[Đam mỹ edit] Vọng Tẫn Sơn Hà

Chương 3: Người hầu

Biệt viện của Dương Diễm ngự ở góc Tây Bắc của vương phủ.

Dưới hành lang không trồng hoa nuôi chim, bởi chủ nhân nơi đây không nhìn thấy mấy vật nhỏ giải khuây đó. Ngoài ra, thị nữ và tôi tớ hầu hạ đều rất an tĩnh, đi tới đi lui lặng yên chẳng chút tiếng động, dù đang là ban ngày, nhưng nếu nhắm mắt ngồi trong biệt viện lại phảng phất tựa như đêm tối tĩnh mịch.

Đối với Dương Diễm mù lòa mà nói, nơi đây từ đầu đến cuối luôn là đêm đen.

Có điều cũng không hẳn vậy, khi đêm thực sự ùa về, xung quanh sẽ xuất hiện vài tiếng vang, là âm thanh gió rít qua song cửa sổ, tiếng bập bùng của ngọn đèn dầu nhỏ cháy tí tách, còn có giọng Lạc Lan trầm thấp ngâm nga.

Khúc Lạc Lan hát chính là ca dao của Đông Hồ, Dương Diễm không hiểu ý nghĩa bài hát, chỉ cảm thấy những làn điệu xa xưa ấy phi thường dễ nghe. Lạc Lan sẽ vừa ngâm nga vừa vuốt ve trán nó, dịu dàng thủ thỉ: “Cũng Hề, ngủ đi.”

Không lâu sau khi Vệ Trường Hiên vào biệt viện thì nghe được cái tên này, hắn có chút kỳ quái hỏi: “Lạc Lan cô cô, vì sao cô cô gọi tiểu công tử là Cũng Hề?”

Lạc Lan nhẹ nhàng nhìn hắn một cái: “Cũng Hề là nhũ danh Hồ tộc của thiếu gia, chỉ có người thân cận mới có thể gọi.”

Sau đó Vệ Trường Hiên rất thức thời mà không đề cập tới việc này nữa.

Bẵng qua vài ngày tuyết rơi dày đặc, thành Kiến An rốt cuộc trong xanh, Vệ Trường Hiên tuân theo Lạc Lan phân phó, dẫn Dương Diễm mới khỏi bệnh ho ra vườn tản bộ. Dương Diễm mặc áo tay dài màu trắng viền lông cáo, bên trong là áo choàng màu trứng muối, trên hông quấn dải lụa, dây lưng thêu hình lá sen màu xanh lục. Công bằng mà nói, khí độ của nó so với những con cháu tôn thất khác xinh đẹp cao quý hơn nhiều, đáng tiếc, đôi mắt kia lại bị mù.

Dương Diễm tất nhiên không biết cảm thán trong lòng của Vệ Trường Hiên, nó lẳng lặng đi dọc hành lang lát đá xanh, chợt ngẩn mặt lên nói: “Tuyết tan rồi.”

Tuyết trắng trên mái hiên dưới ánh nắng đúng là bị tan chút đỉnh, nhưng sao nó nhìn thấy được? Lòng Vệ Trường Hiên nghi hoặc, không khỏi hỏi ra miệng.

“Ta nghe thấy âm thanh của tuyết tan.” Đôi mắt Dương Diễm vô hồn, nhẹ giọng đáp.

“Ừm, tuyết tan, băng dưới mái hiên cũng tan một ít, mấy ngày trước mặt đất lạnh tới kết băng, hiện giờ màu đất đã lộ ra rồi.”

Vệ Trường Hiên đem mọi thứ tầm mắt mình chạm đến mô tả qua một lượt, tựa hồ muốn nói cho tiểu công tử hết thảy thứ hắn đang nhìn thấy, để trong đầu nó có thể phát họa nên những cảnh tượng kia.

Nhưng mà Dương Diễm chỉ ngơ ngẩn lắng nghe, nó giơ hai tay lên không trung, lẩm bẩm hỏi: “Màu đất... trông ra làm sao?”

