[Đam mỹ edit] Vọng Tẫn Sơn Hà

Chương 1: Nhạn Đình

Tuyết lặng lẽ rơi.

Ngoài sân Mục Vương phủ, một bóng người cô độc quỳ ở đó, ấy là một thiếu niên thon gầy, cẳng chân cơ hồ vùi dưới nền tuyết, hắn quỳ rất lâu, đến mức gần như mất nhận thức về thời gian.

Một ngày trước, Vệ Trường Hiên vẫn còn là chàng cấm vệ trẻ trực thuộc Nam quân, đã cùng Thần Võ vệ binh đến bãi săn hoàng gia để tháp tùng Vĩnh An Đế trong chuyến đi săn mùa đông.

Vĩnh An Đế Dương Giải đăng cơ vào đầu mùa xuân, tính tới nay mới mười tháng, ngài không hẳn là bạo quân, chỉ là không tu tâm dưỡng tánh, yêu thích thưởng nhạc, mê luyến tửu sắc. Vừa đăng cơ liền giống trống khua chiêng tuyển mỹ nạp phi, nhưng đảo mắt đã vứt mấy mỹ nhân nũng nịu ấy ra sau đầu, mang theo mười sáu cấm vệ đến bãi săn hoàng gia thả đại bàng và chó săn, vui chơi hưởng lạc.

Vĩnh An Đế thường ngày lười nhác, thời gian cưỡi ngựa bắn cung chỉ vỏn vẹn nửa canh giờ đã gọi người chuẩn bị ngự trướng, rồi được đám cung nhân ôm ôm ấp ấp trở về chợp mắt. Bốn phía quanh lều của hoàng đế tất nhiên phải có cấm vệ canh gác, Ngự tiền Thống lĩnh Cấm vệ đương muốn hạ lệnh điều động, Dương Giải lại hơi nheo mắt, lười biếng mở miệng: “Thủ hạ của ngươi toàn mấy tên thô tráng vụng về, trẫm nhìn rất chướng mắt, tốt nhất là nên gọi vài thiếu niên lanh lợi đến hầu thì hơn.”

Thống lĩnh Cấm vệ Mã Đông Dương tất nhiên vâng vâng dạ dạ, hạ lệnh đem mấy thiếu niên cấm vệ bên Nam quân điều tới cho ngự tiền sai phái, Vệ Trường Hiên cũng nằm trong số đó.

Ngự trướng gồm có ba lớp, lớp ngoài cùng chế từ da bò nguyên tấm dát vàng lá, bên trong phủ rèm gấm dày, cuối cùng là tầng màn lụa màu vàng nhạt. Trong trướng, than xương bạc được đốt trong chậu than làm từ đồng thau, đây là vật liệu thượng đẳng dành cho hoàng đế ngự dùng, xông cả căn lều ấm ấp như xuân, còn không có chút mùi khói khó ngửi nào. Nhưng mà Dương Giải dựa lên người mỹ nhân vẫn cảm thấy ngột ngạt, liền ra lệnh xốc hai tấm mành lều trái phải, để ngài nhìn cảnh tuyết trên bãi săn qua màn lụa.

Kỳ thực bên ngoài là một mảng trắng xóa, có cái chi để nhìn đâu, nhưng các cung nhân nào dám nghịch thánh chỉ, bèn vội vàng vén mành lều lên. Gió Bắc hòa với tuyết lớn lập tức gào thét xẹt qua lều, thổi tung tấm màn lụa vàng nhạt, Dương Giải vốn cảm thấy bị lửa than hun khô nóng, bỗng nhiên được gió lạnh quật vào mặt, thế là trở nên thoải mái, vui sướng vùi về lồng ngực mỹ nhân.

Đang quyến luyến trong ôn nhu hương, ánh mắt Vĩnh An Đế bất chợt hướng ra bên ngoài lều vải nhấp nhô. Ở đó có một thiếu niên nửa quỳ, mặc áo giáp da của cấm quân, bởi vì trong trướng không được đội mũ sắt, có thể thấy mái tóc đen buộc trên đỉnh đầu, lọn tóc theo cổ chảy xuống vai.

Hắn nghiêng người quỳ gối nơi đó, bất động, màn che vàng nhạt thổi qua, thỉnh thoảng phất trúng sườn mặt hắn. Lấp ló sau tấm màn mờ ảo là ngũ quan sắc bén, đôi mày đen nhánh, sắc môi hồng nhạt. Vĩnh An Đế nhìn đến thất thần, chỉ cảm thấy người thanh niên này xinh đẹp khác hoàn toàn với những luyến sủng trong cung của mình, trong lòng khẽ rục rịch.

