Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 58

Một nụ hôn ư...

Song Tử chưa từng nghĩ qua xem mình sẽ có nụ hôn đầu ở đâu, thế nào, với ai, lúc nào. Thế mà giờ đây cô lại đang môi chạm môi với tên ăn trộm phá phách này. Vì hắn cũng đẹp trai và có nét khá dễ thương nên cô có thể tạm chấp nhận. Song Ngư mắt nhắm nghiền lại, dùng bờ vai lớn của mình để che Song Tử khỏi tầm nhìn của tên quân nhân.

"Ôi mẹ kiếp!"

Chúng vừa mở nắp thùng rác ra đã phải lập tức đóng lại vì cảnh tượng xấu hổ này.

"Nó trốn chỗ khác rồi! Ra ngoài tìm lại xem!"

Tên quân nhân đỏ mặt khi nghĩ về cảnh tượng vừa rồi. Ai lại chọn thùng rác làm nơi lý tưởng để làm chuyện ấy chứ? Đôi uyên ương này có sở thích táo bạo thật!

Đợi khi hai tên quân nhân đi hẳn, Song Ngư mới từ từ buông Song Tử ra. Anh mở nắp trèo ra ngoài và hít thở như sắp chết đến nơi, thật ngột ngạt và đau tim biết mấy. Song Tử bấy giờ mới tự mình bước ra ngoài, nhăn nhó khó chịu vì hành động tùy tiện vừa rồi. Nụ hôn đầu trong thùng rác? Với tên bị xã hội ruồng bỏ? Cô thật dễ dãi quá mà, chẳng hiểu nghĩ gì mà lại để hắn tấn công nhanh thế.

"Cậu cũng biết tận dụng cơ hội quá nhỉ!"

Cô bé nói bằng giọng hậm hực.

"Cậu bảo tôi làm gì cũng được mà? Giờ còn trách tôi sao?"

Song Ngư bỏ mũ ra để nói chuyện tử tế hẳn hoi với cô.

"Đâu có nghĩa là cậu được phép hôn tôi! Nụ hôn đầu là thứ quý giá nhất, vậy mà lại bị cướp bởi cậu. Đúng là tên khốn!"

Song Tử càu nhàu.

"Chỉ là một nụ hôn, đâu nhất thiết phải làm quá lên"

Song Ngư cười khẩy.

"Cậu dám...!!"

Cô bé gằn giọng giận dữ.

"Nói cho cậu biết, đây cũng là..."

Anh ngập ngừng, nhưng cái tôi đã kịp chặn họng lại.

"Là gì?"

Song Tử hỏi.

"Không có gì! Cậu không cần biết!"

Anh hơi đỏ mặt.

"Mà sao cậu lại giúp tôi? Tôi là người đã khiến cậu bị giam mà?"

Cô bé tò mò hỏi.

"Cậu không hiểu đâu. Coi như tôi tình cờ thấy và muốn giúp đi"

Song Ngư điềm nhiên trả lời, vuốt mái tóc ra đằng sau rồi đội mũ lên.

"Cậu luôn lang thang ở Quận 4 thế này à? Có thật là cậu tới từ Quận 1 không?"

Song Tử nghi ngờ hỏi, anh chàng này quả thực rất bí ẩn, gợi lên trong cô bé sự tò mò, hiếu kỳ.

"Cậu không cần biết"

Anh nhếch mép cười bí hiểm và quay lưng rời đi, không quên để lại một lời dặn dò cho cô bé:

"Đám quân đội đó, chúng không phải người tốt đâu. Đừng khiến chúng để mắt đến cậu"

Song Ngư mới đi được có vài bước, cô đã lại gọi tên anh.

"Song Ngư!"

"Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ?"

"Rất có thể"

Song Ngư đáp, lặng lẽ đút tay túi quần rời đi. Hình bóng khuất dần khỏi tầm nhìn của cô bé. Song Tử bỗng chợt cảm thấy thật tiếc nuối, lòng náo nức hy vọng được gặp lại người con trai ấy. Rốt cuộc anh là ai...?

