Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 47

Trong khi những người khác còn đang rối rắm, Nam Cung Huyền lại ngủ một giấc say sưa. Cô vốn dĩ khống chế cảm xúc bản thân rất tốt, nhất là đối với những cơn giận dữ. Chỉ là khi đó bị hành động của Đổng Vân Nhu làm cho kinh ngạc, cô mới nhận ra chính mình thất thố. Vốn dĩ nàng ta chỉ cần đụng tới cô liền giống như con nhím xù hết cả lông, cô còn tuỳ tiện động chạm nên mới gây chuyện. Biết một phần lỗi nằm ở bản thân, cô liền xem như không có chuyện hì xảy ra. Bất quá, nhìn phản ứng khi nãy của mọi người, cô hình như phải tỏ vẻ tức giận mới đúng. Nghĩ tới nghĩ lui, Nam Cung Huyền rốt cuộc ngủ quên lúc nào không hay.

Đợi đến Đổng Vân Nhu vào phòng, nhìn thấy cô như vậy, nàng chỉ kéo một cái ghế ngồi cạnh bên giường bắt đầu suy tư lên. Nàng kì thực cũng muốn giống như những người khác cùng cô thân mật. Nhưng chỉ cần đến gần, trái tim nàng liền không thể khống chế, bắt đầu đập điên cuồng, như thể muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Mỗi lần như vậy, nàng lại trở nên luống cuống, thành ra phản ứng đều trở nên khoa trương. Sau đó, chính mình tự lâm vào phiền não, lời muốn nói ra đều nghẹn lại nơi đầu lưỡi, mở miệng liền thành một dạng khác.

Nghĩ tới lần trước đối diện Long Ngạo Thiên, không phải nàng không muốn phản kháng mà sau trong nội tâm đối hắn có một phần sợ hãi. Nếu không phải tiếp nhận đến Nam Cung Huyền che chở, nàng nghĩ chính mình có lẽ giống một con cừu nhỏ, tuỳ ý hắn xâu xé. Bởi vì nàng cảm giác được sự điên cuồng trong hắn, giống như trong quá khứ nàng từng phải đối mặt. Ngày còn nhỏ trải qua những điều kinh hoàng, tới hiện tại vẫn còn lưu lại một bóng ma thật lớn. Mà Nam Cung Huyền đem tới một cảm giác rất khác, ấm áp lại an toàn. Kể cả khi nổi giận, cô chưa từng tổn thương các nàng, giống một đầu tiểu thú gào rống, nhìn tuy hung nhưng không có lực sát thương.

Trong phòng nhiều ra một người hơi thở cùng hương thức ăn khiến Nam Cung Huyền tỉnh giấc. Gặp Đổng Vân Nhu cách mình gần trong gang tấc, cô hấp thụ giáo huấn lúc nãy, không có chạm vào nàng. Đợi khi nàng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, cô đã ăn gần xong phần cơm tối. Nhìn nàng muốn nói lại thôi, cô nhanh chóng dồn hết thức ăn vào miệng, hai má phồng ra trông rất đáng yêu. Thực vất vả nuốt xuống tất cả, cô vừa uống được một nước đã Đổng Vân Nhu vấn đề làm sặc.

"Ngươi chán ghét ta sao ? Như thế nào không chạm vào ta ?" Chỉ thấy nàng rưng rưng hai mắt, giọng nói tràn ngập uỷ khuất trách móc cô.

"Khụ... Khụ... Khụ..."

"Uy, ngươi phản ứng như vậy là sao hả ?" Gặp cô ho không dứt, nàng ta liền trình diễn cái gọi là trở mặt nhanh như gió, một giây từ uỷ khuất biến tạc mao.

Nam Cung Huyền vừa mới ho xong còn chưa hoà hoãn lại, vươn tay thử chạm vào cô nàng. Đổng Vân Nhu ngay lập tức lùi lại vài bước, đụng phải bạch nhãn của cô mới bừng tỉnh, ngượng ngùng cúi đầu.

"Ai biểu... ngươi đột nhiên... làm vậy. Ta... ta... đương nhiên... giật mình rồi. Rõ ràng ngươi sai, còn trừng ta. Hừ !"