Ngài vung tay lên: “Kêu hắn tiến vào.”

Vệ Trường Hiên tuân mệnh bước vào trướng, có chút sợ hãi, đây là lần đầu hắn hầu hạ ở ngự tiền, không nghĩ tới lại có cơ hội diện kiến thánh giá, vội vàng chỉnh trang quần áo, cùng cung nhân tiến vào lều.

Trong trướng tự nhiên là tráng lệ huy hoàng, cung nhân lui tới đều tĩnh lặng không một tiếng ho. Trên nệm giường êm ái là một mỹ nhân được bọc áo lông, Vĩnh An Đế lấy mỹ nhân làm gối, dựa nghiêng ở trên giường, hứng thú nhìn thần sắc cẩn trọng của thiếu niên.

Vệ Trường Hiên không dám nhìn xung quanh nữa, chỉ cuối đầu hành đại lễ.

Chợt nghe hoàng đế hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Mười lăm tuổi.” Giọng nói của thiếu niên đã có chút biến thanh khàn khàn.

Vĩnh An Đế cười nhẹ, mười lăm tuổi, ước chừng hai, ba năm nữa là có thể tận tình yêu thương, chẳng qua, nếu lớn lên nhanh quá, e rằng sẽ chơi không được lâu.

“Ngươi tên gì?” Hoàng đế lại thấp giọng hỏi, ánh mắt ngài chẳng chút kiêng nể mà đánh giá, lòng thầm nghĩ, không biết đứa nhỏ này lúc lên giường sẽ có bộ dáng như thế nào.

“Ti chức, Nam quân Thần Võ vệ binh, Vệ Trường Hiên.” Thiếu niên không hề hay biết ý đồ của vị ngồi trên cao kia, tất cung tất kính đáp lời.

“Thần Võ vệ binh.” Dương Giải nhẹ giọng trầm ngâm.

Đây là đội bảo vệ do Thái Tông hoàng đế thiết lập, ban đầu được xây dựng tại Đông Cung, bao gồm các con cháu thế gia theo tập võ cùng Thái Tử. Chỉ là sau trăm năm từ lúc lập triều, hoàng thất dần trọng văn khinh võ, Thái Tử cũng không cần đến Thần Võ vệ binh có tiếng mà không có miếng này nữa, vậy nên đã tổ chức lại nó, để nó cùng Vũ Lâm vệ đội làm quân dự bị tả - hữu.

“Ba ngày nữa khi kết thúc chuyến đi, ngươi hãy theo trẫm hồi cung, không cần phải ở Thần Võ vệ binh.”

Nghe xong lời này, Vệ Trường Hiên hơi kinh hãi, nâng mắt lên, bất giác hỏi: “Không biết hoàng thượng điều ti chức vào cung có gì sai phái?”

Dương Giải cúi đầu nhìn hắn, đối diện đôi mắt đó, chỉ cảm thấy sâu như ngọc đen, sáng tựa sao lạnh, trong lòng càng thêm thích, liền khẽ mỉm cười: “Trẫm muốn ngươi đến Nhạn Đình, sau này chỉ cần hầu hạ trẫm ở đó là được.”

Vệ Trường Hiên cơ hồ không tin vào tai mình, hắn đương nhiên biết Nhạn Đình là địa phương nào, “Tuyên Tông thích nam sắc, hậu cung xây Nhạn Đình”. Hai đời đế vương sau Tuyên Tông cũng từng trong tối ngoài sáng nạp luyến sủng, thế nên từ hồi Nhạn Đình được xây đến nay chưa từng bỏ phế. Chỉ là hắn không nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày rơi xuống chốn ấy.

Ngay thời điểm hắn còn đang kinh hoảng, Ngự tiền Nội giám đã tựa cười tựa không mà lên tiếng nhắc nhở: “Vệ công tử, đây chính là ân sủng đối với dòng tộc, còn không mau tạ ơn.”

Trong lời nói kẻ nọ có thâm ý, Vệ Trường Hiên không phải không hiểu, lòng hắn thầm cười khổ, nhưng vẫn cố nén mà cúi người: “Tạ hoàng thượng ân điển.”

Từ ngự trướng bước ra, đầu óc Ngụy Trường Hiên cứ mơ màng rối bời, cơ hồ không biết mình muốn đi đâu, ngay cả kỵ mã cũng quên mất, cứ thế chậm rãi cuốc bộ trở về doanh trại của Thần Võ vệ binh cách đó mười dặm xa.