.

.

.

Xử Nữ ung dung bước lên tấm thảm, hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu buổi kiểm tra.

Cứ hai tuần Quận 4 sẽ tổ chức một đợt kiểm tra đấu võ 1-1. Tuy ngớ ngẩn và mất thời gian nhưng lại "rất cần thiết" theo quan điểm của Dylan. Buổi kiểm tra sẽ đánh giá chính xác năng lực của mỗi người, như ưu điểm và nhược điểm quan trọng, cho họ biết bản thân còn thiếu sót những gì, hay nên tập trung phát huy kỹ năng nào.

Xử Nữ đã vượt qua vòng thứ nhất: Vũ khí tự chọn. Là võ sĩ đạo lâu năm và tay bắn súng tài ba, anh đã nhanh chóng đạt được số điểm tối đa do máy chấm dựa theo 3 tiêu chí: thông minh, dũng cảm, mạnh mẽ. Vòng thứ 2, (Vòng cuối cùng), Xử Nữ sẽ trực tiếp đấu võ với người bất kỳ do Dylan chọn.

"Xin mời Nhân Mã tiếp theo"

Đối thủ bước lên tấm thảm, gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo cùng cặp mắt như có thể giết chết bất cứ ai. Ánh mắt đáng sợ ấy... Tại sao nó lại khiến Xử Nữ phải dè chừng? Ánh mắt thể hiện rằng đối thủ là tên giết người không ghê tay. Thái độ sắt đá không xen lẫn chút tình người như muốn đè nát cả căn phòng.

Anh nắm chặt hai bàn tay trước mặt, giữ tay để cao hơn tầm mắt một chút, để người ở tư thế phòng vệ, liên tục suy nghĩ đắn đo không biết có nên tấn công trước hay chờ dấu hiệu từ đối thủ.

Nhân Mã thì hoàn toàn ngược lại, anh nhởn nhơ, bình thản nhìn Xử Nữ như muốn khiêu khích. Thật ra, cái nhìn của anh chỉ là thoáng qua, để xem mặt mũi đối thủ thế nào, cũng như nhận biết điểm yếu, tâm lý của Xử Nữ hiện giờ. Xem ra chàng trai ấy là người có võ thuật giỏi và sức chịu đựng bền bỉ. Chưa ai làm gì đã phòng thủ hung dữ thế kia rồi.

Xử Nữ lao lên giành thế tấn công trước, anh dồn hết sức mạnh và trọng lượng mà tung cú đá vào người Nhân Mã. Cứ ngỡ Xử Nữ sẽ khiến mọi người phải trầm trồ và thán phục như lần trước, nhưng không, Nhân Mã phản xạ nhanh hơn ánh sáng, anh né cú đá của Xử Nữ và nhảy vọt sang một bên, tung đòn đấm vào bụng đối thủ làm Xử Nữ phải gập người xuống. Một giọt mồ hôi chảy từ từ xuống thái dương của anh, đối thủ thật đáng gờm!

Bỏ cuộc chưa bao giờ nằm trong từ điển của Xử Nữ, anh đứng thẳng dậy, nhảy lên và liên tiếp tung cú đá tấn công Nhân Mã, tốc độ của mỗi lần cách nhau chưa đến một giây, dồn ép đối thủ vào bước đường cùng. Nhân Mã vừa lùi vừa phòng thủ, hơi nhăn mặt vì sự tấn công dồn dập này, băn khoăn rằng đối thủ không cảm thấy mất sức sao?

Xin lỗi, nhưng khái niệm mất sức cũng không nằm trong từ điển của anh.

Tới rìa thảm, Nhân Mã chợt vọt lên qua người Xử Nữ và tung một chưởng vào lưng anh, không để Xử Nữ có cơ hội đẩy mình ra khỏi tấm thảm. Võ thuật của Nhân Mã không phải dạng vừa, làm Xử Nữ phải dè chừng ngay từ đầu trận.

