ đẹp cá tính với khuôn mặt nhỏ, làn da đẹp trong veo và đôi môi nhỏ nhắn hoàn hảo.

Với bản tính tò mò của Song Tử, cô bé không ngừng suy nghĩ xem vì sao anh chàng Woo Jin đó lại nhẫn tâm bỏ một mỹ nữ đẹp như vậy để đi theo cậu em trai kết nghĩa thất lạc từ ngày xưa.

"Không lẽ anh ta thích Kim Ngưu..."

Cô bé lẩm bẩm, ánh mắt toát lên vẻ hiếu kỳ.

"Làm gì có chuyện đó chứ! Chắc mình xem nhiều phim quá rồi"

.

.

.

"Anh sẵn sàng chưa? Thiên Bình?"

Samuel hỏi.

Mỗi cặp ở vị trí khác nhau, người tấn công người phòng thủ, mục tiêu là ngôi trường trước mặt.

"Đừng phí thời gian nữa, mau lên"

Thiên Bình đắn đo vài giây khi nghĩ về nhiệm vụ của mình- đưa xác sống đằng sau chiếc cổng sắt ra ngoài. Biết làm thế nào được, ngoài cầu nguyện Chúa bảo vệ anh.

Samuel gật đầu. Một cái gật đầu đầy dứt khoát và quyết đoán.

Thiên Bình vẫn luôn rất thích điểm này ở Samuel. Khí thế toát ra từ cậu ấy khiến ai cũng phải trầm trồ và nể phục. Đâu ai dám tin cậu ta mới chỉ là thằng nhóc 15 tuổi chứ. Cái tinh thần lạc quan, bất cần đời thể hiện qua nụ cười chết người nở trên môi khiến người khác phải rùng mình. Thật giống chú hề ma quái mà.

Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, Samuel chạy tới gồng mình đẩy cửa sắt ra. Vì tập luyện thể thao thường xuyên nên cậu rất khoẻ, cánh tay thường ẩn hiện cơ bắp. Cùng với sự giúp đỡ của Thiên Bình, thoáng chốc họ đã kéo được cánh cổng nặng nề đó ra.

Lũ xác sống sớm nhận ra tiếng động, theo phản xạ liền chạy tới cổng sắt như đám thiêu thân. Nhưng Samuel rất nhanh trí, cậu không kéo hết cổng mà chỉ kéo đến một phần ba. Nếu kéo hết cổng, xác sống sẽ xông ra quá đông, nếu kéo ít, chúng sẽ tranh nhau đòi ra mà làm sập cổng mất. Khoảng trống hiện giờ đủ cho ba con lao ra cùng lúc.

*Phặp*

Samuel sử dụng chiếc găng tay móng vuốt của mình chọc vào mắt xác sống. Cậu càng lúc càng đâm sâu hơn, máu từ hai hốc mắt ròng ròng chảy xuống, cho tới khi xuyên qua não, nó mới gục xuống chết. Thiên Bình dùng dao găm để tiêu diệt con virus đang xâm chiếm bộ não kia. Họ hoạt động tay liên tục không ngừng nghỉ, dù chỉ là một giây.

Đợi xác sống tập trung hết tại cổng sắt, nơi Samuel và Thiên Bình gánh vác, Xử Nữ và Da Hyun mới bắt đầu ra tay. Họ đi vòng ra đằng sau bãi đỗ xe trong trường.

"Xử Nữ"

Da Hyun sợ tái mặt, run run giọng gọi anh.

Xe cộ thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy một loạt xác học sinh nằm dưới đất xếp thành bốn hàng ngang thẳng tắp. Mỗi cái xác đều được phủ tấm vải màu trắng lên thể hiện sự thương tiếc, chia buồn. Ruồi bâu khắp nơi, tiếng vo ve của chúng khiến hai người cảm thấy vô cùng hãi hùng và rợn tóc gáy.

"Làm như đây là lần đầu chị nhìn thấy chúng"

Anh cằn nhằn, liếc qua đống xác thối rữa kia như thể chúng chẳng là gì.

"Đừng quên nhiệm vụ chính"

"Xin lỗi"

Cô ho một tiếng, lấy lại sự tự tin vốn có của mình. Da Hyun thầm trách móc tên Samuel đó tại sao lại nhẫn tâm xếp cô làm việc với tên cục cằn thô lỗ này cơ chứ?

"Không biết tên nào có thể nghĩ ra trò này"

Xử Nữ lắc đầu chán chường. Ai lại rảnh rỗi tới mức xếp xác người bày ra khắp nơi thế này?

"Tôi ước gì mình là Thiên Yết, lúc nào cũng được cậu quan tâm chăm sóc"

Cô bĩu môi, nói bằng giọng đầy châm biếm, xỉa xoáy.

Dù sao thì cô cũng là con gái, mà con gái thì ai chẳng muốn được bảo vệ che chở. Nhìn Xử Nữ lúc nào cũng kề kề bên Thiên Yết như vậy, thử hỏi xem có ai không ghen tị cơ chứ.

"Nếu chị gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ giúp. Nhưng ai cũng biết Da Hyun của chúng ta là một người rất mạnh mẽ và dũng cảm. Không phải sao?"

Xử Nữ bật cười.

Góc mặt cô bỗng hồng lên một chút, song lời nói ra rồi không thể rút lại, đành hậm hực giận dỗi quay đi. Tên Xử Nữ đó luôn biết cách khiến người khác hài lòng, thật dẻo miệng mà.

Nhưng anh nói không sai. Hiện giờ cô là người mạnh mẽ hơn ai hết.

"Trong này chưa biết đông hay ít, không thể hành động bừa bãi được. Da Hyun, theo tôi"

Anh thì thầm.

Cô gật đầu tuân theo.

