Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 46

"Đau, đau."

Nam Cung Huyền cả mặt đều nhăn nhúm nhó khi bị Đổng Vân Nhu lấy tay đè lên mấy vết sưng trên người. Cô hiện tại đang cởi trần, tay bận che trước ngực nên không cách nào phản kháng. Hai mắt Nữ vương cùng Lạc Cẩm Y như phát ra xạ tuyến, không ngừng đánh giá thân thể cô. Trừ bỏ Long Thanh Hàn cùng Thải Nhi đã thấy qua thì đây là lần đầu tiên ba người còn lại nhìn thấy thân thể cô. Cứ việc cô chỉ mới lộ nửa người trên, Vân Đan Sa La đã muốn xông tới ăn đậu hủ một phen. Nàng không nghĩ tới thường ngày cô nhìn qua tương đối cao gầy, cởϊ áσ ra lại như vậy liêu nhân. Khuôn ngực no tròn, vừa vặn cùng dáng người, ước chừng vừa đủ một bàn tay nắm lấy. Eo nhỏ có áo choàng tuyến, một chút mỡ dư thừa đều tìm không thấy, ẩn ẩn có thể nhìn thấy từng múi cơ. Nếu không phải Long Thanh Hàn mặt lạnh đứng bên cạnh, nàng có thể một giây nhào tới sờ sờ một phen.

Cũng may lần này hai người chỉ đấm đá bình thường, Nam Cung Huyền trừ bỏ lưu lại từng vết bầm lớn thì không có vết thương nặng. Thải Nhi nhớ lại bộ dạng khi đó của cô đều nhanh đau lòng chết, tay nhịn không được nhéo hai má cô dày vò một phen. Đợi nàng phát tiết xong, cô nhanh như chớp mặc áo vào, ngăn trở mấy đạo ánh mắt nóng rực kia.

"Mọi người để tôi cùng Nam Cung Huyền nói chuyện riêng được không ?" Vẫn luôn trầm mặc nãy giờ Long Thanh Hàn rốt cuộc lên tiếng, trong giọng nói của nàng áp lực rất rõ ràng.

Những người khác nghe vậy rời đi, để lại không gian cho họ. Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh xuống, Nam Cung Huyền có chút co quắp ngồi trên giường. Qua một lúc lâu, Long Thanh Hàn mới phát ra một tiếng thở dài, vẻ mặt cũng trở nên mệt mỏi. Nàng ngồi xuống bên cạnh cô, lại không biết phải nói gì. Nam Cung Huyền thực cẩn thận đem nàng ôm vào lòng, nàng thuận thế tựa đầu lên vai cô.

"Sau đó không cần thiết lại cùng Ngạo Thiên hắn đánh nhau kịch liệt tới vậy."

"Là hắn trước khiêu khích mà."

"Nhưng nhìn hai ngươi tranh đấu, ta lại không biết phải đứng về bên nào."

Nghĩ tới ba người quan hệ, Nam Cung Huyền cũng hiểu rõ nổi khổ của nàng. Làm tiểu cô, nàng hẳn nên che chở hắn nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc cô được. Có điều quan hệ của các nàng lại chưa thể công khai ngay lúc này, người ngoài sẽ không hiểu tại sao nàng lại không can thiệp mỗi lần cả hai tranh đấu. Ban đầu sẽ có người cho rằng nàng công bằng, liêm chính. Nhưng theo số lần nhiều lên, không thể đảm bảo họ sẽ không ác ý suy đoán nàng máu lạnh vô tình, đối thân tình hờ hững. Từ đó, nhân tâm thực dễ dàng bị mang sai, ngầm đối nàng phản cảm, chê bai. Làm một vị tướng quân, thanh danh đối nàng hết sức quan trọng, bằng không kẻ dưới sẽ không phục. Cô trầm mặc lâu lắm, lâu đến độ Long Thanh Hàn đều cảm thấy lo lắng, cho rằng cô không muốn đồng ý.

"Hảo." Cuối cùng Nam Cung Huyền  vẫn đáp ứng, coi ở việc hắn là chất nam tương lai phân thượng.

"Vậy là tốt rồi. Sau đó ta sẽ nói chuyện cùng Ngạo Thiên."

Long Thanh Hàn cũng biết yêu cầu của mình có phần quá đáng, bởi đúng như cô nói, là chất nam hắn khiêu khích trước, không thể trách cô. Nhưng nàng không muốn nhìn cảnh hai người trọng yếu nhất của mình đánh nhau tới mức ta sống ngươi chết. Nghĩ tới chất nam cái kia phó đức hạnh, nàng chỉ mong hắn bớt sinh sự lại, đừng mỗi ngày theo sau Nam Cung Huyền đòi đánh. Bằng không nàng thật muốn đại nghĩa diệt thân, chính mình đứng ra động thủ giáo huấn một đốn.

