[Đam mỹ] Nguyện Một Đời Yêu Ngươi

Chương 24

Ánh nắng của một ngày mới đã lên ngang tầm mắt của con người trong con trấn nhỏ, ánh nắng vàng ruộm phủ lên vai áo nhưng lại từ chối len lỏi vào trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo. Hạo Niên nằm co quắp trên sàn nhà, trần trụi mất mát trong từng mảnh vỡ xé toạc chảy máu. Đôi môi trắng bệch hòa trong dòng lệ nóng rát nhạt nhòa, y khóc, y đau, y không hiểu...

Rốt cuộc y đã làm gì, y đã làm gì sai để phải chịu đau đớn nhục nhã như vậy?

Vơ lấy từng mảnh vụn tung tóe trên sàn, Hạo Niên khụy lụy lết tấm thân tàn tạ ra khỏi căn phòng, đống roi mây quấn vào từng miếng thịt, rút cạn chút sức lực cuối cùng của con người gầy gò ốm yếu. Hạo Niên ngã dập ngay xuống bục gỗ lởm chởm, y lăn tròn một vòng từ cầu thang rơi xuống sàn nhà, máu tươi từ thân thể cũng lặng lẽ rỉ ra thấm xuống nền đất.

“CA...ca ca, huynh làm sao thế này? Chuyện gì đang sảy ra thế này?” Minh Viễn hai chân khập khiễng, trên cổ đã thắt đỏ lằn máu vì vết treo cổ đêm qua, vừa nhìn thấy Hạo Niên nằm dập trên sàn, hắn đã vội vã chạy lại. Hắn hai tay gấp gáp ôm vào cổ Hạo Niên, sợ hãi đỡ lên.

“Minh Viễn ơi!” Hai bàn tay run rẩy, y chơi vơi cầm vào vạt áo của hắn, một dòng lệ chua chát lại túa trào đau đớn, y khóc trong lòng hắn.

“Ca ca!” Minh Viễn ôm chặt vào vai Hạo Niên, sợ hãi lắc đầu không hiểu. “Sao thế này, sao lại bị thương thế này?” Máu tươi từ đũng quần, từ tấm lưng gầy nhỏ bé chảy ra thấm đậm vào hai bàn tay hắn. Minh Viễn hai mắt trợn tròn lắc đầu lịa lịa.

“Đau, đau quá...ta đau lắm Minh Viễn ơi!” Hạo Niên nói xong lời này thì cũng sục xuống đau đớn, y ngất lịm trong dòng nước lạnh lẽo từ con mắt trái của Tống Minh Viễn.

Một giọt lệ xanh lét cũng miễn cưỡng rơi xuống!

“Ca, về nhà, mình về nhà thôi!” Minh Viễn ôm trọn Hạo Niên trong lồng ngực, khóe môi cũng không nhịn được mà giương lên một đường, lặng lẽ rời đi.

.

Hạo Niên về nhà cũng là ba ngày giẫy dụa trong đau đớn sợ hãi. Mỗi lúc chìm vào giấc mộng, gương mặt lạnh lẽo của tên ác nhân kia lại dày vò cắn xé giấc ngủ của y. Y sốt cao rỉ trong đống mồ hôi lạnh buốt, cả thân thể lúc nào cũng run rẩy chảy máu.

“Thái...Thái Tử điện hạ!” Đại Thành từ ngoài xô rầm cánh cửa sợ hãi chạy vào. Vừa nhìn thấy Hạo Niên nhợt nhạt nằm trên gường, hai chân hắn cũng vô lực mà khụy xuống. Hai tay run rẩy, hắn quỳ bên đầu giường lắp bắp kêu lên.

“Người làm sao thế này, Thái Tử người làm sao thế này?” Nước mắt hai bên bắt đầu rơi xuống, hắn nắm chặt vào tay Hạo Niên nâng niu áp lên mặt.

“Đại... Đại Thành caca!” Hạo Niên ho lên khụ khụ, hai mắt cũng không kìm được mà túa trào chảy ra.

“Tại sao lại đau đớn như vậy?” Hắn lắc đầu không hiểu.

Chát – Đại Thành đưa tay tát mạnh vào mặt mình một cái hét lên.