Ngụy Trường Hiên nhất thời sửng sốt, bấy giờ mới ý thức được bản thân lại nhiều lời, Dương Diễm không nhìn thấy, nó căn bản không tưởng tượng nổi bộ dáng của thế gian này.

Thời điểm bọn họ đang lúng túng, trên hành lang bỗng truyền đến trận tiếng bước chân lộn xộn, Vệ Trường Hiên theo bản năng muốn mang Dương Diễm tránh đi, tiếc rằng chưa kịp đi, một thanh âm hàm chứa ý cười đã vang lên: “Này không phải Tứ đệ đây sao?”

Dương Diễm phản ứng còn mau hơn Vệ Trường Hiên, nó quay đầu sang, mò mẫm cúi người cung kính: “Tam ca ca.”

Vệ Trường Hiên cũng vội vàng quỳ xuống: “Tiểu nhân gặp qua Tam công tử.”

Vị này chính là Tam công tử của Mục Vương phủ - Dương Quyết, Vệ Trường Hiên lúc mới vào phủ được Lạc Lan dặn dò là phải tránh xa lão Tam, hắn mơ hồ đoán rằng, Tam công tử ước chừng có chút khó chơi.

Diện mạo Dương Quyết và Dương Diễm không giống nhau lắm, gã đã mười bảy, mười tám tuổi, mặt mày kiêu ngạo, khoác một tấm áo choàng lông chồn, nhàn nhã ôm tay, nhìn bọn họ nhướn nhướn mày: “Tứ đệ, hạ nhân bên cạnh ngươi hình như có chút lạ mắt?”

Không đợi Dương Diễm trả lời, tùy tùng của gã đã ân cần nói trước: “Công tử, đó là người hầu mới của Tứ công tử,” hắn cố ý đè thấp giọng, khép miệng nhẹ cười, “Chính là tiểu tử Thần Võ vệ binh kia.”

Dương Quyết tựa hồ vừa nghe chuyện chi nực cười lắm, cười đến nỗi bả vai đều run rẩy: “Tứ đệ gần đây khỏe hơn rồi, thu người hầu, chẳng lẽ là muốn luyện võ sao? Không biết là định học cưỡi ngựa bắn cung hay luyện đao ấy nhỉ?” Nói xong bản thân gã đã cười phá lên, tùy tùng phía sau cũng nịnh nọt mà cùng cười trộm.

Trong lòng Vệ Trường Hiên hết sức bực bội, lại không thể phát tác, hắn lo lắng liếc sang Dương Diễm, sợ Dương Diễm bị chế nhạo sẽ khóc nhè. Nhưng Dương Diễm chỉ dùng thần sắc đờ đẫn nhìn hướng huynh trưởng đứng, phảng phất giống như nghe không hiểu gã đang nói gì, nó lần sờ đến bả vai của Vệ Trường Hiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ta lạnh quá, trở về thôi.”

Vệ Trường Hiên đáp một tiếng, đứng dậy muốn dẫn nó rời đi, lại nghe Dương Quyết nói: “Tứ đệ, ngày xưa các ca ca không mang ngươi theo chơi đùa, ta biết ngươi không cao hứng. Hôm nay thời tiết tốt như vậy, chi bằng chúng ta ra đồng cỏ sau núi đi dạo ha?”

Dương Diễm ho khan một tiếng, có vẻ thực sự rất lạnh, nó không cự tuyệt, chỉ đáp: “Đa tạ Tam ca ca, đồng cỏ là nơi cưỡi ngựa bắn tên... đệ không biết những thứ đó.”

Dương Quyết cười thêm một tiếng, giống như đoán được nó sẽ trả lời như vậy, gã tiến lên trước, thân mật kéo tay Dương Diễm bảo: “Ca ca biết thân thể ngươi không tốt, sao lại để ngươi cưỡi ngựa được chứ, ta sẽ kêu nhóm sai vặt dựng một cái lều, chúng ta ngồi trong đó sưởi ấm, nhìn xem đám người hầu chơi đùa với nhau.” Gã xoay mặt ra sau nói, “Mời thêm Nhị công tử và người hầu huynh ấy đến nữa, huynh đệ bọn ta hôm nay sẽ hội họp một bữa thật vui vẻ.”