Xử Nữ lại quyết định lao lên một lần nữa, trông anh bây giờ chẳng khác gì tên điên cuồng trong trận đấu. Nhiều người đang theo dõi còn tưởng anh mất kiểm soát vì bị hạ gục quá nhiều lần. Cứ nghĩ như thế là mạnh mẽ và đáng sợ lắm, nhưng thực chất anh còn chưa đụng nổi vào một sợi tóc của Nhân Mã.

"Cố lên, Nhân Mã!"

Sư Tử đứng bên ngoài cổ vũ cho Nhân Mã.

Nhân Mã hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô gái ấy. Nhân cơ hội, Xử Nữ lợi dụng kẽ hở và móc tay đấm từ dưới lên trên. Cằm Nhân Mã như bị hất văng lên trời, máu mũi ộc ra, để lại vết bầm tím lớn trên khuôn mặt điển trai của anh.

"Hay lắm"

Anh nhếch mép cười thích thú, lướt như bóng ma di động về phía Xử Nữ.

"Tốc độ không phải là sức mạnh, mà sức mạnh nằm ở gia tốc"

Anh lộn một vòng lên phía trước và đạp thẳng vào mặt Xử Nữ.

Và sau đó, chàng trai bị hất văng ra khỏi tấm thảm với bộ mặt be bét máu me như biến dạng. Cả người Xử Nữ văng lên và đáp xuống đất dưới chân Nhân Mã như quả bóng đá vô giá trị. Anh nằm bẹp dưới đất như con xác sống, không rõ ngất xỉu hay đã chết, khiến Nhân Mã tự thấy bản thân hơi mạnh tay với tên đó.

"Ôi!! Anh!!"

Song Tử hoảng hồn chạy tới đặt tay vào động mạch chủ của Xử Nữ.

"Vẫn sống"

Cô bé thở phào nhẹ nhõm.

"Đi thôi, không anh ấy chết bây giờ!!"

Samuel hốt hoảng và cuống quýt không kém, vội cõng Xử Nữ lên lưng cùng Song Tử chạy thẳng một mạch tới phòng y tế.

Ma Kết xem hai người họ đấm đá nhau với vẻ mặt lạnh tanh từ đầu đến cuối trận. Cô biết rõ Xử Nữ không có cửa để đấu lại Nhân Mã, chỉ là cô không hiểu, lý do Dylan chọn Nhân Mã để hành hạ Xử Nữ là gì.

"Tại sao phải làm đến mức này..."

Cũng phải thôi, anh ngu xuẩn tới mức làm ông bẽ mặt trước bao nhiêu người thế cơ mà. Nhưng Dylan sẽ không trẻ con và quá quắt tới mức chấp chuyện cỏn con như thế đâu nhỉ? Hay còn lý do sâu xa nào khác?

Ngay sau khi vừa kết thúc trận đấu, Nhân Mã liền rời khỏi phòng, làm ngơ trước sự tồn tại của Sư Tử. Tại sao anh lại luôn cư xử lạnh lùng và vô tình vậy chứ? Dù đã quen với tính cách này nhưng Sư Tử không nghĩ anh lại thiếu phép tắc đến mức này, cứ như trên thế giới này chỉ có mỗi mình anh và Bạch Dương tồn tại vậy.

"Nhân Mã!! Đợi tôi với!"

Cô lẽo đẽo chạy theo sau gọi anh.

Đợi mãi Nhân Mã mới chịu dừng chân lại, Sư Tử mới mở lời:

"Chàng trai ấy là ân nhân của tôi, cậu đi xin lỗi cậu ấy được không?"

Nhân Mã cười nhạt đầy khinh bỉ trước lời đề nghị ngây thơ ngốc nghếch quá mức của cô.

