[Đam mỹ edit] Vọng Tẫn Sơn Hà

Chương 2: Mục Vương

Cách bức tường viện, loáng thoáng nghe thấy âm đàn tấu vang, Mục Vương Dương Diệp rất thích thưởng Hạc cầm. Vệ Trường Hiên không nhận biết được Hạc cầm kia đang chơi khúc nhạc gì, hắn đã quỳ trên nền tuyết lâu lắm rồi, không chỉ cẳng chân dần mất đi tri giác, ngay cả thần trí cũng bắt đầu hỗn loạn.

Theo quy củ, nếu một thế tộc tầm thường muốn bái kiến Mục Vương thì trước hết phải trình danh thiếp lên, đương nhiên còn phải kèm theo hộp gấm đựng đầy lễ vật. Phần lớn lễ vật này giá trị liên thành, nếu gặp loại người hào hoa xa xỉ, hộp gấm thậm chí sẽ dùng vàng ròng để chế tác, phô trương lãng phí nhường ấy, cốt chỉ vì muốn cho Mục Vương gia chiếu cố mình thêm chút ít mà thôi.

Vệ Trường Hiên kiếm không nổi dạng lễ vật tương tự thế, cả cái danh thiếp hắn cũng không viết ra được, hiển nhiên không được người ta cho vào, vậy nên chỉ có thể yên lặng quỳ gối bên ngoài, nhìn cửa phủ đóng chặt mà cõi lòng tràn đầy tuyệt vọng.

“Ê,” Trong lúc thẩn thờ, cẳng chân lại bị ai đó đá một cái, “Vương gia triệu kiến, còn không mau đứng dậy.”

Vệ Trường Hiên đột nhiên bừng tỉnh, nghiêng ngả muốn đứng lên, nhưng loạng choạng suýt nữa té trở về, gã truyền lời không có kiên nhẫn chờ hắn, lập tức bỏ vào vương phủ, Vệ Trường Hiên đành phải lê chân, gia tăng tốc độ nối gót theo sau.

Bên trong vương phủ lợp ngói đấu củng, khí thế phi phàm, Vệ Trường Hiên không dám nhìn nhiều, cúi đầu theo gã sai vặt vòng qua mấy khúc ngoặt hành lang, đi thẳng đến một gian đại sảnh, liền nghe gã hướng vào trong điện bẩm báo: “Vương gia, đã đưa người tới.”

“Cho hắn tiến vào.”

Thanh âm mơ hồ kia dường như là tiếng của Mục Vương, trong lòng Vệ Trường Hiên bỗng có chút hốt hoảng, căng da đầu bước vào điện, sau đó nhanh nhảu cúi người bái lạy: “Ti chức Nam quân Thần Võ vệ binh, Vệ Trường Hiên, khấu kiến Vương gia.”

Mục Vương không bảo hắn bình thân, chỉ lãnh đạm hỏi: “Ra là người của cấm quân, nghe nói ngươi ở ngoài phủ của bổn vương quỳ mấy canh giờ, rốt cuộc là vì chuyện gì?”

“Ti chức...” Vệ Trường Hiên hoảng loạn trong lòng, hai tay áp dưới mặt đất kiềm không đậu mà hơi phát run, “Ti chức cả gan, khẩn cầu Vương gia cho ti chức đầu nhập Tả Kiêu vệ binh.”

Tả Hữu Kiêu vệ binh hiện nay tuy trên danh nghĩa là vệ đội của hoàng đế, song kỳ thực đều do Mục Vương chi phối, Tả Kiêu vệ binh càng chẳng khác gì thân binh của vương phủ, so với các vệ đội còn lại khác biệt rất lớn.

Nghe xong thỉnh cầu từ thiếu niên, Diệp Dương chợt cười một cái không rõ ý: “Thần Võ cấm quân, tương lai sẽ được tấn chức lên hàng Ngự Lâm quân, ngươi hà cớ gì phải đầu nhập Tả Kiêu vệ binh cỏn con này?”

“Bởi... bởi vì...”

Đương lúc Vệ Trường Hiên hãy còn lắp ba lắp bắp, Dương Diệp đã cất tiếng ngắt lời hắn: “Nghe nói hôm qua ở bãi săn hoàng gia, hoàng thượng đã nhìn trúng một thiếu niên cấm vệ, muốn nạp hắn vào Nhạn Đình, hẳn kẻ nọ chính là ngươi?”