Vào đông ngày ngắn đêm dài, vừa qua giờ Thân, sắc trời đã bắt đầu tối sầm, doanh trại đều đã đốt lửa, người người chuẩn bị bữa tối. Vệ Trường Hiên mới vừa bước vào doanh địa Thần Võ liền nghe có người nhẹ nhàng huýt sáo, sau đó vài khuôn mặt quen thuộc đi tới, làm mặt quỷ nói: “Vị này không phải Vệ nương nương đấy ư, sao không bầu bạn bên thánh giá, chạy đến nơi này của chúng ta làm gì?”

Hóa ra chuyện phát sinh tại ngự trướng buổi chiều đã truyền tới đây, phần lớn thiếu niên cấm vệ tính tình trẻ con, chỉ là đến tham gia trò vui, không có ác ý. Nhưng mà vào tai Vệ Trường Hiên lại biến đổi tư vị, khí tức trong lòng rốt cuộc không kìm nén được nữa, nháy mắt liền bùng nổ.

Chỉ thấy hắn tùy tiện nắm lấy roi ngựa treo trên hàng rào, quật mạnh đầu về phía cậu thiếu niên đứng gần mình nhất, xưa nay hắn ra tay vô cùng hiểm độc dứt khoát, một roi đánh xuống, trực tiếp đánh cho trán thiếu niên kia nứt ra, miệng vết thương lẫn lộn da và máu. Người bị đánh hét thảm một tiếng, che trán trốn sang một bên, nhưng cánh tay sau đó cũng bị ăn roi, người nọ liền tru lên nhào tới, cơ hồ muốn liều mạng với Vệ Trường Hiên.

Vào thời điểm náo loạn ầm ĩ, lại nghe trong doanh địa truyền đến một tiếng gào to: “Nháo cái gì mà nháo, các ngươi muốn tạo phản sao!”

Chính là Giáo úy của Thần Võ vệ binh - Lý Dục nghe tin chạy tới, ngài giận không kìm được mà quát mắng mấy nhóc tiểu binh không xót thương, bởi tính tình dữ dằn, các thiếu niên không ai dám cãi lời ngài, đành từng người từng người lên nhận phạt rồi lui ra ngoài.

Vệ Trường Hiên lạnh lùng đứng trong doanh địa chờ nhận phạt, lại nghe Lý Dục bảo hắn: “Ngươi tới đây với ta.”

Góc trại ánh đuốc không chiếu đến rất tối tăm, Vệ Trường Hiên cứ đứng trong góc như vậy, chờ Lý Giáo úy răng dạy, thường ngày hắn lúc nào cũng phải nghe mấy chục cuộc khiển trách kiểu này.

Nhưng Lý Dục hơi do dự, xem bộ dáng không giống muốn mắng hắn, chỉ hỏi: “Tin tức từ ngự tiền truyền ra là thật sao?”

Vệ Trường Hiên nghe xong câu này, trong lòng lo sợ không yên, chần chừ một lát mới gật đầu.

Lý Dục dường như thở dài: “Nhạn Đình... không thể vào đâu.”

Vệ Trường Hiên đương nhiên biết nơi đó không thể vào, dù là ở triều đại Tuyên Tông khi Nhạn Đình hưng thịnh nhất, nhóm luyến sủng yếu ớt đáng thương ấy cũng chẳng được mấy người có kết cục tốt. Kẻ nhờ đế vương sủng ái mà chạm tới danh vọng quyền lực không phải không có, nhưng Vệ Trường Hiên chẳng muốn mình là một trong số đó. Hắn từ nhỏ được dạy rằng “Nam nhi sinh ra trên đời, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với thiên địa”, tuyệt không có đạo lý vì cầu vinh hoa phú quý mà khuất phục trở thành luyến sủng.

“Đêm nay ngươi ra khỏi trại, ta chỉ cho ngươi cái này.” Lý Dục nhìn trái nhìn phải, đột nhiên thấp giọng nói, “Đi tìm Điền công công, cùng ông ta bàn bạc chút.”

Vệ Trường Hiên hơi giật mình, cảm kích nhìn ngài một cái, hành lễ với ngài rồi nói: “Đa tạ Lý Giáo úy, nếu ti chức tránh được kiếp nạn này, tương lai chắc chắn sẽ báo đáp.”

Con đường ngoại ô kinh thành trong đêm tuyết trơn trượt, một tay Vệ Trường Hiên nắm dây cương, một tay cầm đèn lồng sừng trâu, gấp rút rong ruổi suốt đêm, rốt cuộc nhìn thấy vài đốm sáng nhỏ lay lắt giữa gió tuyết dày đặc.

