Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 56

Xử Nữ uể oải thức dậy đón bình minh, một tay anh đưa lên nắn bóp, vặn vẹo chiếc cổ đau nhức của mình. Hôm qua là một ngày dài, cả anh lẫn Samuel, Song Tử và các thành viên khác đều đã rất vất vả để thực hiện nhiệm vụ Dylan giao. Tuy họ đã thất bại, nhưng dù sao đó cũng là một trải nghiệm thú vị đối với tên lính mới như anh. Xử Nữ rời khỏi chiếc chăn bông ấm áp của mình và ra ngoài hành lang hít thở khí trời, vẫn còn một tiếng rưỡi cho đến lúc tập trung. Anh hết vươn vai rồi lại ép dẻo tập thể dục, giữ cho thân hình săn chắc dẻo dai, thể lực bền bỉ khoẻ mạnh. Tiếng chim hót véo von rộn lên giữa không gian tĩnh lặng của buổi sớm bình minh khiến không gian trở nên sinh động, đầy sức sống một cách lạ kỳ. Anh nghĩ về những người bạn của mình mà không khỏi tò mò, thắc mắc về cuộc sống của họ bây giờ. Chán thật, không có gì để liên lạc với nhau cả. Xử Nữ thở dài, khẽ nhắm mắt tận hưởng bầu không khí mát dịu...

"Cô gái đó..."

Bỗng một bóng dáng mảnh mai với mái tóc nâu ngắn xuất hiện ở trên tầng thượng của toà nhà đối diện khiến anh chú ý. Cô gái ấy bận rộn phơi quần áo mà không để ý rằng có người đang chăm chú nhìn mình.

"Làm việc thôi mà... Có cần đẹp vậy không..."

Xử Nữ ngẩn ngơ ngắm nhìn cô như bị mê hoặc bởi ma thuật.

"Đó là cô gái mình đã giúp đỡ hôm qua... Cô ấy cắt tóc rồi sao"

Anh lẩm bẩm, nhớ lại tình huống khó xử hôm qua. Xử Nữ bất chợt nảy sinh tò mò, quan tâm về cuộc sống của cô. Liệu rằng cô đã mạnh mẽ hơn chưa? Cô sẽ chống lại lũ người bắt nạt mình chứ?

"Xử Nữ... Mày điên rồi sao... Từ bao giờ mà mày lại mê gái thế hả"

Anh lắc lắc đầu tự thức tỉnh bản thân.

"Mà có sao đâu, đàn ông không mê gái thì còn gì là đàn ông nữa. Nhưng cứ nhìn chằm chằm người ta như thế thì bệnh hoạn quá"

Anh cúi gằm mặt xuống, cố tập trung rèn luyện sức khỏe để quên đi người con gái đẹp mê hồn ở phía đối diện kia. Sao lại đúng tầm nhìn của anh thế chứ...

"Nào nào, đừng nhìn cô ấy nữa"

Anh chấn an bản thân mình.

"Ơ..."

Xử Nữ giật nảy mình, mặt bất giác chuyển thành màu đỏ.

"Nếu không nhầm thì... Hình như mình vừa chạm mắt với cô ấy..."

"Mới sáng sớm mà tâm lý anh đã bất ổn thế này rồi à?"

Samuel bất thình lình từ phía sau tiến lên.

"Cậu... cậu dậy... sớm thế?"

Xử Nữ lúng túng đáp, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

"Sao mặt anh đỏ vậy? Bị ốm à?"

Samuel tò mò hỏi, tay đưa lên sờ trán anh.

"Đừng đụng vào người tôi"

Xử Nữ vội vã né tránh bàn tay kia. Điệu bộ bối rối của anh lúc này trông buồn cười hết sức.

"Ốm rồi, bảo sao cứ nói sảng"

Cậu chẹp miệng.

"Cậu nói gì cơ?"

Xử Nữ lườm Samuel bằng ánh mắt hình viên đạn.

"À không có gì... Sắp đến giờ tập trung rồi. Tôi tới căn cứ trước nhé"

Samuel cười trừ, vội chuồn đi trước khi tên Xử Nữ nện cho một trận vì tội thích cà khịa.