Vệ Trường Hiên tức khắc cả kinh, hắn không ngờ Mục Vương đã sớm nhìn thấu ý đồ của hắn, càng không nghĩ tới, một việc nhỏ nhặt bên hoàng đế như vậy mà ông ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Là ta...”

“Ngươi nâng mặt lên.”

Thiếu niên quỳ trên đất nghe xong câu này, rốt cuộc thoáng ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn về phía Mục Vương trong điện. Chỉ thấy thân hình Mục Vương cao lớn, trên môi có bộ ria ngắn, tay nắm một cây Hạc cầm, thử gảy hai âm đàn, sau đó mới lia mắt nhìn xuống hắn. Ánh mắt kia sắc nhọn mười phần, tựa như chim ưng, đâm cho Vệ Trường Hiên suýt không mở nổi mắt.

“Sinh ra bộ túi da thật không tồi,” Mục Vương hơi chút nghiền ngẫm mà rằng, “Chẳng trách Dương Giải lại coi trọng ngươi.”

Vệ Trường Hiên khó hiểu ý tứ trong lời ông, lại nghe ông ta nói: “Ngươi tới cầu xin ta, là vì muốn được xếp vào Tả Kiêu vệ binh để tránh đi Nhạn Đình, đúng không?”

“Vương gia minh giám, nếu vương gia chấp nhận thu dùng ti chức, sau này ti chức nhất định vì vương gia làm trâu làm ngựa, vượt lửa băng sông, chết muôn lần không chối từ.”

Dương Diệp vuốt ve cây đàn yêu quý trong lòng, chậm rãi nói: “Tuy rằng thanh danh của Nhạn Đình không mấy tốt đẹp, nhưng nếu được đế vương ân sủng thì hoàn toàn có thể một bước lên trời, ngươi cần gì phải vào quân đội sống cuộc sống kham khổ chứ?”

Trên mặt thiếu niên hiện ra một tia cười khổ: “Ti chức tình nguyện ở trong quân doanh tầm thường, cũng không dám hưởng cơ hội một bước lên trời này.”

Dương Diệp yên lặng một lát, gật đầu bảo: “Đứa nhỏ nhà ngươi đúng là có chút thú vị đấy.” Ông dừng một chốc, lại nói, “Có điều, ngươi còn chưa đủ tư cách khiến ta phải giằng co với hoàng đế đâu, ta cũng hoàn toàn không muốn quản chuyện của ngươi, ngươi đi đi.”

Lời cự tuyệt này tới quá bất ngờ, Vệ Trường Hiên cơ hồ không kịp phòng bị mà choáng váng tại chỗ, hắn cắn chặt răng, ráng sức lộ ra vài phần ý cười, ngẩng đầu lên thưa: “Hiện giờ trong thành Kiến An, ngay cả một đứa nhóc tóc trái đào cũng biết xướng tụng bài đồng dao “Mục như thanh phong, thiên có cửu trọng, hoàng tước ở Tây, kim ô ở Đông”, khắp thiên hạ ai có thể không biết địa vị hết sức trọng yếu của vương gia.”

Bài đồng dao Mục như thanh phong bấy giờ xác thật lưu truyền phổ biến, kể từ khi Đại Chiêu tiêu diệt Cảnh Viêm, đô thành Kiến Mặc được sửa thành Kiến An, hoàng thành xây ở phía Tây Kiến An, mà vương phủ thì nằm tại phía Đông. Có thể thấy từ miệng trẻ thơ, Mục Vương được so sánh với kim ô mang tinh hoa nhật nguyệt, còn tân đế chẳng qua chỉ là con chim hoàng tước mà thôi.

Hắn lấy hết can đảm nhìn Mục Vương: “Ngày đó vương gia ở viện Y Lan, bởi vì Vương Ngự sử nói một câu làm phật ý mà bẻ gãy nhành liễu, Vương Ngự sử dù gì cũng là cữu cữu ruột của hoàng đế, thế mà vương gia vẫn không hề để vào mắt. Ti chức là một cấm vệ nho nhỏ, thân phận cùng lắm chỉ như kiến mọn, sao có thể đến nông nổi khiến vương gia và hoàng thượng “giằng co” cơ chứ.”

Sự kiện viện Y Lan là chuyện phát sinh mấy tháng trước, Vương Ngự sử nọ chẳng biết đã phát ngôn gì chống đối Mục Vương, Mục Vương liền thuận tay bẻ một nhành liễu đưa cho ông ta. Vương Ngự sử hãy còn ngu dốt không hiểu duyên cớ, ai ngờ sang ngày thứ hai toàn gia quyến nhà ông đều bị trục xuất khỏi thành Kiến An, tặng nhành liễu là có ý đưa tiễn, Mục Vương vậy mà chẳng thèm khách khí tiễn ông ta ra tận Nam Cương.