Nơi đây là chỗ đặt lăng tẩm của hoàng thất Đại Chiêu, trước nay có rất ít người ghé qua, thế nên dù có lính canh, nhưng bọn họ lại thanh nhàn lười nhác, ngoài cửa không hề có ai túc trực.

Phỏng chừng tiếng vó ngựa kinh động người bên trong, có kẻ đốt đèn lồng từ phòng bước ra, quát hỏi: “Người nào?” Là thanh âm đặc trưng của nội giám.

Vệ Trường Hiên phi ngựa chạy tới, mệt mỏi vô cùng, nuốt vài ngụm nước bọt mới lên tiếng: “Là ta.”

Tiểu nội giám nom rất lanh lợi, lập tức tiến lên nói: “Là Hiên ca đấy à? Sao lại đến giờ này, ngoài trời tuyết rơi nhiều như vậy.” hắn vừa dẫn đường Vệ Trường Hiên vừa nói, “Tổng quản mới nghỉ ngơi thôi, chắc là vẫn chưa ngủ đâu, biết ngươi tới ông ấy nhất định sẽ cao hứng.”

Thời điểm bọn họ đang chuyện trò trên hành lang, phòng trong đã truyền đến từng trận ho khan trầm thấp, một thanh âm cất lời: “Là Hiên Nhi tới sao?”

Cõi lòng căng chặt cả ngày của Vệ Trường Hiên khoảnh khắc nghe được giọng nói quen thuộc liền hoàn toàn sụp đổ, hốc mắt hắn chua xót, lập tức đẩy cửa bước vào, nhẹ giọng kêu người phía trong: “Cha ơi.”

Trong phòng đốt đèn dầu mờ ảo, Điền Văn Lễ nửa dựa trên đầu giường, mái tóc hoa râm buông xõa, xác thật là bộ dáng chuẩn bị đi ngủ.

“Hiên Nhi”, Điền Văn Lễ nheo mắt nhìn hắn một hồi, “Có chuyện gì, sao sắc mặt ngươi khó coi như vậy.”

Vệ Trường Hiên cúi đầu bổ nhào vào lồng ngực ông, cắn răng kể lại chuyện xảy ra ở bãi săn hôm nay.

Điền Văn Lễ lẳng lặng lắng nghe, sắc mặt khó nắm bắt, chỉ là nếp nhăn nơi khóe mắt rung động vài cái, cuối cùng thở dài: “Oan nghiệt.”

Vệ Trường Hiên bất giác nắm vạt áo ông, lo sợ không yên mà hỏi: “Cha ơi, hiện tại phải làm gì bây giờ?”

Điền Văn Lễ vuốt tóc hắn, liên tục thở dài: “Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, ở trên đất này, dân nào không phải là dân của Thiên tử, nếu Hoàng thượng đã hạ ý chỉ, thực sự khó có thể làm trái.”

Đôi mắt Vệ Trường Hiên hồng hồng nhìn ông: “Chẳng lẽ con phải đến Nhạn Đình thật sao?”

Điền Văn Lễ cúi đầu nhìn hắn, chậm rãi đem bàn tay của hắn đặt vào lòng bàn tay mình: “Hiên Nhi, năm đó lúc ta vừa mới nhặt được ngươi, tay ngươi chỉ to có từng này, vậy mà hiện tại đã lớn đến không kém ta là bao rồi.” Trong mắt ông tràn đầy yêu thương, nhẹ giọng bảo, “Khi đó ta ôm ngươi lên, đôi mắt đen láy lúng liếng nhìn ta, không sợ người lạ tí nào. Ta liền nghĩ, đứa nhỏ tốt thế này, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tình cảnh giống như ta. Cho nên, ta đem ngươi nuôi gửi bên ngoài hoàng cung, đến năm ngươi lên mười, lại đem ngươi đưa vào Thần Võ vệ binh. Ta vốn dĩ cho rằng, tuy mình là gã hoạn quan không nên thân, nhưng tốt xấu gì cũng có một nghĩa tử tiền đồ như gấm, đời này coi như không uổng phí. Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, còn không phải là oan nghiệt sao...”

Vệ Trường Hiên nghe được những lời này, càng thêm nghẹn ngào: “Cha, con không đến Nhạn Đình, con thà chết ngay lập tức cũng không đến Nhạn Đình!”