Đợi khi Samuel đi hẳn, Xử Nữ mới dám lén lút ngó lên nhìn. Cô gái ấy đã biến mất từ lúc nào không hay, bỗng anh cảm thấy thật hụt hẫng biết mấy... Cảm giác này không đơn thuần chỉ là phản ứng tự nhiên của con người mỗi khi thấy cái đẹp, nó là thứ gì đó... rất lạ lẫm...

.

.

.

"Ăn xong hai anh lại phải đi à?"

Song Tử buồn bã hỏi.

"Ừ, hôm nay có buổi tập huấn với quân đội"

Samuel trả lời, cầm khay cơm đứng xếp hàng.

"Các anh đi đâu thế?"

Cô bé liên tục hỏi chuyện.

"Tập bắn súng"

Xử Nữ đáp, thở ngắn thở dài. Lúc này anh đang rất đói, bụng cồn cào biểu tình dữ dội khi ngửi thấy mùi Bulgogi. Sáng nay tập luyện hết năng suất khiến cả người anh mệt mỏi rã rời, mồ hôi mồ kê thì nhễ nhại ướt sũng.

Bỗng nhiên Xử Nữ nhìn thấy gương mặt quen thuộc ở khu phát thức ăn. Một chút hồi hộp, một chút ngỡ ngàng, anh không ngăn nổi đôi mắt của mình dính chặt lấy cô gái ấy. Gương mặt cô hôm nay hồng hào và tươi tắn hơn vẻ u sầu đau khổ hôm qua. Cô nhẹ nhàng, từ tốn gắp thức ăn vào khay cơm của những người đứng xếp hàng, hai tay lễ phép đưa lên, không quen nói câu: "Chúc ngon miệng" trước khi tới người kế tiếp.

"Xử Nữ, anh làm gì mà cứ như người mất hồn thế?"

Song Tử tò mò hỏi, cô chưa bao giờ được chứng kiến vẻ mặt ấy của Xử Nữ.

"À không, anh hơi mệt"

Xử Nữ vội ngụy biện.

Tới lượt anh nhận thức ăn, Xử Nữ chợt cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ về hành động hôm qua. Đúng là anh hoàn toàn không có ý gì khi đưa ra lời khen ấy. Đối với anh, việc cô đẹp là sự thật rất đỗi hiển nhiên, thế mà sao tự dưng lại thấy bối rối thế này. Có lẽ vì anh sợ cô hiểu lầm mình có ý định tán tỉnh chăng...

"Chúc ngon miệng"

Sư Tử nở nụ cười rạng rỡ như đóa hoa mùa xuân, cũng là lúc Xử Nữ nhận ra mình phải rời đi để nhường lượt cho người đằng sau.

"Cảm ơn"

Anh đỏ mặt.

"Anh không bị sốt thật chứ? Sao mặt anh đỏ thế?"

Ba người ngồi xuống ăn trưa, Samuel liên tục hỏi han Xử Nữ khi thấy anh có dấu hiệu bất ổn.

"Đã nói là không sao mà"

Xử Nữ gắt lên.

"Làm gì mà khó tính thế, người ta muốn quan tâm thôi mà"

Song Tử vừa ăn vừa nói.

"Ôi, thịt hôm nay ngon thiệt đó"

Cô đưa ra lời khen ngợi, mặt hết sức biểu cảm tận hưởng mùi vị đậm đà ngon ngọt của thịt bò.

"Suất ăn của anh nhiều kim chi thế? Nhiều gấp ba lần tôi luôn, chia ra đi"

Samuel nhìn chằm chằm vào đống kim chi của Xử Nữ.

"Thật? Người ở Quận 1 thiên vị anh à?"

Song Tử nói vu vơ, nhướn người sang gắp trộm miếng kim chi.

"Hả?"

Xử Nữ tối sầm mặt như bị bắn trúng tim đen.

"Dạo này anh kỳ lạ lắm"

Samuel chau mày nghi ngờ.

