Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 55

"Nói được như thế chắc cậu giỏi lắm nhỉ. Vậy chứng minh tài năng của mình đi?"

Lời đề nghị của Dylan khiến Xử Nữ hoàn toàn lâm vào bế tắc. Anh không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra tồi tệ thế này, có khác gì thay Ma Kết giết người đâu cơ chứ? Đúng là cái mồm hại cái thân, anh chỉ còn cách chọn giết hoặc bị giết mà thôi.

"Ý tôi không phải vậy. Ý tôi là..."

Xử Nữ cố lên tiếng bao biện.

"Ma Kết, tránh ra. Để cậu ta làm mẫu"

Dylan cố chấp chèn ép anh đến bước đường cùng.

Ma Kết khó xử rời khỏi vị trí của mình. Cô tuy muốn giúp đỡ nhưng lại không đủ khả năng và quyền lực. Song Tử và Samuel cầu nguyện Xử Nữ có thể chứng minh cho tên ác ma đó thấy khả năng của mình. Họ biết thân biết phận nên đành ngậm ngùi im lặng, không phải lúc nào có chính kiến cũng tốt. Sự can đảm và công bằng của Xử Nữ dùng ở sai chỗ mất rồi...

Anh hết cách, đành chấp nhận đứng vào vị trí ném dao. Vẻ mặt tội nghiệp đáng thương của Tae Oh khiến anh mất tập trung vô cùng, Dylan đã quá hà khắc và gay gắt trong việc huấn luyện thành viên của mình. Một giọt mồ hôi chảy dọc xuống cằm anh, Xử Nữ chậm rãi cầm lấy cán dao và đưa lên ngắm mục tiêu trước mắt.

"Liệu anh ấy có làm được không?"

Song Tử cắn môi lo lắng.

"Chưa biết được"

Samuel đáp, mắt chăm chú hướng về phía Xử Nữ. Nếu xét theo khía cạnh thực lực, thì anh thừa sức để giết chết người đàn ông kia. Còn nếu xét theo khía cạnh tình người, thì chưa  chắc. Suy ra...

"Phặp"

Con dao xé gió phi thẳng tới tấm bảng và đâm trúng ngay bên cạnh thái dương của người đàn ông. Tae Oh ngã gục xuống đất vì đau tim, anh đã thoát chết rồi!

Ma Kết mở to mắt ngạc nhiên trước hành động của Xử Nữ, đó rõ ràng là cố tình, nhưng tại sao... Cậu ta đang muốn thách thức Dylan sao? Quả nhiên gan to bằng trời thật.

Samuel và Song Tử không biết nên vui hay buồn trước hình ảnh con dao "suýt trúng" đích kia.

"Được lắm. Quả là một chàng trai thú vị"

Dylan nhếch mép cười rồi quay lưng bước đi. Nụ cười sởn gai ốc khiến mọi người đều phải khiếp sợ. Xử Nữ thì vẫn ung dung phủi phủi tay như thể chẳng có ngày mai.

"Cậu ngầu thật đấy"

"Wow... Cậu là người đầu tiên dám chống đối Dylan! Đỉnh quá!"

"Cậu tên là gì?"

Trong khi Song Tử và Samuel chưa kịp hỏi han anh thì đã có một đám người bâu vào như fan gặp thần tượng. Họ hết ca thán khen ngợi rồi lại lấy lòng làm quen, và Xử Nữ thì đang thích thú hưởng thụ sự ngưỡng mộ ấy.

"Nhìn mặt anh ta vênh váo chưa kìa"

Samuel thở dài.

"Sắp thành người nổi tiếng rồi còn gì. Mà... Anh có thấy Ma Kết đâu không?"

Song Tử nhận ra người con gái ấy đã mất hút từ bao giờ.

"Quan tâm làm gì, lo việc của em trước đi"

Cậu xoa đầu cô.

"Em muốn thử tập dùng dao chứ?"

"Được ạ! Nhờ cả vào anh!"

Cô nở nụ cười tươi rói sẵn sàng cho hành trình mới. Song Samuel dẫn Song Tử tới nơi các con bù nhìn xác sống để bắt đầu tập luyện. Anh phải rèn luyện cô bé trở thành một chiến binh giỏi giang để không có kết cục thảm hại như tên Tae Oh kia. Các phòng tập 5D ở căn cứ rất thực tế và chân thật, họ được trải nghiệm đại dịch và chiến đấu với xác sống. Tuy nhiên Song Tử chưa đủ trình độ để vào phòng ấy, cô bé sẽ ngất ra đấy mất.