"Xin lỗi? Chúng ta là gì của nhau?"

Anh buông lời lạnh lẽo, đến cả quay lưng lại nói chuyện tử tế cũng không thèm.

"Bạch Dương đã từng nói với tôi rằng, cậu là người rất lạnh lùng, chưa bao giờ phải rơi nước mắt vì điều gì, đến cả con chó nhà cậu chết, cậu cũng không khóc"

Sư Tử nói.

"Thì sao?"

Anh điềm nhiên hỏi ngược lại.

"Cậu biết Bạch Dương có tình cảm với cậu mà đúng chứ? Nếu cậu không thích cô ấy, hãy chủ động rời xa đi"

Cô nói.

"Chuyện này thì liên quan gì?"

Anh chau mày khó hiểu.

"Tôi chỉ là cảm thấy, cậu mang đến năng lượng tiêu cực cho cô ấy. Cậu không phải con người tốt"

Sư Tử thẳng thắn nói lên suy nghĩ của mình.

"Cậu cho rằng người không muốn trở nên thân thiết với cậu là người xấu sao?"

Nhân Mã bấy giờ mới từ từ quay lưng lại, nhìn thẳng vào mắt cô mà hỏi.

"Tôi không có ý đó"

Cô hơi nghẹn giọng lại.

"Nếu không có gì thì tôi xin phép đi trước"

Anh phũ phàng bỏ đi.

"Bạch Dương đối với cậu, rốt cuộc là gì?"

Cô hỏi vọng ra.

Nhân Mã nhoẻn miệng cười nham hiểm, thản nhiên đáp trả:

"Là người khiến tôi muốn sống tiếp"

Sư Tử cứng họng trước câu trả lời ấy. Lần đầu cô thấy mềm lòng trước người con trai này, anh luôn tỏ ra cứng nhắc và khô khan trước mặt người khác, nhưng câu nói đó, chẳng phải quá sức đối với người như anh sao?

Nhân Mã đi được một đoạn đường dài, tình cờ gặp thư ký Jang đang thản nhiên hút thuốc sau căn cứ. Mái tóc đen buông dài, vẻ mặt bất cần đời, mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ về điều gì đó, khác hoàn toàn so với vẻ thân thiện vui vẻ thường ngày cô treo ra ngoài. Nhân Mã bước tới và đứng cạnh cô, im lặng đợi cô hút xong điếu thuốc của mình.

"Tôi cứ tưởng cậu không tới Ulsan, ai ngờ lại được gặp cậu ở đây, thật là một vinh dự"

Thư ký Jang mở lời trước.

"Jang Hwa Rin sao? Tên hay đấy, nhưng tôi thích gọi chị là Rei, được không?"

Nhân Mã hỏi.

"Nếu là cậu gọi thì tôi chấp nhận"

Cô nhếch mép cười, đặt một ngón tay lên vành tai Nhân Mã giở trò ve vãn quyến rũ anh.

"Tôi vừa mới bước sang tuổi mười tám thôi, đừng làm thế"

Anh làm vẻ dửng dưng nói.

"Cậu cảm thấy có lỗi với cô bé Bạch Dương đó sao?"

Rei bật cười, tay đặt trên bờ vai rộng lớn kia mà xoa bóp nhè nhẹ đầy khiêu gợi.

"Chị cũng giỏi thật, giấu quốc tịch của mình để làm nhiệm vụ sao?"

Nhân Mã đi vào trọng tâm chính, né tránh đôi mắt mời gọi kia.

"Tốn tiền phẫu thuật thẩm mỹ lắm đấy"

"Lý do Dylan bắt tôi lên sàn đấu hôm nay là gì?"

Nhân Mã chợt nhận ra điều gì đó đáng nghi. Mà không, anh đã cảm thấy bất ổn ngay từ lúc bắt đầu rồi. Việc phải làm bài kiểm tra- thứ mình chưa bao giờ làm trước đây.

