[Đam mỹ edit] Vọng Tẫn Sơn Hà

Chương 4: Vô Nhai

Lúc này, trong lều gấm, phần thịt nai xếp vào khay bạc lần lượt được mang lên, sớm có tôi tớ lanh lợi trải vỉ nướng ra, bắt đầu nướng từng lát thịt nai cắt sẵn. Người hầu vóc dáng nhỏ nhất bên cạnh Dương Quyết khá giỏi nấu ăn, kỹ thuật khống chế độ nóng của lửa rất tốt, rắc thêm ít muối cùng hương liệu, sau đó nhanh chóng bày biện thành phẩm lên bàn trước mặt các chủ tử.

Dương Quyết hứng thú quan sát hai thiếu niên so đao ngoài lều, mắt thấy Trần Thiệu ép Vệ Trường Hiên đến gần như bất lực chống trả, tâm tình gã rất tốt, há miệng ngậm miếng thịt nai nướng người hầu dâng cho, nhai hai lần liền liên tục khen ngon, tháo chiếc nhẫn trên tay ném sang: “Thưởng ngươi.”

Người hầu vóc dáng nhỏ kia nhặt nhẫn lên, vui vẻ ôm vào ngực, tạ ơn rối rít rồi quỳ xuống nướng tiếp chỗ thịt còn lại.

Dương Diễm không nhìn thấy trận tỷ thí đang diễn biến thế nào, nó chỉ có thể trong gió nghe âm thanh trầm thấp của đám đông và hai vị ca ca cao giọng bàn luận.

Dương Quyết vừa nhai thịt nai vừa reo hò: “Hai đường đao đẹp lắm!”

Tùy tùng bên gã lập tức phụ họa: “Còn không phải sao, Trần Thiệu mới chém một đao lên vai hắn, đao tiếp theo chính là chém tới sau cổ tiểu tử kia, theo ta thấy hắn hơn phân nửa sẽ không bò dậy nổi.”

Khi Vệ Trường Hiên bị đánh vào gáy, tầm mắt nhanh chóng tối sầm, mà thế công của Trần Thiệu chưa từng chậm lại, y nhìn ra Vệ Trường Hiên đã sức cùng lực kiệt, không khỏi cách một khoảng lạnh giọng hỏi: “Ngươi còn không nhận thua à?”

Vệ Trường Hiên siết chặt đao gỗ vung vẩy ngăn cản đối phương tiến công, toàn thân hắn đau đến lợi hại, nhưng kiểu gì cũng không chịu mở miệng xin thua, cắn răng bảo: “Ta vẫn chưa thua.”

Trần Thiệu tựa hồ cảm thấy hắn có vài phần buồn cười: “Ngươi cũng đừng không biết xấu hổ, nếu thật sự trúng mười mấy đao, ta không tin ngươi còn mạng để tiếp tục.”

Tay Vệ Trường Hiên nắm chắc chuôi đao, chỉ trầm giọng nói với y: “Miễn chưa bị cắt đứt yết hầu, ta tuyệt không nhận thua.”

Đối thoại giữa bọn họ mơ hồ theo gió truyền tới, Dương Diễm đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nó mò mẫm muốn ra ngoài, chợt bị một cánh tay ngăn cản: “Tứ đệ, ngoài đó gió lớn, ngươi vẫn nên ngồi ngoan trong lều đi. Thịt nai này nướng không tồi, các ngươi mau đem cho Tứ công tử nếm thử.”

Dương Diễm bị bắt ngồi lại vị trí, có người dâng thịt nai đến bên môi, mùi khói ấm áp nhè nhẹ tản ra, nó hé miệng ăn, rồi thêm một miếng nữa được đưa sang. Nó dùng sức nhấm nuốt mùi thịt tanh nồng giữa hai hàm răng, nghe gió truyền tới vài tiếng vật lộn, đó là âm thanh đao gỗ chém xuống da thịt, rất nặng nề, từng chút từng chút nện vào lòng nó.