Tán gẫu chán chê song, Xử Nữ nhận ra mình đã mất dấu hai người bạn từ bao giờ. Anh đảo mắt qua lại ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm bóng dáng họ.

"Tại sao cậu lại làm thế?"

Ma Kết khoanh tay hỏi, cô bình thản đứng dựa lưng vào tường ngay cạnh anh từ lúc nào không hay.

"Ma Kết... Chị..."

Xử Nữ sững sờ nhìn người bạn cũ của mình. Lâu lắm rồi họ không gặp nhau, vừa nãy còn phải tỏ ra xa cách nữa.

"Tôi làm gì?"

Anh hỏi ngược lại.

"Cậu dám thách thức Dylan trước mặt bao nhiêu người thế sao? Cậu có biết đây là đâu không?"

Cô nghiêm giọng hỏi.

"Thách thức? Định nghĩa thách thức là muốn cứu người và khẳng định sự công bằng sao?"

Xử Nữ nhíu mày khó hiểu.

"Dù sao thì cậu nên biết thân biết phận đi. Đừng lo việc bao đồng"

Cô nói.

"Chị đang lo cho tôi đấy à?"

Anh cười khẩy nham hiểm. Xem ra cô gái này vẫn còn đọng lại chút tình nghĩa đồng đội ngày nào.

"Lo?"

Ma Kết nhếch mép cười khinh bỉ.

"Lo cho bản thân tôi còn chưa xong, tôi đâu có thời gian lo cho các người?"

"Ra mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là xã giao thôi sao..."

Anh cười nhạt.

Cô vẫn như ngày nào, luôn tỏ ra hống hách đáng ghét khiến người khác phải khó chịu.

"Lính mới, làm việc thật chăm chỉ nhé"

Cô vỗ vai anh cổ vũ như đang muốn chọc tức.

"Lính mới ư?"

Xử Nữ cười nhạt thêm lần nữa, chị ta đúng là con người kỳ lạ.

"À, Dylan dặn tôi nói với cậu rằng lát ăn trưa xong nhớ ở lại phụ giúp người ở Quận 1 dọn dẹp nhé. Chúc may mắn!"

Cô nháy mắt trêu chọc anh sau đó bỏ đi.

Xử Nữ ấm ức tức tối trước nhiệm vụ ngớ ngẩn Dylan giao cho mình. Muốn đàn áp như vậy thì đẩy anh sang Quận 1 ở luôn cho rồi, đúng là bày đặt mà! Xử Nữ chỉ biết thở dài chấp nhận số phận hẩm hiu của mình, cuộc đời thật bất công.

.

.

.

Xử Nữ còng lưng dọn dẹp ngay khi vừa kết thúc bữa trưa. Anh vừa lau nhà vừa chửi rủa tên Dylan khốn kiếp hèn hạ kia. Đây mới là hình phạt ông muốn dành cho anh, phi dao trúng đích chỉ là khởi động mà thôi. Lau phòng ăn còn mệt nhọc và vất vả hơn cả đánh nhau với xác sống nữa. Xử Nữ lau nhà từ đầu phòng đến cuối phòng, sàn nhà ngào ngạt hương thơm mỗi nơi anh tới. Trên đời anh ghét nhất những thứ bẩn thỉu hôi hám, nên đã bắt tay vào thì phải cọ sạch từng hạt bụi mới chịu được.

"Trông anh hợp với công việc này đấy"

Song Tử ung dung ngồi lên bàn, hai chân đung đưa qua lại, mặt bỡn cợt như muốn cà khịa anh.

"Bàn vừa lau xong. Xuống đi"

Xử Nữ thở hắt ra đầy mệt mỏi.

"1 tiếng nữa phải tập trung rồi. Nghe nói có nhiệm vụ mới đó, anh hãy làm việc chăm chỉ hơn nhé!"

Song Tử cổ vũ anh lần cuối rồi hấp tấp chạy về căn cứ tập luyện.

"Thiệt tình..."

Xử Nữ lẩm bẩm tức tối.

Cuộc đời đúng là một trò đùa.