Dương Diễm thân bất do kỷ mà bị kéo nghiêng ngả về phía trước, Vệ Trường Hiên không dám hành sự lỗ mãng, chỉ đành đè lại tính khí nối gót theo sau.

Bởi hoàng tộc Đại Chiêu có pha trộn huyết thống Đông Hồ, nên so với thế gia quý tộc văn nhã triều đại trước khá bất đồng, họ trọng võ thuật hơn hẳn tài phú văn chương. Rất nhiều hậu duệ hoàng thân quý tộc xây trường đua ngựa trong phủ, mà trường đua ngựa ở Mục Vương phủ hiển nhiên rộng lớn hơn nhiều nhà khác, nghe đồn hồi tiền triều nơi đây vốn là một cái hồ, sau khi Mục Vương lấp bằng thì mới trồng đồng cỏ.

Mặt Đông đồng cỏ là triền núi bát ngát, trên đó đã giăng sẵn lều gấm, Dương Quyết kéo Dương Diễm đi vào lều, hết sức hứng thú nói: “Từng nghe kể Hồ nhi săn thú xong đều đốt lửa vừa nướng vừa ăn, chúng ta hôm nay thử học theo Hồ nhi, lấy chút thịt nai tới nướng ăn tại đây luôn, thế nào?”

Vệ Trường Hiên tối mặt nghe gã nói, hắn biết mẹ đẻ Dương Diễm là người Đông Hồ, mà Dương Quyết cứ một câu lặp tận hai lần cụm “Hồ nhi”, nếu bảo gã vô tình, sợ rằng không ai thèm tin.

(Lời edit: Hồ nhi nghĩa là người Hồ, nhưng cũng có nghĩa kiểu kiểu như dã nhân, hay dùng với ý châm biếm).

Dương Diễm chỉ hơi rũ mặt, nhẹ nhàng đáp: “Tất cả đều nghe ca ca.”

Trong lúc trò chuyện, Nhị công tử Dương Tông cũng mang theo vài người hầu chạy đến, y và hai đệ đệ tương đối bất đồng, bởi xuất thân là con vợ lẽ, ngôn ngữ lời nói đều nhất mực cẩn thận, đầu tiên nhìn hai vị đệ đệ mỉm cười, sau đó mới nghiêng người ngồi xuống một bên, hỏi: “Tam đệ, sao hôm nay hứng thú mời các huynh đệ tới chỗ này thưởng tuyết vậy?”

Khi Dương Quyết nói chuyện với y, ngay cả mí mắt cũng lười nâng, chỉ cười như không cười mà rằng: “Làm gì có tuyết để thưởng chứ, chỉ là vừa biết Tứ đệ mới thu một người hầu, cố ý kêu Nhị ca đến cùng nhau nhìn thử bản lĩnh người nọ ra sao, liệu có xứng làm người hầu cho Mục Vương phủ hay không.” Gã tùy ý chỉ chỉ Vệ Trường Hiên, “Ngươi lại đây.”

Đáy lòng Vệ Trường Hiên thầm cười lạnh, tiến lên phía trước, ôm quyền thưa: “Chư vị công tử có gì phân phó?”

“Nếu ngươi xuất thân từ cấm quân thì hẳn rất giỏi võ nhỉ?” Dương Quyết rũ mắt, vỗ nhẹ lớp lông trên cổ tay áo, tựa hồ chỉ tùy ý bảo, “Chi bằng so võ nghệ với đám người hầu khác thử xem?”

Những người hầu phía sau gã đều là thiếu niên võ sĩ được chọn lựa kỹ càng từ các gia tộc, thân hình ai nấy đều cao lớn cường tráng, Vệ Trường Hiên ở trước mặt bọn họ quả thực gầy yếu đến có chút đáng thương.