Chưa tiến hẳn vào khu vực khuôn viên trường đã thấy một con xác sống mặc đồng phục bảo vệ đang khập khiễng bước tới chỗ họ.

Xử Nữ liền nhẹ nhàng rút kiếm, anh chém một vết chéo ngay trước ngực làm nó ngã gục xuống chết nhăn răng.

"Vẫn còn một con nữa"

Da Hyun nói.

Theo sau con xác sống bảo vệ ấy lại là một con mặc đồng phục bảo vệ khác. Con xác sống này thấp và bé hơn con kia chút xíu, bước chân đi cũng dõng dạc và nhanh hơn. Xử Nữ nhìn mà phát chán, tuy đã chết nhưng chúng có vẻ vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình- bảo vệ trường.

"Không có ý thức thì nên ngoan ngoãn ở một chỗ, đừng có ra đây làm phiền con người"

Da Hyun cho nó một nhát dao xuyên qua đầu, gọn gàng và dứt khoát.

"Leng keng, leng keng"

"Ra đây nào xác sống!"

Ở ngoài Na Young và Bảo Bình bắt đầu hành động. Họ tập trung đánh lạc hướng để Xử Nữ và Da Hyun có thể vào trong toà nhà.

Nghe thấy tiếng va chạm chúng liền lập tức đổ xô ra ngoài. Xử Nữ kéo Da Hyun vào một góc khuất trong lúc xác sống chạy qua. Khi đảm bảo chúng đã đi gần hết, anh mới dám lén lút mở cửa bước vào trong.

Công việc của Na Young và Bảo Bình khá an toàn và đơn giản, họ chỉ đứng trước cổng sắt gọi xác sống ra giết. Chiếc cổng có lỗ hổng nên họ có thể đâm chém xác sống thoải mái qua đó mà không lo bị chúng tóm được. Cũng vì thế mà hai cô nàng làm việc rất hăng hái và nhiệt tình, không sợ sệt như mọi khi.

"Ra đây nào lũ kia!"

Na Young gọi xác sống như gọi bạn, tới đây rồi thì chẳng có gì phải sợ nữa.

"Lấy ống giảm thanh ra dùng đi"

Xử Nữ nhẹ nhàng khép cửa lại, nói với âm lượng cực bé vì trong này rất vang, không biết có bao nhiêu xác sống đang rình rập.

"Tôi biết rồi"

Cô gật đầu, tay lôi chiếc ống giảm thanh trong ba lô ra và lắp vào súng.

Sau khi lắp ghép thành công, cô liền xử lý ngay vài con xác sống lởn vởn trước mặt. Cảm giác bắn súng không tạo ra âm thanh thật sung sướng biết mấy.

Trong này cũng như bao chỗ khác, mọi vật đổ vỡ, bừa bộn, bốn mặt tường đều bẩn thỉu với những vết máu.

Xử Nữ cùng Da Hyun chạy lên cầu thang. Anh đứng trên cầu thang một mình giết xác sống, giữ chân chúng cho cô tranh thủ tìm cửa sổ để ngắm bắn súng. Cũng may trong này không đông xác sống, nếu không hai người họ chẳng biết sẽ ra sao nữa.

Dù bị chặn cả trước lẫn sau nhưng Xử Nữ vẫn rất sáng suốt và chuyên nghiệp trong từng hành động của mình. Không con nào có thể tới gần anh.

Da Hyun bị xác sống đuổi theo lên trên tận tầng hai, nhưng vì cô có súng nên cũng đỡ đi phần nào. Cô đi khắp các phòng để tìm nơi ngắm chuẩn nhất.

"À đây"

Một vị trí hoàn hảo để nhìn rõ Samuel và Thiên Bình, họ đang dốc sức giết xác sống, trông có vẻ kiệt sức lắm rồi. Không để họ đợi lâu thêm nữa, cô liền sử dụng ống ngắm và bắn chết chúng.

Nhận ra Xử Nữ và Da Hyun đã vào bên trong an toàn bởi tiếng súng ấy, Samuel liền mỉm cười mãn nguyện. Cậu nhóc giơ tay chào về phía đạn bắn. Da Hyun thấy được thì bất giác nở nụ cười hạnh phúc, như thể cô đã làm được gì to tát lớn lao lắm vậy.

Xử Nữ xử lý xong đám xác sống bên ngoài rồi mới đi tìm Da Hyun. Anh khoá cửa an toàn, cầm súng bắn lũ xác sống đông đúc chỗ cổng sắt bên ngoài cùng cô.

Súng đã khiến họ bớt đi hẳn một gánh nặng. Xác sống chết nhiều và nhanh. Samuel và Thiên Bình đã quá vất vả rồi.

"Ở lại đây tôi sẽ lo nốt. Anh đi đón những người còn lại đi"

Samuel nói.

"Ừ, tôi biết rồi"

Thiên Bình hơi đắn đo nhưng rồi cũng đồng ý.

"Cứ tin tôi, ở trên còn Xử Nữ và Da Hyun mà"

Cậu chấn an anh khi thấy vẻ mặt lưỡng lự chưa muốn rời đi ấy.

Thiên Bình nghe theo Samuel, chạy về chỗ cũ tìm Song Tử và Thiên Yết. Khi anh tới nơi, họ vẫn bình an vô sự. Anh thở phào nhẹ nhõm bước tới chỗ hai người họ đang nấp.

"Anh về rồi!"

Song Tử mừng rỡ chạy tới ôm chặt lấy anh. Trông họ như cha con vậy.

"Em không bị thương ở đâu chứ?"

"Không, nhưng Thiên Yết vẫn chưa tỉnh"

Song Tử buồn rầu nói.

"Chúng ta vào trong trước đã. Đi thôi!"