Anh hoàn thành công việc lau chùi của mình ngay 15 phút sau. Xử Nữ nhanh chóng tháo găng tay cao su, tạp dề, cất cây lau nhà cẩn thận rồi mới dám rời đi. Bỗng nhiên hình ảnh bốn cô gái "bất thường" trước mặt khiến anh khựng lại mà tò mò về câu chuyện xảy ra giữa họ. Họ là người từ Quận 1 tới để phục vụ bữa ăn cho Quận 4. Cảnh tượng hiện giờ khá giống trong mấy bộ phim bắt nạt học đường...

"Hôm nay mày dọn nốt phần của bọn tao nhé. Tự dưng tao lại không thích làm việc, sao bây giờ nhỉ?"

Cô gái cầm đầu cười lớn ra lệnh.

"Sư Tử, mày có gì mà lũ đàn ông cứ bâu lấy thế nhỉ? Mày giở trò quyến rũ họ đúng không? Thật là một con rắn độc. Tao phát chán với cái kiểu tỏ ra nết na ngoan hiền đến phát ói của mày rồi!"

Sư Tử sợ hãi lùi lại trước những lời tấn công tinh thần dồn dập của các cô nàng ghen ăn tức ở kia. Cô cúi gằm mặt xuống đất không dám đối diện thẳng mặt với họ. Vì dù ra sao thì cô cũng chỉ có một mình, không người thân, không bạn bè. Chống đối thì giúp ích được gì chứ? Họ sẽ chỉ càng thêm tức giận và chèn ép cô hơn mà thôi.

"Nói gì đi chứ? Mày bị câm à? Hay bị điếc?"

Cô gái với mái tóc đỏ dài liên tiếp ấn ngón tay vào vai Sư Tử.

Xử Nữ chứng kiến cảnh đó mà thầm thắc mắc rằng tại sao con gái lại phức tạp như vậy. Họ đố kị và ghét bỏ khi thấy cô gái khác đẹp hơn mình, nhưng lại khinh thường và chê bai những người xấu hơn mình. Rốt cuộc tâm lý con gái rối rắm và khó hiểu đến mức nào?

"Để tao giúp mày làm sạch sàn nhé? Được không?"

Ba người con gái cầm xô nước lau sàn lên và thẳng tay đổ từ trên đỉnh đầu cô xuống. Họ còn có thể nghĩ ra trò gì tàn nhẫn hơn thế nữa? Xô nước đầy sạn và cặn bã lạnh lẽo khiến cô ướt nhẹp và bẩn thỉu. Sư Tử nhắm chặt mắt chịu đựng cơn ấm ức đang dồn lên máu não cô. Giờ không phải lúc để khóc. Nước mắt chỉ nên dành cho những chuyện xứng đáng.

Cô nhìn chiếc dĩa trên bàn bằng ánh mắt đầy hận thù như thể sẵn sàng cầm nó lên và xiên chết ba con thú kia bất cứ lúc nào.

"Giờ thì còn xinh đẹp nữa không này?"

"Đứng dậy dọn tiếp đi?"

"Ôi mọi người ra đây mà nhìn mặt nữ thần Sư Tử đây này!! Xinh quá"

Sư Tử nghiến răng cam chịu. Cô đã quá quen với cảnh này rồi, đây vẫn chưa là gì so với những gì cô phải trải qua trong quá khứ.

Họ chưa chịu dừng lại mà tiếp tục trò vui của mình bằng cách dùng hành động mạnh bạo tra tấn cô. Hết đạp lên người rồi lại tát bôm bốp vào mặt. Sư Tử như chú mèo hoang đáng thương bị đối xử tệ bạc ác độc. Cô ôm đầu cắn chặt môi tới nỗi bật máu.

"Các cậu dừng lại được chưa?"

Xử Nữ ngao ngán đút hai tay túi quần bước tới.

Quả nhiên lời nói của chàng trai với ngoại hình bắt mắt có tác dụng. Ba cô gái liền thay đổi 360 độ mà khó xử nhìn nhau như muốn bao biện cho hành động vừa rồi của mình. Nhưng mọi thứ đã quá rõ ràng, Sư Tử nằm ôm bụng quằn quại dưới sàn nhà, miệng nôn ra cả nước.

"Đi thôi chúng mày! Còn đứng đây làm gì!"