“Không biết công tử muốn bọn ta so cung tiễn hay so cưỡi ngựa?” Thần sắc Vệ Trường Hiên đạm nhiên hỏi.

Dương Quyết nhìn chằm chằm hắn một hồi, bỗng nhiên cười cười: “Mấy trò đó tầm thường lắm, không thú vị gì cả, chi bằng so đấu vật đi.” Gã xoay mặt sang nói với Dương Tông, “Ý Nhị ca thế nào?”

Dương Tông nhìn ánh mắt của gã liền hiểu rõ ràng, cất giọng gọi đằng sau, “Nguyên Mậu.”

Lập tức có người vâng lời đứng dậy, đó là một thiếu niên cơ bắp rắn chắc, hoặc nói, bởi vì quá mức cao lớn cường tráng, gã cơ hồ như một võ sĩ đã thành niên.

Trong màn gấm nháy mắt trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều minh bạch, nếu so cưỡi ngựa bắn cung, nhiều nhất cũng chỉ là kẻ thắng người thua, nhưng nếu so đấu vật thì phải có một bên bị thương tích, mà bên bị thương tích ấy là ai, rõ ràng, Nguyên Mậu kia thoạt trông có thể vặn gãy cánh tay của Vệ Trường Hiên.

Vệ Trường Hiên nhìn đối thủ cao hơn mình nửa cái đầu, chỉ vươn tay nói: “Thỉnh.”

Nguyên Mậu ở trước mặt chủ tử nhà gã hiển nhiên muốn nhân cơ hội thể hiện bản lĩnh, không đợi dàn xếp xong trận thế đã động thủ trước, duỗi cánh tay dài bắt lấy bả vai Vệ Trường Hiên. Thiếu niên này nom tương đối gầy nhỏ, nếu bị gã xách lên ném xuống đất, nhẹ cũng gãy mất mấy cái xương sườn. Ai ngờ gã vừa động thủ thì Vệ Trường Hiên cũng động, dáng người hắn nhanh nhẹn, trở tay nắm lấy cổ tay Nguyên Mậu bẻ ngược trở về, đáng tiếc thể lực hai bên quá chênh lệch, hắn căn bản không vặn nổi cánh tay của đối phương, thậm chí còn bị đối phương phản đòn. Mắt thấy mình sắp bị tóm, hai chân hắn đột nhiên giẫm mạnh trên đất, nương lực nhảy lên đập khuỷu tay vào ngực đối thủ. Đây không phải kỹ thuật đấu vật, mà là chiêu thức lúc hắn đánh nhau ở Thần Võ vệ binh thường xuyên sử dụng, bởi bất kể thân thể mạnh hay yếu, độ cứng và lực khuỷu tay đều hết sức kinh người. Hắn vốn đang nghẹn một cổ khí trong bụng, cú đập này gần như dùng sức nặng toàn thân đè xuống đối phương, Nguyên Mậu không nghĩ tới thiếu niên thoạt trông gầy yếu nhưng khi đánh nhau lại ác liệt đến vậy, gần như nghẹt thở vì cú va chạm, rồi thình lình ngã về phía sau. Vệ Trường Hiên không để gã có cơ hội phản công, vừa lăn xuống đất liền nắm lấy cánh tay gã vặn chặt: “Có nhận thua hay không?” Giọng nói hắn trầm thấp tàn nhẫn, phảng phất nếu đối phương không nhận thua, cổ tay sẽ lập tức bị vặn gãy.

Ngực và xương cổ tay Nguyên Mậu đều vô cùng đau đớn, đành phải gật đầu nhận thua, khi quay lại lều gấm cơ hồ không dám nhìn biểu cảm của chủ tử, hoang mang rối loạn trốn vào trong đám người.

Vẻ mặt Dương Tông vẫn bình tĩnh, nhưng Dương Quyết thì rất khó coi, gã vốn chỉ định ra oai phủ đầu tên tiểu tử này một chút, ai ngờ hắn cứ thế bộc lộ hết sự sắc bén ra, đây rõ ràng là hành vi tự tìm đường chết.