"Đúng, là tôi"

Cô nhếch mép cười.

"Lý do là gì?"

Anh gặng hỏi.

"Để kiểm tra vài thứ thôi. Nhưng xem ra tôi lo thừa rồi"

Rei đáp.

"Ý chị là sao?"

Nhân Mã cảm thấy rất bức xúc và khó chịu với kiểu trả lời nửa vời của Rei.

"Chiếm lấy tôi đi, rồi tôi sẽ nói cho cho cậu hết tất cả mọi thứ"

Rei đưa ra điều kiện.

"Gương mặt chị đẹp hơn, nhưng căn bệnh nghiện sex vẫn không thay đổi tẹo nào. Xin lỗi, tôi không có hứng thú với loại con gái rẻ tiền như chị"

Nhân Mã nói.

"Cậu là đàn ông hay đàn bà? Tôi biết cậu chưa bao giờ nếm thử mùi tình dục mà..."

Rei ôm lấy anh, nhướn người lên đặt môi hôn hôn khắp cổ Nhân Mã.

"Tôi xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi"

Nhân Mã kéo mạnh người Rei ra.

"Giết người hàng loạt nhưng lại không dám làm này? Cậu đừng làm như mình thanh cao lắm!"

Cô quát lên trước sự rời đi phũ phàng của anh.

"Chị biết quá khứ của tôi, tôi biết quá khứ của chị, chúng ta đừng làm khó nhau thêm nữa"

Nhân Mã buông lời thách thức và bỏ đi trước sự tức tối, bứt rứt của Rei.

"Đồ khốn!"

.

.

.

Ma Kết nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, lặng lẽ quan sát chàng trai với gương mặt băng bó chi chít thảm hại đang nằm liệt trên giường kia.

"Chị đến xem tôi đã chết chưa à?"

Xử Nữ cất tiếng nói.

"Cậu dậy rồi sao? Tôi có chuyện muốn nói"

Ma Kết kéo ghế ngồi xuống bên giường.

"Tôi đang mệt sắp chết rồi đây"

Anh than thở đau đớn.

"Cậu ổn chứ? Có cần tôi gọi y tá tới không?"

Cô hỏi cho có lẽ.

"Mũi tôi như sắp gãy, đau chết đi được"

Anh càu nhàu, xem ra không muốn tiếp chuyện vào lúc này.

"Về trận đấu, tại sao cậu lại để hắn đánh như vậy?"

Cô đi thẳng vào vấn đề chính, không để Xử Nữ có cơ hội né tránh.

Anh thở dài chịu thua, suy cho cùng thì âm mưu và kế hoạch đã bị chị ta tinh ý phát hiện ra hết.

"Hôm nay tinh thần tôi không được ổn định"

Anh đáp qua loa như đang muốn che giấu điều gì đó.

"Tấn công dồn dập không phải là kiểu của cậu. Vậy tại sao?"

Cô gặng hỏi, nhưng Xử Nữ vẫn cứng đầu cứng cổ mà giữ miệng im như hến. Cô bất lực trước mức độ khép kín của cậu ta, đành chuyển sang vấn đề quan trọng khác:

"Hãy rời khỏi Quận 4 đi"

Xử Nữ hơi bất ngờ với yêu cầu này mà quay phắt sang nhìn cô.

"Bất kể là Dylan hay ai đứng đằng sau chuyện này, đều có ý đồ xấu với cậu, nên hãy rời khỏi đây. Quận 4 là nơi không an toàn, tôi lấy mạng sống của mình ra để đảm bảo điều đó"

Cô khẳng định.

"Chị tự lo cho bản thân mình đi. Tôi biết phải làm gì"

Xử Nữ bình thản trả lời.

"Cậu..."

Ma Kết ngạc nhiên.

"Cậu đã biết hết mọi chuyện rồi sao?"