Họ chạy một mạch khỏi phòng ăn như bị ma đuổi. Xem ra người của Quận 4 rất có tiếng nói. 

"Cậu... Cậu có tự đứng dậy được không?"

Xử Nữ bối rối nhìn cô gái đang nằm vật vã trên sàn.

"Tôi ổn"

Sư Tử vịn tay vào bàn khổ sở ngồi dậy, miệng cô nôn nao khó chịu.

"Nhìn cậu thế này chắc chuyện xảy ra thường xuyên nhỉ?"

Anh nghĩ về cảnh vừa rồi mà thấy bồn chồn khó chịu như xem một bộ phim kết không có hậu.

"Cậu đúng là nổi tiếng thật đấy"

Câu nói kỳ lạ của người dưng khiến cô phải để tâm. Cậu ấy nói vậy là có ý gì?

"Ban đầu tôi không hiểu lý do họ bắt nạt cậu là gì. Nhưng khi nhìn cậu ở gần thế này, thì tôi đã hiểu vì sao họ đối xử với cậu như vậy rồi"

Anh nói.

"Tôi thảm hại vậy sao?..."

Sư Tử buồn bã hỏi.

"Cậu quá đẹp, chính vì vậy nên họ mới ghét cậu. Nếu cậu thấp kém và xấu xí thì họ đã chẳng có thời gian mà quan tâm đến cậu rồi. Tôi nói đúng chứ?"

Anh bình thản nói, việc gì phải ngại ngùng hay xấu hổ khi nói sự thật?

Sư Tử hoàn toàn ngỡ ngàng trước lời khen ấy. Anh không phải là người đầu tiên khen cô đẹp, nhưng lại là người đầu tiên khiến cô có cảm giác lạ lẫm thế này. Đây không đơn giản chỉ là lời khen bình thường, mà nó như lời an ủi có tác động lớn vào trái tim mong manh của cô. Lời nói của anh chân thật và ngọt ngào vô cùng...

"Sư phụ đã từng nói với tôi rằng: Kim cương sẽ luôn toả sáng, kể cả khi ở trong bóng tối"

Cô là người con gái mà anh cho rằng đẹp như tiên nữ kể cả khi bị đổ nước lau nhà lên người.

"Tôi..."

Sư Tử vừa đứng lên thì bị nước dưới sàn nhà làm trượt chân suýt ngã ngửa ôm đất mẹ. Cũng may Xử Nữ đã nhanh tay ôm lấy eo và đỡ phần gáy để bảo vệ cô. Kết quả là hai người mất đà ngã đập người xuống sàn. Sư Tử nằm gọn trong vòng tay to lớn vững chãi của Xử Nữ. Anh mải giữ an toàn cho người bạn mới gặp này quá mà quên mất đi cái đầu đáng thương của mình.

"A"

Xử Nữ kêu lên, đầu óc hơi quay cuồng choáng váng.

"Tôi xin lỗi"

Cô lúng túng đẩy Xử Nữ ra và giúp anh ngồi dậy.

"Hôm nay là ngày đen đủi của tôi, nên cậu không cần phải cảm thấy có lỗi. Thôi tôi đi trước, tạm biệt!"

Anh xoa xoa cái đầu đáng thương của mình rồi vội vã chạy đi. Lần này mà đến muộn nữa chắc Dylan tế lên mất!

"Ơ... Mình còn chưa kịp hỏi tên cậu mà..."

Sư Tử muốn gọi nhưng lại không đủ dũng khí. Ở bên Xử Nữ khiến cô cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái... Cảm giác lạ lùng này là gì chứ...

.

.

.

Song Tử chán chường thở dài, hai chân lẽo đẽo đi như con vịt theo sau đội trưởng. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô, nhiệm vụ đơn giản dễ làm nhưng lại vô cùng nhàm chán. Trong khi các đội khác nhận nhiệm vụ dọn sạch xác sống ở phía Bắc để dựng thêm hàng rào và mở rộng diện tích thì cô lại bồn chồn đứng lên ngồi xuống ở đây. Nhiệm vụ của họ là đi kiểm tra mấy thứ vớ vẩn nhảm nhí gì đó mà chính cô cũng chẳng rõ nữa. Tưởng tượng cảnh những người anh hùng Quận 4 oai phong lẫm liệt chiến đấu như trong mấy bộ phim hành động mà cô tiếc đứt ruột. Dù gì cũng đã mất công làm bài kiểm tra rồi mà lại bị bắt ở đây...