Nam Cung Huyền thật bất đắc dĩ, hiện tại cô nàng không chỉ ngạo kiều còn học được cách ném nồi. Bất quá chính mình quán thượng người, chỉ có thể trước bao dung đi, sau này lại trừng phạt. Cho nên, cô bước tới gần nàng, vươn tay ra chờ chính nàng đụng tới. Nàng chần chờ một lát, hít thật sâu, cố gắng áp chế trong lòng bóng ma, bắt lấy ngón trỏ của cô.

"Xem ngươi đáng thương như vậy, ta cố mà làm nắm một chút."

Khoé môi nhẹ run rẩy, cô cố gắng áp chế chính mình không cần rút tay lại, dứt khoát quay đầu đi. Gặp cô không nói chuyện, nàng chuyển sang chơi tay cô, miệng liên tục lẩm bẩm. Mỗi khí thấy cô kề sát lại nghe một chút, cô nàng lập tức đẩy đầu cô ra xa. Hai người như vậy mãi cho đến khi những người khác về tới.

Chứng kiến bầu không khí tốt đẹp hơn rất nhiều, họ cũng buông tâm, sau khi dọn dẹp bàn sạch sẽ, câu được câu không kể lại chuyện gặp Long Ngạo Thiên xum xoe khi nãy. Đổng Vân Nhu nghe được mùi ngon, bỏ qua cô. Lạc Cẩm Y chớp lấy thời cơ nhảy vào lòng Nam Cung Huyền, tìm vị trí thoải mái hưởng thủ cô vuốt ve. Nhìn biểu tình hưởng thụ của nàng, Nữ vương âm thầm nghiến răng. Câu chuyện không biết từ khi nào đã chuyển hướng vụ cá cược hồi sớm. Những ánh mắt nóng bỏng lập tức bắn về phía Nam Cung Huyền, thiêu đốt cô có loại xung động muốn bỏ chạy. Phát hiện cô rục rịch, Nữ vương liền nhanh chóng giữ chặt cô, làm tiểu hồ ly giật bắn mình, nhảy về phía nàng. Vân Đan Sa La bị Lạc Cẩm Y đột ngột đụng vào, cả người mất thăng bằng ngã ra sau.

Bịch !!!

Đương lúc nàng cho rằng chính mình tao ngộ đau đớn, cả người liền rơi vào một ôm ấm áp. Mở to mắt, nàng thấy rõ ràng có một tên ngốc vừa mới hi sinh làm nệm thịt, mặt đều nhăn lại thành một khối. Nàng thực không phúc hậu mà nở nụ cười, tại bị người nào đó trừng, tươi cười càng thêm sáng lạn.

Nam Cung Huyền đánh giá cao thân thể của mình, bị Nữ vương đè ép muốn xuất hiện nội thương, thêm vào các vết bầm cũ, đau tới mức ngũ quan biến hình. Đã vậy đối phương còn cười hết sức vui vẻ, ăn vạ trên người mình không đứng dậy. Dùng sức ngồi thẳng lên, cô phát hiện hai tay nàng gắt gao ôm chặt cổ mình. Lực đạo khống chế thực hảo, không khiến cô khó chịu nhưng không dễ dàng bứt ra.

"Buông tay nào."

"Không." Nữ vương trả lời dứt khoát, tay ôm càng khẩn.

Vân Đan Sa La đột nhiên chơi ấu trĩ, mặc kệ những người khác khuyên nhủ, rúc đầu vào cổ cô giả chết. Thấy nàng không có suy nghĩ ăn đậu hủ, Nam Cung Huyền cũng liền tuỳ nàng đi, thực cẩn thận làm một cái công chúa ôm đưa người lên giường.

Nằm trong ngực cô, suy nghĩ nàng bắt đầu phiêu xa. Nàng đều không nhớ rõ chính mình ngày còn nhỏ liệu đã từng làm nũng trong ngực phụ vương bao giờ chưa. Phụ vương bởi vì bị trung thần ám sát, dưỡng thương sau đó không thể có con nữa, người kế thừa chỉ có nàng cùng Đàn Hoa. Mỗi ngày nàng trôi qua đều là những giờ đọc sách, học tập lễ nghi. Đàn Hoa từ nhỏ đã bất hoà cùng nàng thân cận, lúc nào cũng nghĩ cách siêu việt nàng. Đợi đến lúc chính mình được chọn lựa kế vị ngôi vương, quan hệ hai chị em cũng đến băng điểm. Nàng vốn dĩ chỉ muốn hưởng thụ, sẵn sàng đem ngai vàng nhường nhưng Đàn Hoa căn bản không xứng chức. Nhất gánh vác là mười sáu năm, tính cách nàng cũng ngày càng thâm trầm, lạnh lùng, hờ hững.