Chuyện trong lòng rốt cuộc buông xuống, Long Thanh Hàn bắt đầu hưởng thụ ôm ấp của cô. Có lẽ do thể chất ảnh hưởng, thân thể Nam Cung Huyền rèn luyện với cường độ lâu như vậy vẫn giữa được sự mềm mại. Nhất là gương mặt, nàng thực sự cảm giác đem hai má nhào nặn, hoặc kéo hoặc xoa bóp. Mà cô vốn còn đang lo lắng nàng thương tâm, hiện tại chính mình chết tâm đều có, mặt đều xụ thành một đống. Nhưng nàng chơi đang vui, một chút cũng không quan tâm. Hơn nữa, nàng biết Nam Cung Huyền căn bản không tức giận, đối mấy người các nàng có thể xưng với sủng nịnh. Bằng không lấy tính cách của cô, sớm đã đem người ném ra khỏi phòng.

Quả nhiên ôm Thải Nhi tốt nhất !

Không chỉ có thân thể mềm mại, chiều cao vừa đủ còn ngoan ngoãn tuỳ ý để cô ôm. Vân Nhu thì quá mức ngạo kiều, ôm một chút mặt đã đỏ bừng, vùng vẫy không ngừng. Còn Long Thanh Hàn lúc nói chính sự có thể ôm, bình thường như lúc này động tay động chân tuyệt đối đứng thứ nhất. Mà Nữ vương thì thích nhất ăn đậu hủ, phần lớn đều là triều cô phóng mị nhãn, sau đó nhìn cô đen mặt thì cười rộ lên. À, mà nàng đặc biệt thích hôn, động bất động lại muốn hôn một cái. Lạc Cẩm Y thì quá nhỏ, lại đang trong thời kì dưỡng thương, muốn ôm phải cực kỳ cẩn thận. Hơn nữa, nàng ta cũng có ý đồ câu dẫn cô, tuy rằng với hình dạng hiện tại chú định sẽ thất bại.

Ngẫm lại nguyên tác, Đổng Vân Nhu đối cả thế giới vươn móng vút, gặp nam chủ liền vô cùng dịu ngoan. Thải Nhi thì tương đối thẹn thùng, Long Ngạo Thiên hơi chút đụng chạm sẽ đỏ mặt. Hơn nữa, nàng không chấp nhận ở chỗ đông người thân mật. Nữ vương cùng Lạc Cẩm Y phần lớn đều bày ra khí thế đế vương, chỉ khi tranh đấu nhau mới trở nên yêu mị. Long Thanh Hàn càng không phải nói, vứt bỏ rào cản thân phận để yêu đương đã là cực hạn. Cho nên tình cảm nàng cực kỳ nội liễm, nếu không phải tác giả chú trọng miêu tả nội tâm nàng, độc giả có lẽ đều không biết ẩn sau bên trong lớp vỏ bọc lạnh lùng là một trái tim nóng bỏng. Bởi ngay cả Long Ngạo Thiên, hắn ta không chỉ một lần oán giận nàng không yêu hắn.

Không so sánh sẽ không có tổn thương, những người khác càng trở nên có nhân tình vị, riêng Đổng Vân Nhu càng ngày càng bạo lực. Nam Cung Huyền không rõ vấn đề nằm ở đâu. Là do cô không đủ bá đạo, thiếu lời ngon tiếng ngọt dụ hống ? Hay nàng đối đoạn tình cảm này không tin tưởng ? Hoặc nàng không tiếp thu được cùng nữ tử nói yêu đương ? Nếu là vấn đề sau cùng nàng có thể nói ra, cô ngay lập tức giải trừ ấn kí. Thông qua truyền thừa, cô biết chỉ cần chưa cùng họ làm tới bước cuối cùng, ấn kí thực dễ dàng bị xoá bỏ. Nhưng nếu vấn đề nằm ở bản thân cô, cô chỉ có thể tìm phương thức khác bù đắp lại. Bởi từng mang một trái tim yếu ớt, cô đã quen giữ cảm xúc mình ở một giới hạn nhất định. Tuy rằng bây giờ đã khoẻ mạnh, cô cũng không cách nào thay đổi được. Còn Đổng Vân Nhu vẫn chưa tin tưởng cô thì chỉ có thể đợi thời gian trả lời. Đợi đến lúc Nam Cung Huyền hồi thần, căn phòng nhỏ đã tràn ngập người, họ đều kề sát mặt nhìn cô.

"Làm sao vậy ?"

"Nhìn ngươi có vẻ u sầu, đang suy nghĩ gì đó ?" Đổng Vân Nhu trước hết lên tiếng, tay còn chọt chọt má cô.