"Em tên là Song Tử đúng không nhỉ?"

Đội trưởng Soo Ah bắt chuyện với cô. Cô gái này khá thân thiện, hiền lành và dễ gần. Song Tử cảm thấy ổn khi làm việc chung với cô.

"Vâng thưa chị"

Song Tử niềm nở đáp.

"Sắp tới bão về, chúng ta phải đảm bảo hàng rào và tường chắn phải thật an toàn"

Soo Ah vừa nói vừa lấy búa đóng đinh.

Song Tử nghe vậy liền ngẩng mặt nhìn lên bầu trời nắng chói chang kia mà cảm thấy kỳ cục. Quái lạ, trời đang nắng dần lên rồi mà, làm gì có chuyện bão chứ?

"Mọi người tin vào Dylan hơn cả dự báo thời tiết nữa"

Cô bật cười.

"Em giúp chị khiêng đống củi này qua bên kia nhé"

"Sao ạ?... À... vâng vâng, em làm luôn"

Song Tử đang mải suy nghĩ, mơ mơ màng màng trả lời.

Người ở đội cô bé ai cũng chăm chỉ làm việc cật lực siêng năng, chỉ có mình cô là buồn lủi thủi vì không được tham gia nhiệm vụ lớn hơn. Song Tử mệt nhọc cầm hộp dụng cụ sửa chữa tới chỗ hàng rào sắt và bắt đầu làm việc.

"Chán như con gián"

Cô lẩm bẩm.

"Em biết ở phía Bắc nguy hiểm thế nào không? Em nên cảm thấy may mắn vì được ở lại đây"

Soo Ah đã vô tình nghe được lời nói của Song Tử.

"Chị nói đúng... Nhưng bạn bè em đều được đi chiến đấu hết, còn em thì..."

Cô bé buồn bã kể lại.

"Nếu không may mắn họ sẽ bỏ mạng ở ngoài đó. Rất nhiều người ở Quận 4 đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ"

Soo Ah nói.

"Nhưng Xử Nữ và Samuel thì chắc chắn không. Em tin họ"

Cô bé cười khẩy nham hiểm.

"Họ là bạn em sao? Thú vị nhỉ"

Cô cười đùa.

"Người ở Quận 4 mà cũng phải làm những việc này nữa! Thật chán chết đi được"

Song Tử than phiền, cầm kìm vặn như muốn bẻ gãy dây kim loại.

"Có gì mà người ở Quận 4 không làm được đâu? Chúng ta được Dylan tin tưởng mà"

Cô nói như muốn an ủi.

Kết thúc nửa ngày bận rộn làm việc, Song Tử cùng đội trưởng qua chợ mua ít đồ ăn nhẹ. Tuy khu chợ nhỏ nhưng có rất nhiều gian hàng đa dạng. Dãy hàng đầu tiên bán rau củ quả và thịt, dãy hàng thứ hai bán đồ ăn vặt như thịt xiên nướng, bánh ngọt, bánh gạo cay, cơm cuộn. Song Tử liếm môi, bụng sôi sùng sục vì đói. Đã bao lâu rồi cô chưa được thưởng thức chúng.

"Em muốn ăn bánh kem dâu chứ?"

Soo Ah quan tâm hỏi han. Cô ấy thật dịu dàng và hiền từ đối với đứa trẻ như Song Tử.

"Em muốn ăn Songpyeon... Nhìn ngon mắt quá"

Song Tử chỉ chỉ tay vào những chiếc bánh gạo nếp mềm mịn với nhiều màu sắc và hình thù khác nhau.

"Được, chị sẽ mua cho em"

Soo Ah tươi cười nói.

"Lấy cho cháu bốn cái ạ"

Ngay khi nhận được bánh, Song Tử liền ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói mấy năm trời. Bên trong ngọt ngào và đậm đà hương vị, chiếc bánh vầng trăng khuyết khiến cô cảm giác như mình đang tưng bừng với lễ hội Trung thu.

"Áaa"

Đang tận hưởng đồ ăn ngon lành, bất ngờ có thân hình cao ráo gầy gò va vào khiến cô làm rơi chiếc bánh.

"Xin lỗi, tôi không cố ý"

Cậu vội vã bỏ đi.