"Tôi biết nhiều hơn chị tưởng, nên đừng cho là mình biết mọi thứ. Samuel và Song Tử vẫn đang ở đây, tôi không thể chạy trốn"

Anh đáp.

"Mọi người vẫn khoẻ chứ?"

Trước khi về, cô đặt câu hỏi cuối cùng.

"Chưa bao giờ khoẻ hơn. Với lại, chị có lẽ sẽ muốn gặp Thiên Bình đấy, chẳng phải hai người có điều muốn nói sao?"

Xử Nữ trả lời.

Họ có tình cảm với nhau, điều mà ai cũng nhận thấy.

"Tôi không có gì với anh ta cả"

Ma Kết phủ nhận, ánh mắt thoáng chút đượm buồn.

Đợi khi Ma Kết đi hẳn, Xử Nữ mới lôi từ trong tay áo ra một bông hoa Bỉ Ngạn màu trắng.

"Rei... Chị đã quá lộ liễu rồi..."

.

.

.

2 năm trước...

"Máy bay a469 được chẩn đoán là gặp phải sự cố từ thủ đô Seoul tới sân bay Los Angeles. Có nguồn tin cho rằng đã tận mắt chứng kiến lửa và khói từ động cơ bên trái của máy bay. Hiện giờ máy bay vẫn đang mất tích..."

Xử Nữ tắt tivi, ngáp ngủ đứng dậy vào phòng.

Bỗng tiếng chuông điện thoại đã ngăn cản anh nằm lên chiếc giường thân yêu, Xử Nữ chán chường áp điện thoại vào tai trả lời:

"Souta xin nghe"

"Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ thành công. Mục đích của vụ khủng bố máy bay lần này là đánh sập hãng hàng không DownJet. Tuy nhiên, vẫn còn một cuộc họp diễn ra vào sáng ngày mai tôi cần cậu tới đánh cắp tài liệu"

Đầu dây bên kia phát ra giọng nói robot máy móc ồm ồm rất khó nghe.

"Vâng, xin tuân lệnh"

Xử Nữ nói.

"Gọi điện thẳng cho tôi thế này, thật không phải phong cách của ngài Solomon nhỉ?"

"Đừng lo, không bị cơ quan tình báo quốc gia sờ gáy đâu. Lo làm việc của mình đi"

Ngay sau đấy, chỉ còn lại tiếng tút tút liên hồi.

Xử Nữ cười nhạt, anh chính là người đã hack hệ thống bảo mật của máy bay và để người lên gài bom khủng bố. Tuy nhiên, Xử Nữ lại không hề cảm thấy tội lỗi về hành động của mình, sư phụ đã gửi gắm anh vào tổ chức Higanbana với mục đích trừ khử cái ác dù cho nó có tàn nhẫn và độc hại đến mấy. Quả quýt dày có móng tay nhọn, tổ chức Higanbana không từ bất cứ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Người cầm đầu tổ chức là Solomon, ông trùm bí ẩn mà đến giờ các thành viên vẫn không biết thông tin gì, như họ tên, giới tính, tuổi tác,...

Tương tự, các thành viên trong tổ chức không ai biết mặt nhau, họ liên lạc qua thiết bị bí mật với biệt danh thay tên thật. Điều duy nhất họ biết về nhau là chung quốc tịch Nhật Bản.

Ngay khi vừa nằm xuống chuẩn bị nhắm mắt vào giấc ngủ, tiếng chuông cửa đã kịp làm phiền anh. Anh tức tối bật dậy ra mở cửa, nhưng cô bé xuất hiện trước mặt đã khiến thái độ của Xử Nữ thay đổi ngay tức thì. Cô bé xinh xắn đáng yêu với đôi mắt to tròn như hai hòn bi ve, tay cô ôm một bó hoa Bỉ Ngạn màu trắng nhìn rất bắt mắt.

"Sakura? Em tới đây tìm anh có việc gì không?"

Xử Nữ nở nụ cười vui vẻ.