"Lo việc của cậu trước đi. Thích ăn thì ăn hết đi này! Tôi không đói"

Anh phản ứng gay gắt, đập đôi đũa xuống bàn và đặt khay cơm của mình ra giữa, nhường toàn bộ kim chi cho hai đứa nhóc tham ăn kia.

"Này này, biết gì chưa, hôm qua ở đội tôi mọi người bàn tán về nữ thần Sư Tử Quận 1 nhiều lắm. Liệu anh đã nắm bắt được tình hình chưa?"

Samuel ghé vào tai Xử Nữ nói thầm, miệng cười thích thú.

"Tôi không quan tâm"

Xử Nữ tỏ ra lạnh lùng.

"Cô ấy đẹp thật sự luôn. Kia kìa, quay lại nhìn đi"

Cậu cố thúc giục anh.

"Tôi đã nói là không quan tâm mà. Tôi không có hứng thú"

Anh nói, nhưng trong lòng thì hoàn toàn trái ngược lại.

"Con trai thích nói về con gái vậy sao?"

Song Tử ngây ngô hỏi, tò mò quay lại nhìn Sư Tử.

"Đúng rồi. Câu chuyện giữa con trai với nhau chỉ dừng lại ở ba chủ đề: Thể thao, game và đàn bà"

Samuel đáp.

"Chị đó xinh thật đấy, nhưng không đáng yêu bằng tôi"

Song Tử bĩu môi ghen tị, mặc dù phải công nhận vẻ đẹp không tì vết kia.

"À chết! Em phải đi rồi, có việc gấp"

Cô bé đứng bật dậy, vội lau miệng sạch sẽ để chuẩn bị rời đi.

"Em thì gấp gáp cái gì?"

Xử Nữ hỏi.

"Làm việc vặt thôi, thế nhé, tạm biệt!"

Cô bé vẫy tay chào sau đó chạy đi.

"Con bé vẫn luôn nhanh nhẹn và hóm hỉnh nhỉ"

Xử Nữ nhìn vóc dáng đầy đặn khỏe mạnh của Song Tử từ đằng sau, khẽ mỉm cười ấm áp.

.

.

.

Cô bé thở dài đầy mệt nhọc bước vào khu "giam người" trong căn cứ, trên tay cầm khay thức ăn vẫn còn nóng hổi. Nơi đây tối tăm lạnh lẽo giống như không gian nhà tù chật chội, bức bối. Song Tử phải mất một hồi mới tìm thấy nơi cô cần giao thức ăn đến. Cô chậm rãi mở cửa bước vào.

Chàng trai đó ngồi ở góc tường, hai chân co lên, tay ôm lấy đầu gối như đang trầm tư suy nghĩ về chuyện buồn gì đó. Cả chân lẫn tay đều bị còng và trói chặt lại, Song Tử khó khăn nhận diện được khuôn mặt anh trong bóng tối mờ ảo.

"Đội trưởng thật là... Lại bắt mình làm việc này"

Cô bé mạnh dạn tiến gần chàng trai hơn, vẻ mặt hiên ngang coi thường mọi hiểm nguy. Tuy hắn là tên trộm, là kẻ xấu, nhưng vẻ ngoài thì lại chẳng đáng sợ chút nào. Những gì hắn thể hiện ra chỉ là vỏ bọc cho sự cô đơn, lạc lõng sâu trong lòng mà thôi. Song Tử nhìn người quá tốt mà. Chắc cha mẹ không dạy dỗ nên mới thành ra thế này.

"Đồ ăn tới rồi đây"

Cô đặt khay cơm xuống trước mặt hắn, ngao ngán ngồi phịch xuống đống rơm bên cạnh đợi chờ.

"Cậu cứ đi đi"

Anh cất tiếng nói, giọng nhẹ nhàng và ấm áp hơn so với vẻ vênh váo cợt nhả hôm qua.

"Đội trưởng dặn tôi mang khay về, nên tôi phải đợi cậu ăn xong mới rời đi được. Cậu mau ăn đi"

Song Tử trả lời.

"Tôi không muốn ăn"

Anh quay mặt đi, lạnh lùng đáp.