"Đứng lại! Tên ăn trộm kia!!"

Theo ngay sau là một ông lão cầm con dao thái thịt đuổi theo. Chàng trai đeo khẩu trang bịt kín mít, cô nheo mắt cỡ nào cũng không nhận diện được. Ai ngờ lại là ăn trộm. Nhưng cô bé đâu có tâm trạng để quan tâm việc bao đồng chứ, chiếc bánh đang nằm gọn dưới đất thế kia mà.

"Aaaaah thật là"

.

.

.

"Hai anh về rồi àaaa?? Ôi trời mặt anh sao thế này?"

Song Tử vồ vập chạy ra tận ngoài cổng để đón Samuel và Xử Nữ về. Nhìn gương mặt xước xát và đôi môi mỏng rỉ máu đỏ tươi của Xử Nữ khiến cô bé không khỏi xót xa. Rất nhiều người trong đội bị thương; thương nhẹ, thương nặng, hy sinh đều có cả, chẳng ai giữ được hình ảnh sạch sẽ vẹn toàn như lúc mới rời khỏi Quận.

"Thành công chứ?"

Cô tò mò hỏi, nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu buồn bã từ Samuel.

"Đau quá! Đau quá! Cứu tôi"

Một người đàn ông nằm trên xe cáng giãy giụa như sắp chết đến nơi đang được người ở Quận 2 đẩy vào phòng cấp cứu ngay trước mặt họ.

"Có chuyện gì xảy ra vậy? Trông anh ta thảm hại hơn tất cả mọi người"

Song Tử hỏi.

"Anh ta bị xác sống cào cho nát người chứ sao"

Xử Nữ đáp, sắc mặt anh cũng mệt mỏi và kiệt sức chẳng kém gì Samuel.

"Liệu anh ta..."

"Cũng như việc bị cắn, bị xác sống cào sẽ khiến con người nhiễm bệnh"

Xử Nữ cắt ngang lời Song Tử.

"Tôi mệt rồi. Tôi đi nghỉ đã"

"Em nên lựa lúc mà hỏi nhé. Anh cũng đi nghỉ đây"

Samuel vỗ vai cô khuyên nhủ và trở về ký túc xá ngay sau đấy.

"Hai người họ bị điên hết rồi à? Một câu hỏi thăm mình cũng không có? Bộ tôi vô hình trong mắt các người à? Hai tên khốn!"

Cô bé nổi cơn thịnh nộ mà đứng quát tháo tự kỷ một mình. Thật bất công mà!

"Trong khi mình thì lo cho họ đến phát điên lên được!"

"Này cô bé!"

Soo Ah từ xa xuất hiện vẫy vẫy tay gọi cô.

"Ủa, đội trưởng ra tận đây tìm em có việc gì không?"

Song Tử ngạc nhiên.

"Chị cần em giúp một chuyện"

.

.

.

"Chuyện là hôm nay ở chợ xuất hiện một tên trộm phá phách. Hắn không những ăn cắp mà còn bày trò hù dọa người dân"

Soo Ah nghiêm giọng nói, khoanh tay đi lại trước bảy chàng trai nghi phạm. Tên nào nhìn cũng đáng nghi bởi vẻ sợ hãi khi đối diện với cô. Đúng rồi... Vậy là tên đâm vào Song Tử trong lúc cô bé đang thưởng thức món bánh gạo là một trong bảy kẻ này sao? Nếu cô nhớ không nhầm thì hắn ta có vóc dáng gầy và cao. Nhưng tại sao ở đây tên nào nhìn cũng cao cao gầy gầy... Thật khó phân biệt mà.

"Tên nào có thể điên rồ tới mức thả nghĩ ra cái trò dọa ma giữa ban ngày chứ?"

Cô cằn nhằn.

"Cô điều tra nhanh lên cho chúng tôi còn về nữa?"

Một tên cục cằn lên tiếng.

"Ồ, anh là thủ phạm nên mới giả bộ lớn tiếng với tôi à?"

Soo Ah dí mắt gần người đàn ông kia như muốn ăn tươi nuốt sống. Ánh mắt như lưỡi dao sắc bén khiến y sợ xanh mặt mà vội ngoan ngoãn vâng lời đứng im thẳng tắp như bộ đội.