"Nhớ anh nên mới đến tìm anh đó"

Sakura lon ton chạy thẳng vào nhà và đặt bó hoa lên bàn.

"Tôi chưa đồng ý cho em vào mà"

Xử Nữ chống tay bên cánh cửa, nhếch mép cười trước vẻ vô tư hồn nhiên của cô bé ấy.

"Anh nhận được cuộc gọi chứ?"

Cô hỏi.

"Rồi, bó hoa đó..."

"Nãy có người giao hoa đưa đến nên em nhận hộ anh luôn. Dạo này anh được ưu ái ghê, em ghen tị đấy"

Sakura phụng phịu.

Hoa bỉ ngạn- loài hoa yêu thích của ngài Solomon. Và ngài sẽ tặng nó cho ai khiến ngài hài lòng.

"Đừng nói vậy. Nhờ em dạy tiếng Hàn cho anh từ nhỏ nên giờ anh mới có thể làm nhiệm vụ dễ dàng được"

Xử Nữ mỉm cười dịu dàng.

"Em nhớ sư phụ quá, mai chúng ta đi thăm sư phụ đi"

Cô bé đề nghị.

"À, mai anh hơi bận, để khi khác nhé"

Anh từ chối.

"Đấy biết ngay, lúc nào cũng được giao nhiệm vụ nhiều hơn mọi người"

Cô làm nũng, môi chu lên nhìn như vịt con.

"Không phải mà, trước khi mất sư phụ dặn anh phải hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao"

Anh từ tốn giải thích.

Lý do anh ở trong tổ chức đến tận bây giờ là vì sư phụ, không phải vì những đồng tiền triệu tiền tỉ kia hay bất cứ quyền lợi gì khác.

"Em mới làm bạn với một chị trong tổ chức, chị ấy rất thân thiện. anh có muốn xem ảnh không? Chị ấy đẹp lắm"

Sakura cười thích thú khoe khoang.

"Sao?? Em làm bạn với người trong tổ chức ư?? Em có bị điên không vậy? Trừ người như anh đã quen em từ nhỏ ra thì bất cứ ai cũng có thể làm hại em!"

Anh quát lên, mặt mũi đỏ gay tức giận vì sự ngây thơ hồ đồ của cô.

"Em xin lỗi... Em..."

Cô bé mếu máo như sắp khóc.

"Sakura, anh đã nói với em thế nào rồi, rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ em"

Xử Nữ cố gắng kiềm chế cơn giận lại để đối đáp với cô nhóc ngốc nghếch này.

"Đâu, đưa đây anh xem ảnh nào"

Cô sợ sệt đưa điện thoại cho Xử Nữ.

"Chị ấy tên là Rei..."

Rei? Xử Nữ chợt nhận ra điều gì đó khi nhắc đến cái tên này. Phải rồi, cô ta rất nổi tiếng trong tổ chức với cái tên "Rei tiền tỷ". Một cô gái giàu trong giới ngầm, có sở thích quan hệ với tất cả những nạn nhân mà mình ngắm tới trước khi thủ tiêu họ. Và tin đồn cô ta mắc căn bệnh tâm lý- ám ảnh với việc quan hệ tình dục được truyền qua rất nhiều tai.

"Tại sao chị ta lại làm bạn với em?"

Xử Nữ lo lắng hỏi.

"Chị ta nghĩ em là con nít nên không đề phòng thôi... Anh đừng lo"

Sakura lắp bắp, mắt đỏ hoe nhìn rất tội nghiệp.

"Hứa với anh, đừng tiếp xúc với loại người này nữa, được chứ?"

Anh nói.

"Vâng... Chỉ cần anh bảo vệ em thôi, anh nói em là mối tình đầu của anh mà, đúng không?"

.

.

.

"Sakura... anh xin lỗi vì đã bỏ chạy như kẻ thua cuộc"

"Sư phụ... con xin lỗi vì đã đánh mất nhân phẩm của mình"