Trên gương mặt lạnh lùng của Dương Diệp hiện ra một chút ý cười nghiền ngẫm, ông nhìn về phía thiếu niên kia lần nữa, lời nói mới rồi nghe như lỗ mãng, nhưng là trước ca ngợi sau kích động, bên trong ẩn giấu vài phần gan dạ sáng suốt, chỉ tiếc lòng dạ chung quy vẫn quá thiển cận. Ông buông Hạc cầm xuống, đứng dậy, chậm rãi nói: “Ngươi cũng biết bản thân mình là phận kiến mọn, bổn vương cần gì phải bận tâm sinh mệnh của một con kiến chứ?” Ông cười lạnh hai tiếng, rồi sau đó phất phất tay.

Vệ Trường Hiên rốt cuộc ý thức được chính mình không thể tiếp tục dây dưa nữa, tuy trong lòng hắn không cam tâm, nhưng chỉ đành bất lực khấu đầu, bước ra khỏi cửa.

Lúc rời khỏi đại sảnh thì tuyết đã ngừng rơi, đình viện im ắng. Đáy lòng Vệ Trường Hiên phiền loạn, đang muốn tìm đường cũ ra ngoài, lại cách hành lang nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ phủ phục trên sân bên cạnh. Đó là một đứa trẻ vóc dáng thấp bé, mặc áo choàng gấm màu sương giá, cơ hồ hòa tan vào cảnh tuyết.

Vệ Trường Hiên không rõ thân phận của nó, nhưng nhìn nó mặc quần áo mỏng manh quá nên không nhịn được lên tiếng: “Ngươi ở đó làm gì vậy, không thấy lạnh sao?”

Nghe được âm thanh, đứa trẻ kia bò lên, nghiêng người sang. Khoảnh khắc trông thấy rõ mặt thằng bé, đáy lòng Vệ Trường Hiên “lộp bộp” một tiếng, bởi trên ngũ quan hãy còn non nớt ấy là đôi đồng tử u tối vô hồn - đứa nhỏ này thế mà lại là người mù.

Trong chớp nhoáng, hắn bỗng nhớ tới một lời đồn, nghe đồn con trai út của Mục Vương Dương Diệp bị mù từ nhỏ, rất được Mục Vương thương xót yêu thương, chẳng lẽ chính là thằng bé này ư?

“Ngươi là ai?” Đứa trẻ mở miệng hỏi.

“Ta, ta tên Vệ Trường Hiên.” Vệ Trường Hiên lặng lẽ đến gần nó, không khỏi trên dưới đánh giá nó một phen. Xem bộ dáng thằng bé này cùng lắm chỉ mười tuổi, làn da trắng nõn gần như trong suốt, có thể do đứng dưới trời tuyết quá lâu nên môi đã tái đi vì lạnh.

“Ngươi là tiểu công tử của vương phủ à? Sao lại đứng đây một mình?”

Đứa trẻ nhẹ nhàng gật đầu, cất giọng mỏng manh nói: “Ta nghe thấy tiếng chim hót, ngươi có nghe thấy không?”

Vệ Trường Hiên có chút chẳng hiểu ra sao, bèn tĩnh tâm tập trung lắng nghe xung quanh, quả nhiên nghe được tiếng chim kêu rất nhỏ, hắn lần theo thanh âm tìm tới bụi cỏ bị tuyết bao phủ, rốt cuộc trông thấy một cái tổ chim lật úp trên mặt tuyết, bên trong còn có ba chú chim non. Một con trong số chúng bị đông lạnh đến mức không phát ra tiếng động nữa, hai con kia thì đang giương cái mỏ vàng nhạt gào khóc đòi ăn.

“Là tổ chim từ trên cây rơi xuống, có lẽ là bị tuyết đọng đè lên.” Vệ Trường Hiên nói với đứa trẻ kia, “Ở đây còn có hai con chim nhỏ.”

Đứa trẻ trợn tròn mắt quay sang hướng hắn đứng, ngơ ngẩn hỏi: “Chim nhỏ có bộ dáng như thế nào?”

Vệ Trường Hiên nhất thời nghẹn lời, hắn nghĩ nghĩ, rồi thật cẩn thận nâng một con lên đưa đến gần tầm tay của thằng bé: “Cho ngươi sờ thử nè, nhớ nhẹ nhàng một chút, chú chim này còn bé xíu.”