"Không phải đâu đội trưởng. Anh ta hơi thấp so với tên ăn trộm tôi nhớ”

Song Tử khẳng định, tự tin với đôi mắt đại bàng của mình. Cô quá giỏi với việc ghi nhớ mọi thứ trong chớp mắt. Từ nhỏ đứa trẻ này đã đam mê với mấy trò xếp hình, ghi nhớ hack não rồi mà.

"Oắt con, mày nói linh tinh gì thế hả?"

Người đàn ông nghiến răng doạ nạt cô.

"Chú xem xét lại thái độ của mình đi. Không thấy tôi đang bênh vực chú à?"

Song Tử cũng chẳng phải dạng vừa, gân cổ mà cãi.

"Trật tự đi!"

Soo Ah quát lên, đầu cô như sắp nổ tung đến nơi.

"Trong sáu người còn lại thì em nghĩ ai có khả năng nhát?"

"Em không rõ nữa..."

Cô lướt đôi mắt qua sáu người còn lại, tay xoa cằm trầm ngâm suy tư. Trực giác mách bảo Song Tử rằng hung thủ đang ở ngay rất gần. Nhưng là ai mới được chứ?

"Tôi tưởng người giải quyết việc phải là ngài Dylan chứ? Cô có quyền gì mà bắt giam chúng tôi tra khảo?"

Chàng trai trẻ lên tiếng càu nhàu.

"Tôi là ai?"

Soo Ah cười khệnh.

"Người đủ quyền khiến cậu bị xử phạt nếu phát hiện bất cứ hành vi trái pháp luật nào"

Song Tử bĩu môi coi thường chàng trai kia, số phúc mà không biết hưởng, may mà Soo Ah đảm nhiệm vụ này chứ rơi vào tay Dylan thì anh ta xác định chết chắc. Có lẽ được ai chống lưng cho nên mới dám to mồm to miệng như vậy. Hơn nữa anh ta còn khá trẻ nên ăn nói hồ đồ thiếu suy nghĩ cũng không có gì lạ, đâu phải ai cũng khéo léo và khôn ngoan như cô. Nhìn anh dưới 20 tuổi là cùng. Được cái đẹp trai lãng tử nên cô chưa xỉa xoáy cho là may. Nhìn cái mặt vênh váo không biết sợ trời sợ đất là gì của anh ta trông ghét chưa kìa.

"Em có cách để tìm ra thủ phạm rồi"

Song Tử nở nụ cười nham hiểm, cô bé chạy qua sáu chàng trai và tặng cho mỗi người một cái giẫm mạnh lên chân.

"Con bé này mày điên hả?"

"Ôi đau quáaaaa"

"Bị thần kinh hay sao? Không làm việc được thì cút đi ở đây tốn thịt!"

Sau đó là hàng loạt câu chửi bới trách móc giận dữ đổ lên đầu cô. Nhưng Song Tử không giải thích gì mà chỉ bật cười lớn hả hê như con tâm thần trốn trại. Đến đội trưởng Soo Ah còn thấy cô bé kỳ lạ.

"Là anh. Tôi biết ngay mà"

Song Tử chỉ thẳng tay vào anh chàng trẻ tuổi kia.

"Càng đẹp trai thì càng lưu manh"

"Cậu nói linh tinh gì vậy?"

Anh ngạc nhiên, vẻ mặt ngây thơ vô số tội như bị đổ oan.

"Tôi không thích dài dòng, vậy nên tôi sẽ vào thẳng vấn đề chính luôn. Cậu cũng như chúng tôi, từ Seoul đến, có đúng không?"

Cô nhìn thẳng vào mắt chàng trai kia mà hỏi.

"Cậu nói linh tinh gì thế? Tôi sinh ra và lớn lên tại Ulsan mà..."

Anh cười trừ phủ nhận.

"Ngày hôm nay ở chợ, lúc cậu đâm vào và làm tôi rơi mất hai cái bánh cậu còn nhớ chứ?"

Lông mày cô khẽ nhíu lại khi nhắc tới chiếc bánh gạo ngon lành ấy.

"Cậu nói gì tôi không hiểu?"

Anh nhăn mặt.

"Và lúc ấy cậu đã nói xin lỗi. Cậu thật sự không nhớ sao?"

Cô vẫn cố tra khảo.

Mọi người ai cũng chăm chú theo dõi suy luận của Song Tử như xem phim thám tử phá án.