Bỗng nhiên trong lều vang tiếng mọi người kinh hô, hóa ra thiếu niên bị Trần Thiệu đánh suýt chết thình lình đứng lên. Đao của Trần Thiệu vừa đâm trúng ngực đối phương, lại bất chợt bị đối phương tóm được lưỡi đao, sau đó bật thân trở dậy. Trần Thiệu cảm giác đao trong tay như bị gọng sắt kìm kẹp, căn bản không thể rút về, vì sơ hở này, đao gỗ của đối thủ đột nhiên bổ nhào đến, áp lên cổ y.

Một đao ấy Vệ Trường Hiên đã dùng hết sức lực cả người, dù chất đao làm từ gỗ nhưng cũng khiến cổ đối phương hằn vệt máu bầm, lồng ngực hắn còn ôm đao của Trần Thiệu, nếu thứ hai bên sử dụng không phải đao gỗ, e rằng hiện tại bụng hắn đã bị đâm thủng rồi. Trần Thiệu bị hắn kề đao vào yết hầu, hiển nhiên kinh giận đan xen, y lần đầu đụng phải đối thủ như vậy, quả thật hết biết nói gì với tên tiểu tử không biết sống chết này.

Lều gấm cũng bị biến cố kinh động, Dương Quyết vốn tính thiếu kiên nhẫn, giành trước quát hỏi: “Trần Thiệu, ai thắng?”

Trần Thiệu nhìn thoáng qua đao gỗ trên cổ, nghiến răng thưa: “Khởi bẩm công tử, ta thua.” Y dứt lời, một tay đẩy Vệ Trường Hiên ra, sau đó bò dậy khỏi nền tuyết, sắc mặt tối tăm rời đi.

Vệ Trường Hiên ngây người một hồi, cũng chậm rãi bò lên, hắn nhìn hướng lều gấm, tựa hồ do dự có nên qua đó hay không.

Dương Tông dẫn đầu phá vỡ yên tĩnh, y chỉ chỉ khối ngọc bội nói: “Thất thần cái gì, còn không mau đến lấy phần thưởng.”

Vệ Trường Hiên đành phải tiến lên nhận ngọc bội, cúi đầu hành lễ: “Tạ công tử ban thưởng.”

Dương Quyết nghẹn trong bụng một cổ tà hỏa, lạnh lùng nhìn chăm chú thiếu niên chốc lát, đang muốn cất tiếng, chợt bị Dương Tông kéo ống tay áo. Gã chuyển mắt sang hướng Dương Tông chỉ, thấy Dương Diễm ngồi trên ghế dựa sắc mặt tái nhợt, hơn nữa run rẩy kịch liệt, không biết là do lạnh hay do sợ hãi.

Bộ dáng vô dụng này khiến Dương Quyết vui sướng một chút, khóe miệng gã nổi lên tia cười lạnh, thầm nghĩ, một tên thuộc hạ ngu xuẩn hành xử dựa hết vào sự tàn nhẫn đi theo một tên chủ tử phế vật, so đo cùng bọn họ chỉ tổ hạ thấp thân phận thôi.

“Nhị vị ca ca.” Dương Diễm đánh vỡ tĩnh lặng, sợ hãi mở miệng hỏi, “Ta có thể trở về chưa?”

Dương Tông liếc xem sắc mặt Tam đệ bên cạnh, đoạn cười cười đáp: “Trời cũng không còn sớm, thân thể Tứ đệ không tốt, mau trở về đi.”

Vệ Trường Hiên vội tiến lên đỡ cánh tay Dương Diễm, cúi đầu cáo lui, lúc gần đi thì bất ngờ chạm trúng ánh mắt của Dương Quyết, chỉ thấy gã như hổ rình mồi mà nhìn mình, khóe miệng ẩn hiện nét cười lạnh lùng.

Khi đến một thủy đình hẻo lánh phụ cận, Dương Diễm bỗng nhiên ho khan liên tục, nó giống như đã chịu đựng thật lâu, trận ho này kinh thiên động địa, tưởng chừng muốn ho văng cả lục phủ ngũ tạng. Vệ Trường Hiên luống cuống tay chân vỗ vỗ lưng giúp nó, đang thấy nó không tốt hơn được chút nào, đối phương lại chợt “Oẹ” một tiếng, nôn hết toàn bộ thịt nai mới ăn ra ngoài.