“Là ta, tất cả là lỗi của ta! Ta đã không đến kịp để cứu người. Thái Tử điện hạ!!!” Hắn gục xuống bên y nức nở khóc lên.

“Không, không phải là lỗi của huynh. Là ta bất tài vô dụng. Là do ta mà thôi.” Hạo Niên nhợt nhạt mỉm cười, y cười nhưng nước mắt lại rơi. Nó mặn chát, mùi vị của nhục nhã cay đắng.

Minh Viễn đứng ngoài cửa bây giờ mới cất bước đi vào, hắn mang theo khăn ấm cùng bông băng chuẩn bị thấm máu cho Hạo Niên. Hai tay còn chưa kịp động vào người, Hạo Niên đã giẫy lên từ chối.

“Không, Không! Đừng động vào ta!”

“Caca, vết thương không thể để lâu. Nhất định phải cởi bỏ điều trị.”

Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại, Hạo Niên không muốn Minh Viễn động vào người mình.

“Không, ta không muốn!” Hạo Niên hai tay run rẩy cầm chặt vào vạt áo trên người, vừa nói y vừa lắp bắp sợ hãi, mồm lẩm nhẩm không ngừng.

“Ca!”

“Ra ngoài, ra ngoài đi. Đừng nhìn! Đừng nhìn ta!!!” Hạo Niên đột ngột hét lên trong sự sững sờ của cả ba người. Minh Viễn trợn tròn hai con mắt chăm chăm nhìn y. Đại Thành cũng giật mình quỳ gối đứng dậy.

“Điện hạ! Vết thương là đặc biệt nghiêm trọng. Phải trị thương, nhất định phải trị thương. Để ta...để ta giúp người có được không?” Đại Thành hai tay run rẩy cầm lấy chậu khăn mặt, lặng lẽ đến bên cạnh y, hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé. Đại Thành nói lên thật khẽ, thật ôn nhu. Hạo Niên rưng rưng bất ngờ lại gật đầu đồng ý trong sự ngỡ ngàng của con người đang đứng bên đầu giường.

Minh Viễn đem tay hất tung vạt áo, một nhịp thẳng bước ra ngoài.

.

Đại Thành giúp Hạo Niên thanh tẩy bôi thuốc xong cũng là vừa lúc chiều muộn. Đắp cao tấm chăn lên vai Hạo Niên, hắn cũng co chân cất bước rời đi, hắn đi là một giọt rồi lại một giọt nước mắt rơi xuống. Ra đến cửa thì cũng không kìm lòng thêm được nữa, Đại Thành gào to khóc rống lên.

“Tại sao, tại sao lại làm như vậy?”

Minh Viễn đứng hai tay khoanh vào nhau tựa sát vào cửa nhà, hắn đem đôi mắt xanh biếc chăm chú quan sát con người đang quỳ gối trước mặt, chốc chốc khóe môi lại cong lên một đường, lắc đầu suy xét.

“Làm ơn đừng mà, dừng lại, dừng lại đi!” Đại Thành nhìn Minh Viễn khóc lên lã chã, hắn đem hai tay cầm chặt lấy cổ áo Minh Viễn lắc lên.

Bàn tay lạnh lẽo cầm chặt vào cổ tay Đại Thành, hắn giật mạnh một cái đá Đại Thành ngã sõng soài ra nền gạch, đem tay phủi nhẹ hai cái lên tấm vạt áo mà Đại Thành vừa cầm vào...

Phù ~!

“Sao vậy Khương Đại Thành, mới đó mà ngươi đã sợ hãi rồi hả?”

“Không, không phải như vậy! Hạo Niên đã làm gì sai, đệ ấy đã làm gì sai chứ?” Hắn đem gương mặt khóc lên huhu, ngồi vật xuống sàn.

“Chúng ta cũng chẳng khác gì nhau đâu. Trời đã muộn rồi. Thỉnh Khương kiếm sĩ hồi Thiên Giới!” Dứt lời thì Minh Viễn cũng cất bước đi thẳng, hắn đem tay đóng rầm cánh cửa nhà, tuyệt nhiên không nhìn Đại Thành lấy một ánh mắt.