"Kỳ lạ quá, tôi ở Quận 1 cả ngày hôm nay. Thửa ruộng còn bao nhiêu việc phải lo, lấy đâu ra thời gian đi làm loạn ở chợ chứ?"

Anh biện minh.

"Thế sao cậu lại có hành vi kỳ lạ ở chợ như vậy? Rất nhiều người tố cáo cậu và còn nói đây là chuyện thường xuyên nữa?!"

Soo Ah gắt lên.

"Cô nhầm rồi, tôi là người tử tế, ai lại đi làm mấy chuyện đấy..."

Anh phụng phịu đáp như đang cố tình làm nũng. Tỏ ra đáng yêu gì giờ này nữa? Song Tử phát chán trước bộ mặt cún con ấy, thật hết nói nổi.

"Với lại tôi phải qua Quận 4 để giao hàng, chứ không rảnh rỗi như cô nghĩ đâu"

Anh nói.

"Còn chuyện quan trọng hơn!"

Song Tử đập tay xuống bàn.

"Lý do tôi biết cậu là người Seoul, cậu không tò mò sao?"

"Vì tôi là người Ulsan mà?"

Chàng trai kiên quyết chối bay chối biến.

"Xem ra cậu đã rất cố gắng cải thiện giọng nói và phát âm của mình. Nhưng vẫn còn một sai sót"

Song Tử tiến gần anh hơn, giương đôi mắt sắc bén lên như muốn thách thức.

"Đó là câu chửi thề vừa nãy khi tôi giẫm lên chân cậu. Vì quá tức giận và mất kiểm soát nên cậu đã quên rằng phải nói giọng địa phương. Đủ bằng chứng chưa?"

Mặt anh chàng hơi xanh xao trước lời buộc tội ấy. Con bé này... Tại sao lại đáng sợ như vậy chứ?

"Đúng rồi! Nãy tôi có nghe thấy cậu ấy không nói giọng địa phương!"

"Bảo sao tôi cứ thấy phát âm của cậu hơi kỳ cục. Còn tưởng là Hàn Kiều chứ"

"Tôi lại cứ tưởng cậu ta là du học sinh"

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao như đang chống đối lại anh.

"Thì... thì sao? Là người Seoul thì là thủ phạm à?"

Anh cãi lại.

"Nhờ sự lịch sự của cậu nên tôi mới biết cậu là người Seoul. Cậu rất biết điều khi đã 'xin lỗi' tôi kể cả khi đang đi ăn cắp. Tôi đánh giá cao con người cậu đấy"

Cô nhướn mày trêu chọc.

"Và cũng đen đủi cho cậu vì đã đụng phải tôi. Chàng trai có nốt ruồi dưới mắt, giọng nói Seoul quen thuộc và... vết sẹo trên cổ tay"

Song Tử liệt kê toàn bộ những thứ mình đã thấy trong ba giây ngắn ngủi, từ lúc anh va phải cho đến lúc nói lời xin lỗi.

"Có lẽ cậu sẽ bị giữ ở lại đây vài ngày để hỏi tội. Chúc vui vẻ"

.

.

.

Kết quả là chàng trai trẻ đó có vết sẹo ở cổ tay đúng như những gì cô bé nhớ. Trí nhớ của Song Tử quả là siêu phàm.

Sáu người còn lại được thả về hết, mọi việc đã kết thúc rồi! Đội trưởng Soo Ah cứ vừa đi vừa cười khúc khích, cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm khi đã trút bỏ gánh nặng xong êm xuôi.

"Hôm nay thật cảm ơn em rất nhiều"

Cô nói.

"Có gì đâu đội trưởng. Đó là việc em nên làm mà"

Song Tử mỉm cười.

"Thật kỳ lạ..."

Soo Ah lẩm bẩm như đang suy ngẫm về điều gì đó.

"Nghe đồn đã có mấy lần Dylan đích thân ra tay xử lý cậu nhóc đó. Vậy mà cậu ta vẫn to gan đi ăn cắp và bày trò hù dọa người dân, thanh niên bây giờ sợ thật. Nhìn thì rõ thư sinh sáng sủa mà lại..."

Cô chẹp miệng.

Đúng là rất lạ, đến Dylan còn không sợ nữa ghì sợ gì? Rốt cuộc hắn dựa hơi ai mà lại tự tin đến thế?