"Sao cơ?"

Song Tử ngạc nhiên.

Đã bị bắt giam rồi mà còn sĩ diện, hắn đúng là không bình thường. Rõ ràng ra chợ cướp thịt của người dân, giờ có cơm ngon lại không muốn ăn. Vậy rốt cuộc hắn đang ấp ủ ý đồ xấu xa gì?

"Không hợp khẩu vị sao?"

Cô nhăn nhó hỏi.

"Không có tâm trạng"

Anh dửng dưng đáp.

"Ăn mà cũng cần tâm trạng nữa hả? Ăn để sống! Hiểu không?"

Cô bé cằn nhằn, lên mặt dạy đời:

"Cậu không ăn cũng được. Nhưng làm ơn nghĩ đến tôi với, tôi không phải bảo mẫu có nhiệm vụ dỗ dành con nít ăn cơm đâu?"

"Ồn ào quá!"

Anh quát lên, dường như sắp hết sức chịu đựng.

Làm người khác vượt quá giới hạn của bản thân là trò quen thuộc của Song Tử rồi.

"Biến đi. Để tôi yên!"

"KHÔNG!"

Cô bé gằn giọng lên quát lại.

Họ như nước với lửa, chẳng ai chịu thua ai.

"Nếu cậu muốn tôi làm bảo mẫu thì tôi sẽ chơi đến cùng với cậu luôn đồ lắm chuyện!"

Cô lao tới đút miếng cơm vào miệng anh.

"Cậu có vấn đề về thần kinh à???!"

Anh phụt thức ăn ra khỏi miệng vì nóng, tay đưa lên quệt môi.

"Thế bây giờ có ăn không hả?!"

Song Tử gào lên.

"KHÔNG ĂN"

Anh cố chấp nói.

"Vậy tôi sẽ nhồi cậu như nhồi lợn luôn!!"

Song Tử vồ lấy anh và dí gần chiếc thìa đầy ắp cơm gần miệng. Anh cứ thế dùng hết lực để đẩy tay cô bé ra, nhưng dây xích khiến anh rất khó di chuyển. Cộng thêm việc Song Tử giữ chặt lấy cổ từ đằng sau khiến anh bị lép vế, nên hình ảnh hai người bây giờ trông rất ngộ nghĩnh và hóm hỉnh, chẳng khác gì hai đứa con nít mẫu giáo tranh chấp nhau.

"ĂNNN"

"BỎ TÔI RA!!"

"PHẢI ĂN"

"KHÔNG ĂNNNN"

Trong không gian ầm ĩ đau đầu ấy, có người đã vô tình tản bộ qua và bị thu hút bởi giọng nói của chàng trai cáu kỉnh kia. Ông đứng ngoài theo dõi họ một lúc rồi bỏ đi, dù sao cũng chỉ là việc cỏn con, vụn vặt, không đáng để bận tâm.

"Ngài Dylan, ngài tới đây có việc gì thế ạ?"

Soo Ah tình cờ gặp Dylan trên đường vào khu giam giữ.

"Ta có chút chuyện. Vụ trộm ở chợ cô giải quyết ổn thoả rồi chứ?"

Dylan hỏi.

"Dạ vâng, vẫn là cậu nhóc Song Ngư nghịch ngợm ấy. Theo như những gì cháu điều tra thì cậu bé tới Seoul một mình, gia đình đã mất nên cậu bé phải chịu cú sốc lớn mới dẫn đến hành động ngông cuồng điên rồ này. Dù sao cậu bé vẫn còn trẻ, tương lai còn dài. Tôi mong ngài có thể châm trước"

Soo Ah nhẹ cúi đầu.

"Ta sẽ để lại cho cô tự lo"

Dylan ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định.

"Vậy thì tốt quá. Cảm ơn ngài"

Cô mỉm cười vui vẻ vì cầu xin thành công, chẳng mấy khi Dylan dễ tính thế này. Đợi khi Dylan đi hẳn, cô mới dám tiếp tục công việc của mình.

"Em làm gì thế hả Song Tử???"