Chờ Vệ Trường Hiên trở về, Dương Quyết lạnh lùng nhìn hắn một cái, hỏi: “Hồi ở cấm quân, ngươi hay luyện tập ngựa chiến hay bước chiến?”

Vệ Trường Hiên mới đánh xong một trận, hơi thở vẫn còn gấp gáp, hắn đáp: “Bước chiến chiếm đa số.”

“Bước chiến đó là dùng đao?”

“Đúng vậy.”

Dương Quyết cười lạnh gật gật đầu, quay ra đằng sau gọi: “Trần Thiệu, so đao với hắn.”

Vệ Trường Hiên có biết người hầu tên Trần Thiệu này, y là con trai của Trần tướng quân, Tiết độ sứ vùng Hội Ninh, sở trường chính là đao pháp Trần gia, võ thuật cũng được xem như nổi bật giữa các con cháu thế gia ở thành Kiến An.

Dương Diễm ngồi trong góc bất chợt ho khan kịch liệt, hai tay nó nhét vào cổ tay áo, gần như siết chặt, sắc mặt vẫn tái nhợt, không nói lời nào.

Dương Tông ngồi góc bên phải trước tiên cười gượng một tiếng, sau đó chuyển hướng sang Dương Quyết khuyên: “Tam đệ, tỷ thí trong nhà thì đừng nên quá ồn ào, người chiến thắng sẽ được ban thưởng, nếu xảy ra đổ máu ngược lại rất khó coi, chi bằng lấy đao gỗ làm vũ khí ha.”

Dương Quyết nghĩ nghĩ, gật đầu đáp: “Nhị ca nói phải, có điều hôm nay lấy cái gì làm phần thưởng đây?”

Dương Tông cởi ngọc bội màu lam tinh xảo bên hông xuống: “Dùng cái này làm phần thưởng đi,” y mỉm cười nhìn phía Trần Thiệu và Vệ Trường Hiên, “Cố gắng tỷ thí cho tốt, nếu chiến thắng, chủ tử nhà các ngươi cũng sẽ được ban thưởng.”

Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt lại luôn dán vào Trần Thiệu, kỳ thực không chỉ mình y, tất cả mọi người nơi đây đều biết, Trần Thiệu so đao với những kẻ trạc tuổi chưa từng thua qua.

Đao gỗ rất nhanh được mang tới, không phải đồ chơi của con nít mà là dụng cụ các võ sĩ sử dụng lúc luyện tập, chất gỗ rắn chắc, trọng lượng khá nặng. Trần Thiệu ước lượng đao trong tay, chậm rãi vung ngang lưỡi đao, đây là tư thế khởi động của đao pháp Trần gia, trong công có thủ. Vệ Trường Hiên lại dựng lưỡi đao lên, hắn chưa từng học qua đao thuật, hồi ở quân doanh chỉ biết liều mạng chém cọc gỗ, Giáo úy chỉ dạy bọn họ rằng: Đừng coi khinh đám cọc gỗ này, đến chiến trường thật thì đây sẽ là kẻ địch sống sờ sờ, ngươi chém đối phương trước, ngươi sống, ngươi bị đối phương chém, ngươi chết.

Thế đao vũ bão của Trần Thiệu vung tới, đao pháp biến hóa linh hoạt, phách sát, chém eo, đoạn ngạc, tất cả đều nhắm vào chỗ yếu hại của Vệ Trường Hiên. Ban đầu Vệ Trường Hiên còn chặn được hai chiêu, sau đó cơ hồ là ngay cả tránh cũng không tránh nổi, đao gỗ mang theo sức lực kinh người trước tiên quét ngang lưng hắn, tiếp đó đập mạnh hướng xương vai, thình lình nghe thấy tiếng giòn vang khiến hắn cho rằng xương cốt mình vừa bị đánh gãy luôn rồi.