Lúc nôn xong thì trận ho mới dần dần chấm dứt, Vệ Trường Hiên vội nâng mặt nó lên, nhìn lông mi của nó ướt đẫm nước mắt, da dẻ cũng trở nên đỏ bừng. Bên cạnh bọn họ không có tỳ nữ hầu hạ, Vệ Trường Hiên mò khắp người vẫn chẳng tìm thấy chiếc khăn vải nào, chỉ có thể qua loa dùng tay áo lau mặt cho nó, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đỡ hơn chưa?”

Dương Diễm vừa rướm nước mắt vừa bắt lấy tay áo hắn, thấp giọng nói: “Ta tưởng ngươi sẽ bị đánh chết.”

Biết đối phương lo lắng vì mình, lòng Vệ Trường Hiên bỗng nảy sinh nỗi ấm áp chua xót, hắn cười cười: “Ta sao có thể chết chứ, hồi trước ta ở cấm quân đánh nhau suốt ngày, xưa nay chưa từng thua ai,” hắn dịu dàng vỗ về đứa nhỏ, “Với cả, ta là người hầu của công tử, đâu làm mất mặt công tử được.”

Dương Diễm nhờ hắn an ủi mà từ từ ngừng khóc, Vệ Trường Hiên lần nữa dìu nó trở về biệt viện giữa sắc trời chạng vạng.

“Vừa rồi ngươi đã thắng ư?” Trong thanh âm Dương Diễm còn chút nghẹn ngào, khẽ thì thào, “Trước kia bất kể so cái gì cùng các ca ca, ta đều chưa từng chiến thắng.”

Vệ Trường Hiên nhét ngọc bội xanh lam vào tay nó: “Này là phần thưởng ta thắng được, ngươi cứ cầm lấy, mai sau có ta ở đây, ta sẽ thắng thật nhiều đồ vật cho ngươi.”

Trên mặt Dương Diễm vẫn vươn nước mắt, nhưng nó nắm ngọc bội kia, nhẹ nhàng gật đầu.

Buổi tối, một cỗ xe ngựa lặng yên dừng trước cổng Mục Vương phủ, một nho sinh từ xe bước xuống, không có lễ vật, không có danh thiếp, chỉ đơn giản gõ vang cửa lớn phủ Mục Vương.

Tôi tớ canh cổng liếc mắt qua nhìn, vừa trông thấy ấn ký trên xe ngựa thì tức khắc cả kinh, vội vàng xoay người bẩm báo. Chốc lát sau, Mục Vương Dương Diệp thế mà đích thân bước ra cửa, nghênh đón vị lão giả râu tóc bạc trắng, dáng hình tiều tụy, cũng không hành lễ với Mục Vương, nhờ nho sinh kia dìu đi vào trong vương phủ.

Chỗ sinh hoạt thường ngày của Mục Vương chỉ gói gọn tại điện thờ phụ, nơi đây đốt địa long, huân hương lan tỏa, ngay khi tiến vào liền bị hương ấm phả lên người. Mục Vương giây phút này đoan đoan chính chính quỳ gối trước mặt lão nhân, mười phần cung kính mà hành lễ.

Người sống trên đời, có thể khiến Mục Vương hành lễ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng lão giả nọ không có chút ý thụ sủng nhược kinh nào, lão an tĩnh nhận cái hành lễ rồi mới cười nói: “Đa tạ Mục Vương vẫn nhớ lão hủ, hiện nay trong thành Kiến An, người quen cũ không còn nhiều lắm.”

“Người được tiên sinh đặt vào mắt đúng là không nhiều, nhưng thiên hạ có ai lại không biết đại danh của Vô Nhai Tể tướng đâu.”

Vô Nhai Tể tướng là danh hiệu ở triều đại Duệ Tông, tên thật là Quảng Ngôn, nhân vật kỳ tài tư duy nhanh nhẹn, học thức uyên bác đến độ được phong hào “Vô Nhai”, trong năm Duệ Tông, Yến Ngu đại loạn, Quảng Ngôn hiến bảy kế sách đánh lui địch, thụ phong Tể tướng, thế nhân liền xưng gọi “Vô Nhai Tể tướng”. Khi Hiếu Tông đăng cơ, từng cố ý thỉnh lão lần thứ hai ra giúp sức, nhưng Quảng Ngôn từ chối, đạm bạc lưu lạc giang hồ.