Soo Ah hoàn toàn sửng sốt với cảnh tượng trước mắt. Hai đứa trẻ đấu đá nhau xước xát, tím tái mặt mũi, Song Ngư thì bị Song Tử đấm cho chảy cả máu mũi. Ai ngờ cô bé lại độc ác và bạo lực thế chứ!

"Chị mau xử lý người của chị đi! Để nó đánh người thế này có chấp nhận được không?"

Song Ngư tức giận quát lên.

"Cậu là ai mà dám ra lệnh cho đội trưởng??"

Song Tử cãi lại.

"Thả tôi ra!! Khốn kiếp!"

Anh gào lên, cơn thịnh nộ như sắp bùng nổ.

"Song Tử! Đi ra ngoài!"

Đội trưởng Soo Ah đuổi thẳng cổ cô bé ra ngoài cửa. Thật là, tuy Song Tử thông minh và khôn ngoan nhưng lại bồng bột nóng tính quá. Cô bé cần khắc phục nhược điểm nếu muốn làm việc to lớn hơn trong tương lai.

Song Tử ấm ức rời khỏi trại giam, trước khi đi không quên ném lại cho Song Ngư cái lườm tóe lửa tóe khói.

"Em không sao chứ, Song Ngư?"

Soo Ah ngồi xuống và chạm nhẹ lên vết thương trên người anh.

"Sao... sao chị biết tên tôi?"

Anh tỏ ra dè chừng, né tránh ánh mắt của cô, chân tay theo phản xạ mà thu rụt lại như con rùa.

"Điều đó không quan trọng. Giờ chị sẽ để em đi"

Cô nói, tháo gỡ hết còng tay và dây xích cho anh.

"Sao đột ngột vậy?"

Song Ngư chớp chớp mắt ngỡ ngàng, cứ nghĩ bị giam ở đây thời gian dài, ai ngờ lại được thả sớm hơn so với dự định.

"Không muốn về nhà sao?"

Soo Ah hỏi.

Nét mặt Song Ngư đang chứng minh rằng anh muốn ở lại đây.

"Tôi không còn nơi nào để đi"

Anh nói.

"Từ Seoul tới thì chắc hẳn cậu đã làm bài kiểm tra rồi nhỉ? Kết quả thế nào? Làm gì có chuyện không có nơi ở"

Cô hỏi lại.

"Chị đừng tọc mạch như vậy. Tôi đi là được chứ gì?"

Song Ngư bỏ qua toàn bộ câu hỏi của Soo Ah và đứng dậy rời đi. Dường như anh đang cố che giấu câu trả lời của mình.

"Nếu cần giúp đỡ hãy đến tìm chị"

Cô nói, dù sao thì cậu bé ấy cũng một thân một mình lạc trôi ở thành phố Ulsan này. Với độ tuổi còn trẻ như thế, chắc chắn sẽ rất cô độc và lẻ loi.

"Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau nhiều, đừng lo"

Song Ngư kết thúc câu nói, ra ngoài cửa thì gặp ngay Song Tử đang đứng nghe lén. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô bé lần cuối rồi bỏ đi luôn.

"Kỳ lạ thật, nãy còn hổ báo lắm cơ mà..."

Song Tử khó hiểu nhìn theo bóng lưng kia.

"Em hết việc làm rồi à mà đi đánh người khác thế hả?"

Soo Ah từ trong bước ra, dí ngón tay vào trán Song Tử giở giọng trách móc.

"Tại cậu ta cứ chọc tức em!"

Cô phụng phịu xoa xoa cái trán đáng thương của mình.

"Em không có quyền đánh người khác như vậy"

Soo Ah thở dài, hoàn toàn bất lực trước cái đầu cứng như đá của cô bé này.

"Đằng nào cũng có gặp lại nữa đâu. Đội trưởng cứ lo xa"

Cô xua tay coi nhẹ mọi chuyện.

Song Tử đâu ngờ rằng... người con trai mà cô âm thầm ghét bỏ ngày hôm nay lại là người sẽ khiến cuộc sống cô thay đổi về sau này...