Điền Văn Lễ nhìn ánh đèn trên bàn, gật đầu nói: “Đương nhiên không thể đến Nhạn Đình, hoàng cung là chốn ăn thịt người, ta không thể cho ngươi đi.” Ông trầm tư một lát, tiếp lời, “Năm đó khi ta còn làm việc trong cung, tân đế vẫn còn là một hoàng tử, ta từng nghe nói qua về tính cách của ngài. Tính tình người này có chút kỳ quái, tuy không phải là kẻ tàn bạo, nhưng không chấp nhận ai làm trái ý mình, nếu ngươi thẳng thắng kháng cự ngài, kết cục nhất định không tốt đẹp gì.”

Đáy lòng Vệ Trường Hiên đã hơi tuyệt vọng, đang chẳng biết nên làm sao cho phải, lại nghe ông nói tiếp: “Trước mắt vẫn còn một biện pháp.” Điền Văn Lễ dùng bàn tay tiều tụy nhẹ nhàng vuốt đầu Vệ Trường Hiên, “Tuy nói hoàng đế là ngôi cửu ngũ, nhưng rốt cuộc vẫn có người khiến ngài kiêng kị, ngươi nếu có thể được người kia che chở, tân đế tự nhiên không thể bắt ngươi đi.”

Vệ Trường Hiên ngẩn ra, lập tức minh bạch người trong lời nghĩa phụ nhắc tới là ai, Mục Vương Dương Diệp.

Dương Diệp là thúc thúc của Vĩnh An Đế Dương Giải, khi tiên hoàng Hiếu Tông còn tại vị, đại bộ phận quân quyền Tây Bắc đều nằm trong tay Dương Diệp, lúc ấy phong hào của ông chỉ có một chữ “Mộc”. Ngay sau khi Dương Giải đăng cơ không lâu, vị Vương gia này đã trình thư muốn sửa phong hào của mình thành “Mục”, bảo là muốn thể hiện sự khiêm tốn, lấy ý từ câu “Mục như thanh phong”. Nhưng mà mọi người đều nhìn ra, làm gì có cái “Mục như thanh phong” nào, rõ ràng là ý từ câu “Thiên tử mục mục”.

(Lời edit: “Mục như thanh phong” nghĩa là “Mát nhẹ tựa làn gió trong”, còn “Thiên tử mục mục” nghĩa là “Dáng vẻ cung kính của hoàng đế”).

Có điều Dương Giải sợ vị hoàng thúc này như sợ cọp, nào có lá gan bác bỏ, chỉ đành nơm nớp lo sợ chuẩn tấu cái tự “Mục” kia. Từ sau sự kiện sửa phong hào, sóng ngầm vốn chôn giấu sâu trong màn đen dần lộ ra hình dáng, trên dưới triều đình không ai không biết Mục Vương Diệp Dương nắm giữ quyền lực quốc gia, quyền khuynh triều dã.

Tuy Vệ Trường Hiên từng nghe qua chuyện của vị Vương gia này, nhưng hắn đến nay chưa từng gặp mặt ông ta, làm sao dám tùy tiện tìm kiếm sự che chở. Có điều nếu không đi, trên đời này xác thực không còn con đường thứ hai có thể lựa chọn nữa, hắn nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn cắn răng một cái: “Con lập tức đến Mục Vương phủ.”

Hắn bị cổ huyết khí trong lòng thúc giục, xoay người liền kéo cửa phòng ra.

Điền Văn Lễ ho khan, vội vàng khoác áo xuống giường, tiến lên nắm tay hắn tinh tế dặn dò: “Đứa nhỏ ngoan, lần này đi phải lấy cẩn thận làm đầu, Mục Vương so với tân đế sợ rằng còn tàn nhẫn độc ác hơn, ngươi phải nhớ thật kỹ, mọi việc không thể hành động theo cảm tính, chỉ cần bảo vệ được tính mạng, tương lai như thế nào, chung quy vẫn chưa biết.”

Giữa mày vị nội giám đã đi qua ba triều đại trong cung tràn đầy sầu khổ: “Đáng tiếc cha vô dụng, hiện tại chỉ là lão già phế vật trông coi hoàng lăng, không giúp được gì cho ngươi.”

Vệ Trường Hiên nhìn mái tóc hoa râm khẽ bay trong gió lạnh của ông, trong lòng một trận chua xót: “Cha đã tận tâm dưỡng dục con nhiều năm, phí không biết bao nhiêu tâm huyết, hiện giờ con trưởng thành rồi, chuyện này cứ để con tự giải quyết.” Hắn đóng cửa lại, lui ra ngoài hành lang, ở trên nền tuyết hướng về phía phòng của Điền Văn Lễ mà dập đầu, sau đó mới vội vàng rời đi.