(Lời edit: “Vô Nhai” tức là “không giới hạn”, ở đây có nghĩa là “tài giỏi vô biên”.)

Mà vị lão giả từng mệnh danh là Quốc sĩ chi phong giờ phút này chỉ nhàn nhạt lắc đầu: “Mấy cái đó đều là hư danh ngày xưa, sao so được với Mục Vương gia nắm quyền thiên hạ.”

Dương Diệp câu nệ cúi đầu đáp: “Nếu không nhờ tiên sinh năm đó đề bạt, tiểu vương hiện giờ cũng không biết đang chôn chân ở chốn nào.” Ánh mắt ông băn khoăn dừng trên mặt lão nhân gia chốc lát, đột nhiên hỏi: “Không biết tiên sinh đến chuyến này có gì chỉ bảo?”

Ông vẫn giữ sự đề phòng, trong lòng Quảng Ngôn hiểu rõ, lão trầm thấp khẽ cười: “Hơn mười năm trước lão hủ từng cùng vương gia bàn luận việc thiên hạ, chẳng hay hôm nay liệu có may mắn ôn lại chuyện xưa chăng?”

Dương Diệp ngồi thẳng lưng, bộ dáng giống một học trò nghe dạy, nhìn lão giả nói: “Tiên sinh thỉnh giảng.”

Quảng Ngôn dưới ánh đèn im lặng thật lâu, sau đó chậm rãi mở miệng: “Mấy năm nay lão hủ đi qua rất nhiều địa phương, An Dương, Bình Hỗ, Hà Tây, Quan Hữu... Những phiên trấn nọ được ta xây dựng khi hiến bảy kế sách chống Yến Ngu xâm lược, nhưng hiện tại chúng đã vi phạm ước nguyện ban đầu của ta.”

(Lời edit: “Phiên trấn” là vùng đất xa xôi ở biên giới, đặt dưới quyền trấn thủ của một tướng lĩnh nhiều quyền hành, phụ thuộc lỏng lẻo vào triều đình.)

Dương Diệp nhíu mày: “Phần lớn phiên trấn đều binh hùng tướng mạnh, binh lực ngày nay so với năm đầu Đại Chiêu lập quốc còn thịnh vượng hơn, sao tiên sinh lại nói những lời này?”

Quảng Ngôn lẳng lặng nhìn ông: “Xin hỏi vương gia, các phiên trấn binh hùng tướng mạnh ấy có còn chịu sự điều hành của hoàng thượng không?”

“Đây...”

“Người trong thiên hạ đều biết, binh quyền phiên trấn do một tay vương gia chưởng quản, mà nguyên nhân tại sao, cả vương gia và lão hủ đều rất rõ ràng.” Lão chậm rãi đứng lên, “Đại Chiêu lập triều mới hơn trăm năm, nhưng đã không ít lần trải qua thay đổi bất ngờ. Khởi điểm khi Thái Tông hoàng đế tiêu diệt Cảnh Viêm, phân nửa số binh lính dưới trướng ngài là người Đông Hồ, mẫu tộc, thê tộc của Thái Tông là hậu duệ quý tộc của Đông Hồ. Hoàng thất Dương gia chảy huyết mạch Hồ tộc, binh mã của chúng ta cũng do Hồ tộc chế ngự, nói trắng ra, Dương gia đứng đầu thiên hạ, một nửa công trạng thuộc về người Đông Hồ.”

“Nhưng triều đình hiện tại, kẻ có tiếng nói lại là nhóm thế tộc Trung Nguyên, bọn họ ở triều Cảnh Viêm làm quan làm tướng, các triều đại trước cũng nắm giữ tam công lục khanh. Hoàng đế mỗi triều mỗi đổi khác, nhưng căn cốt của nhóm thế tộc này thì vẫn sừng sững chưa từng ngã.” Quảng Ngôn vừa nói vừa cười, bản thân ông thực sự không xứng phát ngôn mấy lời này, bởi Quảng gia chính là loại thế tộc như vậy, từ trăm ngàn năm trước đã vào triều làm quan, thẳng cho đến tận ngày hôm nay.