Mãi cho đến khi được một đứa nhỏ liều chết cứu giúp, nàng mới tìm thấy niềm vui trong cuộc sống này. Cứ việc đứa nhỏ này cách biệt chính mình tận mười hai tuổi, nàng lại tìm thấy được một chỗ dựa, một cảm giác an toàn. Cho nên nàng liền thả bay bản thân, hằng ngày rảnh rỗi liền trêu ghẹo vài câu, nhìn cô mặt lạnh. Tới lúc này nàng mới biết chính mình hoá ra cũng có du͙ƈ vọиɠ, thầm nghĩ đem người ăn sạch sẽ hoặc chính mình bị ăn cũng không sao. Đáng tiếc, thời cơ chưa tới, nàng không thể thực hiện được suy nghĩ của mình.

Suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, thân thể nàng ngoài ý muốn thả lỏng, ngủ say lúc nào không rõ. Biết nàng dạo gần đây đã mệt mỏi nhiều rồi, hiếm có dịp ngủ sớm, mọi người ăn ý không đánh thức nàng, nhẹ nhàng rời khỏi phòng Nam Cung Huyền. Cô cẩn thận thay nàng cởi bỏ quần áo ngoài cùng giày, lại đem tóc nàng xoã tung ra, dịch hảo góc chăn, thổi nến mới nằm xuống bên cạnh.

Cảm giác ngủ riêng cùng Nữ vương rất khác biệt làm cô hơi chút bối rối. Bởi vì khi nãy đã ngủ một lát, thời gian cũng còn sớm, hiện tại cô thực thanh tỉnh. Ép buộc một hồi vẫn không ngủ được, cô cẩn thận xoay người đối mặt cùng Nữ vương. Nương ánh trăng chiếu vào, cô gặp nàng ngủ không an ổn, hai chân mày nhíu chặt lại với nhau. Chần chờ vài giây, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đến khi nàng giãn ra mới thu hồi.

Nữ vương bất ngờ xoay người, Nam Cung Huyền hoảng hốt nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ. Đợi một hồi lâu không nghe động tĩnh, cô mới thả lỏng, tâm trí dần mơ hồ. Đang lúc cô mơ màng sắp ngủ, lại bị một chân áp tới trên người làm bừng tỉnh. Cô cẩn trọng đem chân bỏ xuống, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Nhưng chỉ qua một lúc, một cái tay chặn ngang cổ, buộc cô phải mở mắt một lần nữa. Sau vài lần như vậy, Nam Cung Huyền quyết định đem người ôm vào lòng.

"Đừng nháo."

"Thật không thể lừa được ngươi."

Bị xuyên tạc chính mình giả ngủ, Nữ vương lật người tựa vào lòng ngực Nam Cung Huyền, lẳng lặng nghe tiếng trái tim cô đập. Một cái hôn nhẹ nhàng rơi lên trán nàng làm ấm áp lan dần cả cơ thể.

"Không đủ." Hiển nhiên nàng không thoả mãn chỉ với cái hôn này.

"Ngủ ngon."

Lần này, đôi môi nàng bị đè ép, nhưng nó thật nhẹ, hời hợt lướt qua, lại giống như một chiếc lông vũ, khiến tâm nàng ngứa. Đưa tay sờ soạng khuôn mặt cô, nàng đòi đến một cái hôn sâu, không biết qua lâu, dưỡng khí trong ngực đều bị tước đoạt mới bằng lòng tách ra.

"Ân. Ngủ ngon."

___________________

Sói: Từ bình luận chương trước có vài điều cần nói.

1. Lâu như vậy mới có một cái bình luận trường thiên. Hết sức cảm động luôn. (*'▽`)ノノ

2. Đừng dùng một chữ 'hóng' được không ? Thêm vài ba chữ nữa đi. Hoặc một cách biểu đạt khác cũng được.

3. Sắp được 100k views rồi. Mọi người đoán thử xem bao nhiêu chương nữa thì đủ.

Ps: Ai đoán trúng đầu tiên có thể yêu cầu 1 chương phiên ngoại (trừ H).