Vốn đang suy tư về nàng ta, người đã tự dâng lên tới cửa, Nam Cung Huyền chọt ngược lại cô nàng. Vốn là một hành động rất bình thường, trực giác đột nhiên rung lên từng hồi chuông cảnh báo. Cô vội đẩy Long Thanh Hàn về một phía, chính mình cũng ngả người về bên còn lại.

"A !" Đổng Vân Nhu kêu lên một tiếng.

Bức tường sau cô đã cắm một thanh băng, xung quanh cũng dần bị đóng băng lại. Hoá ra lúc Đổng Vân Nhu bị bất ngờ lui về sau, tay nàng vô ý thức phóng thích một tia phép. Nếu không phải trực giác Nam Cung Huyền phản ứng nhanh làm đẩy ra Long Thanh Hàn, sợ rằng một trong hai người đã bị ngộ thương. Bởi hiện tại khoảng cách quá gần, họ không cách nào rút kiếm chống đỡ. Mà Nam Cung Huyền cũng không thể sử dụng Phong ma lực chuyển hướng thanh băng hoặc dùng Băng ma lực giải trừ tia phép. Còn đối Thời Không ma lực, cô còn chưa đủ khả năng một giây dịch chuyển tức thì. Nếu tuỳ tiện dịch chuyển thì họ rất có thể tao ngộ nguy hiểm khác hoặc gây nguy hiểm cho người xung quanh.

Kì thực sự tình vốn không có gì đáng nói khi xảy ra hai người xa lạ, nhất là với tính cách của Đổng Vân Nhu. Nhưng nếu như một phòng toàn người quen thuộc thì đó lại là một câu chuyện khác. Mọi người rất khó biện giải cho hành động của nàng. Chính nàng cũng không tốt giải thích tại sao chính mình lại quá khích tới vậy.

"Trời tối rồi. Mọi người mau đi ăn đi. Nhớ đem về một phần cho ta là được."

Nam Cung Huyền dẫn đầu đánh vỡ không khí trầm mặc, lười biếng nằm gục xuống giường, đối những người khác vẫy vẫy tay nhỏ. Nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô, họ đều sờ không chuẩn rốt cuộc cô cảm thấy thế nào. Đổng Vân Nhu càng gấp tới độ nước mắt lưng tròng, tại chỗ không ngừng xoay chuyển.

"Mau đi lạp. Không cần lo lắng đâu."

Cảm giác kì quái càng lúc càng nhiều nhưng nhìn cô đã kiên quyết như vậy họ cũng rời đi, mang theo cả Đổng Vân Nhu. Họ mang cái không khí đó tới cả phòng ăn, làm đám thuộc hạ ăn một đốn đều lo lắng bất an. Ai ai cũng lo sợ sắp có đại sự xảy ra, cố tình đương sự lại không nói một lời.

"Nữ vương ngài đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì sao ?" Một thuộc hạ thân tín đánh bạo tiến lên dò hỏi.

"Không có gì. Ta chỉ đang suy nghĩ chút việc riêng."

"Những người khác cũng vậy sao ?"

"Đúng vậy."

Nghe trả lời chắc chắn, họ rốt cuộc tùng một hơi, bắt đầu nổi lên phun tào. Khi không cả một nhóm cao tầng đều cùng nhau lo lắng, làm họ còn tưởng xảy ra chuyện lớn. Họ còn suy đoán nhóm người Nữ vương ở chung với nhau lâu lắm, mạch suy nghĩ đều chung một khối, tới chuyện tư cũng đồng loạt xảy ra vấn đề. Trong khi những người khác buông tâm ăn uống, Long Ngạo Thiên lại cho rằng đây là cơ hội xoát một đợt hảo cảm. Đợi đến khi bữa tối kết thúc, hắn lập tức chạy đi tìm người, ý đồ muốn giúp các nàng giải quyết chuyện tư.

"Tiểu cô, nghe nói ngươi đang có chuyện rối rắm. Liệu ta có thể giúp đỡ một chút được không ?"

Hắn cố ý bày ra bộ dạng thân sĩ của mình, nhưng là cái mũi đỏ bị sưng có phần phản chủ, khiến hắn có chút buồn cười. Nhưng họ thuỷ chung không có cười ra tiếng, vẫn chờ xem hắn có thể làm gì. Đổng Vân Nhu kì thực còn muốn cười nhạo hắn một phen. Có điều nàng vẫn đang nhớ thương chuyện Nam Cung Huyền, vội vã đi trước đem cơm về cho cô.

__________________

Sói: Bình luận nội dung truyện đạt 25, thứ ba thêm càng. Fighting ٩( 'ω' )و