Đứa trẻ duỗi một đầu ngón tay, run rẩy chạm vào lông chim, sau đó nhanh chóng rụt trở về.

Vệ Trường Hiên nhìn ra nó hơi sợ hãi, bèn an ủi nó: “Vật này nhỏ lắm, sẽ không thương tổn ngươi đâu, đừng sợ.”

Đứa trẻ nghe xong, lại lần nữa dùng đầu ngón tay sở qua sờ lại trên thân chim, chim nhỏ giương cái mỏ non nớt mổ vài cái vào ngón tay nó, cảm giác ngưa ngứa, đứa trẻ híp mắt nở nụ cười: “Mỏ chim thật là nhọn.”

Vệ Trường Hiên nhặt tổ chim trên tuyết lên, nhìn về phía tán cây: “Nếu chim mái về mà không thấy chúng nó chắc sẽ sốt ruột lắm, chúng ta vẫn nên mau trả lại tổ chim thôi?”

“Đúng vậy, không có mụ mụ đều rất đáng thương.” Thằng bé cúi thấp mặt, nhẹ giọng phụ họa.

Tuyết ướt làm thân cây trơn trượt, nhưng cũng không làm khó được Vệ Trường Hiên, hắn dùng miệng giữ tổ chim, hai chân bám chắc thân cây, dáng người nhanh nhẹn, hai ba lần đã trèo lên tới chỗ. Sau khi cẩn thận đặt tổ chim về cành cây, hắn buông lỏng tay, dùng sức trượt xuống, động tác mười phần lưu loát.

Tiểu công tử không nhìn thấy hành động của hắn, chỉ cất tiếng hỏi: “Được chứ?”

Vệ Trường Hiên gật đầu: “Được rồi.”

Tiểu công tử nhẹ nhàng nói: “Trước đây ta không biết chim chóc trông ra sao, bọn họ không cho ta sờ mấy thứ này.”

“Bọn họ” ước chừng đang ám chỉ tôi tớ của nhóc con, trong lòng Vệ Trường Hiên hơi động, hạ giọng bảo với nó: “Tiểu công tử, về sau những vật nhỏ này, chỉ cần ngươi muốn, ta liền đem tới cho ngươi sờ thử, thấy thế nào?”

Đôi mắt tiểu công tử như một đầm nước, thanh khiết mà u tối, nó ngơ ngẩn ở hướng đối diện Vệ Trường Hiên, hỏi: “Thật sao, ngươi... có thể luôn luôn bên cạnh ta ư?”

Không đợi Vệ Trường Hiên trả lời, đằng sau chợt có một thanh âm trầm trầm cắt ngang: “Diễm Nhi, vị này chính là Thần Võ cấm quân, sao có thể cùng ngươi rong chơi suốt ngày.”

Vệ Trường Hiên cả kinh, vừa quay đầu liền trông thấy Mục Vương đang đứng ngoài hành lang nhìn hai người bọn họ chẳng biết đã bao lâu, lập tức cuống quít quỳ xuống.

Tiểu công tử lần sờ bước lên trước một bước, hô một tiếng: “Phụ vương.”

Mục Vương cũng không nhìn Vệ Trường Hiên, chỉ hướng về đứa trẻ hỏi: “Những người thường ngày đi theo ngươi đâu rồi, sao ngươi lại một mình chạy đến đây?”

Tiểu công tử không trả lời, ánh mắt trống rỗng lộ ra một tia sầu bi, thấp giọng nói: “Phụ vương, để người này lại cho con đi,” nó giống như đứa nhỏ khao khát món đồ chơi, điệu bộ rất tủi thân, “Lúc các ca ca mười tuổi đều có người hầu cùng họ chơi đùa, vì sao con không có chứ, con muốn người này làm người hầu của con.”

Bởi do tôn thất Dương gia và Hồ tộc có quan hệ huyết thống, thế nên bọn họ bảo lưu rất nhiều tập tục của Hồ tộc, con em quý tộc ngoại trừ thư đồng phụ trách việc luyện văn thì còn có người hầu phụ trách việc luyện võ.

Tuy rằng người hầu cơ bản chính là nô bộc, nhưng trước mắt Vệ Trường Hiên tình nguyện làm người hầu cho vị tiểu công tử này chứ trăm triệu lần không muốn nạp vào hậu cung Nhạn Đình.