(Lời edit: “Tam công” bao gồm Thái sư, Thái phó, Thái bảo. “Lục khanh” là sáu gia tộc quyền thần giữ chức “khanh” – chức quan cao nhất, có vùng thực địa rộng nhất, hưởng lộc bằng 1/10 quân chủ.)

Quảng Ngôn đi tới đi lui trong điện, thấp giọng tiếp tục: “Đám thế tộc đó muốn lần nữa củng cố quyền lực của mình nên dâng thư, khuyên răn hoàng đế trọng chỉnh huyết thống. Năm Yến Ngu đại loạn càng giúp bọn họ có thêm cớ coi ngoại tộc là hồng thủy mãnh thú, khiến Hiếu Tông hoàng đế bãi bỏ chuyện liên hôn cùng Thác Bạt gia, thay vào đó là lập hoàng hậu từ một trong số những gia tộc kia.”

Thác Bạt gia là chi mang huyết thống Đông Hồ tối cao, nhắc đến dòng họ này, Dương Diệp chợt có chút thất thần, ông ngơ ngẩn nói: “Ta đã sớm muốn hỏi, tiên sinh cũng xuất thân từ thế gia Trung Nguyên, vì sao không giống bọn họ muốn vứt bỏ ngoại tộc, ngược lại còn chủ trương liên hôn?”

“Bởi vì ta không ngu xuẩn như bọn chúng, ánh mắt thiển cận, cho rằng nhi nữ nhà mình làm hoàng hậu là có thể khống chế thiên hạ trong tay sao?” Trên mặt Quảng Ngôn hiện ra thần sắc bệ nghễ thế gian năm nào, khẩu khí cũng trở nên kiêu căng, “Muốn thật sự khống chế thiên hạ thì không thể chùn chân bó gối. Người Đông Hồ kiêu dũng thiện chiến, Tiết độ sứ An Dương – Uất Trì Hiền, Tiết độ sứ Quan Hữu – Hạ Nhã Phong đều xuất thân từ Hồ tộc, nếu muốn bọn họ mặc ta sử dụng thì không nên đẩy bọn họ đi, khiến bọn họ biến thành vũ khí trong tay kẻ khác, quay lại đâm thủng ngực chúng ta.”

Cuối cùng lão nhìn về phía Mục Vương: “Biện pháp tốt nhất để nắm trong tay thế lực Đông Hồ chính là cho hoàng thất liên hôn cùng Thác Bạt gia, điểm này hẳn vương gia hiểu rõ nhất.”

Mục Vương từng có ba vị chính phi, trong đó hai vị đều là nữ nhi Thác Bạt gia, tất nhiên là do nghe theo Quảng Ngôn kiến nghị. Ông từ Mộc Vương từng bước từng bước đến được hôm nay, sau lưng không thể thiếu sự ủng hộ của nhóm hộ vệ Đông Hồ, bằng không, Hiếu Tông cũng không dễ dàng giao binh quyền Tây Bắc cho ông như vậy.

“Bây giờ khi hỏi triều đình uy hiếp lớn nhất với Đại Chiêu, chín phần mười sẽ trả lời là Yến Ngu,” Quảng Ngôn cười lạnh lắc đầu: “Người Yến Ngu hung tàn bạo ngược, nếu chúng cử binh Nam hạ, thật sự sẽ gây ra đại loạn. Nhưng họa lớn của Đại Chiêu căn bản không nằm ở Yến Ngu, mà ở mâu thuẫn giữa các thế tộc triều đình và Đông Hồ. Mấy năm nay, thế tộc bên trong, Đông Hồ bên ngoài, bao triều đại xưa văn thần cùng võ tướng luôn hiềm khích nhau, huống chi đây còn không chung dòng tộc, họa loạn này là không thể tránh thoát. Vương gia còn nhớ chuyện Thác Bạt Tín mười mấy năm trước chứ?”