Hắn khẩn trương nhìn về phía Mục Vương, lại thấy Mục Vương thương hại mà nhìn đứa trẻ: "Diễm Nhi, các ca ca của ngươi muốn tập võ, muốn cưỡi ngựa bắn tên, tự nhiên phải có người hầu, còn ngươi... thì không cần."

Những lời ấy hiển nhiên đã đâm trúng tim đứa nhỏ, thân ảnh bé xíu của nó run run, cơ hồ muốn ngã xuống đất. Vệ Trường Hiên thấy hơi không đành lòng, rồi lại mười phần nghi hoặc, hắn cảm giác tin đồn không hoàn toàn là sự thật, Mục Vương phỏng chừng có thương tiếc đứa con út này, nhưng xen lẫn trong đó vẫn còn rất nhiều cảm xúc phức tạp hắn chưa thể nhìn thấu.

“Phụ vương...” Thằng bé lại gọi một tiếng, không phải làm nũng, mà là tuyệt vọng khẩn cầu. Nó sờ soạng tiến lên phía trước, tựa hồ muốn nhào vào lồng ngực của phụ thân, nhưng Mục Vương không có dang tay đón lấy, chỉ đứng ngoài hành lang dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nó.

“Cẩn thận...” Vệ Trường Hiên vừa định cất tiếng nhắc nhở, song đã muộn, tiểu công tử vấp trúng một đoạn rễ cây lồi trên mặt đất, ngã oạch xuống.

Lúc nó ngã xuống thì trán đập vào hòn đá, máu tươi lập tức chảy ra từ vầng trán trắng bệch. Vệ Trường Hiên quỳ gối phía sau nên không biết nó bị thương thế nào, chỉ thấy vài giọt máu đỏ tươi lấm tấm dưới nền tuyết trắng tinh, tựa như những đóa hồng mai nở rộ giữa trời tuyết.

Mục Vương vẫn bất động, vẻ mặt ông hững hờ, chẳng hiện ra chút ý tiếc thương nào, lẳng lặng nhìn đứa nhỏ. Mà tiểu công tử cũng không gào khóc giống những trẻ con tầm thường khác, chỉ có đôi mắt trong veo ngưng kết nên vài giọt nước lớn: “Phụ thân, con chẳng có gì cả...” Nó không lau máu trên đầu, cũng không muốn bò dậy khỏi nền tuyết, chỉ lẩm bẩm lặp đi lặp lại, “Con cái gì cũng không có...”

Khuôn mặt lạnh lùng của Mục Vương rốt cuộc hơi rung động, không rõ ông nhớ tới điều gì, cuối cùng yên lặng thở dài, hướng ánh mắt sang Vệ Trường Hiên.

Vệ Trường Hiên vội vàng bước tới ôm tiểu công tử lên, thấy vết thương ở trán nó không sâu nhưng chảy máu đầm đìa khiến người ta sợ hãi.

Có lẽ phản ứng của hắn cũng xem như đủ nhạy bén, Mục Vương nhàn nhạt gật đầu: “Từ bây giờ ngươi ở lại làm người hầu cho Diễm Nhi đi.” Ông dừng một chốc, “Quy củ trong phủ sẽ có người dạy ngươi sau, hiện tại mau dẫn nó trở về.”

Vệ Trường Hiên đang ôm thằng bé nên không thể hành lễ, chỉ hoảng loạn khom người nói: “Đa tạ vương gia, ti chức...” Hắn còn chưa kịp dứt dời, Mục Vương đã quay lưng bỏ đi không thương tiếc.

Đứa trẻ trong lòng nhắm chặt mắt, dùng tay siết lấy vạt áo hắn.

Vệ Trường Hiên nhìn vệt máu uốn lượn trên trán nó, lại cúi đầu nhìn mấy đóa hồng mai trên nền tuyết, đáy lòng thương tiếc, có chút khổ sở nghĩ thầm, máu của tiểu công tử đã cứu một mạng của ta.

Đứa trẻ không biết hắn suy nghĩ gì, chỉ nhắm mắt thấp giọng hỏi: “Ngươi đã là của ta rồi sao?”

Vệ Trường Hiên gật đầu: “Đúng vậy.”

Đứa trẻ lại hỏi: “Ngươi sẽ luôn luôn bên cạnh ta ư?”

Vệ Trường Hiên ôm nó, gật đầu lần nữa: “Đó là tất nhiên.”

Trên mặt tiểu công tử có vết máu ngang dọc đan xen, lại nhẹ nhàng cong cong khóe miệng: “Thật tốt, chúng ta cùng về thôi.”