[Đam mỹ] Nguyện Một Đời Yêu Ngươi

Chương 25

Minh Viễn đem chân cất bước thật khẽ đi vào trong phòng, trên chiếc giường đơn sơ tạm bợ, Hạo Niên đã xoay người quay lưng về phía hắn. Y đem chăn chùm lên kín người, run rẩy trong từng vết đánh đau đớn.

“Ca ca!” Minh Viễn lặng lẽ vắt vạt áo ngồi xuống, hắn đem bàn tay năm ngón nhẹ nhàng lật bỏ tấm chăn, ôn nhu dờ lên mái tóc đen dài của Hạo Niên vẫn còn đang vắt ngang qua mặt.

“Đừng động vào ta!” Hạo Niên đem tay cầm chắc vào tấm chăn, hai tay đang định kéo cao chùm lên, Minh Viễn đã bắt trọn một nhịp ôm lấy Hạo Niên ngồi lên lòng mình.

“Buông, buông ta ra, buông ra!” Hạo Niên vùng lên giẫy giụa, y khóc, y đau lã chã nước mắt rơi vào ngực áo của hắn.

“Caca!” Minh Viễn nhất quyết ôm chặt Hạo Niên, ôn nhu hôn lên trán y một cái.

“Ta dơ bẩn, đừng động, đừng động vào ta! Dơ bẩn, thực sự dơ bẩn! Huhuhuhu!” Hạo Niên gào lên trong đau đớn.

“Không bẩn, ca ca của Minh Viễn ta không dơ bẩn. Ta không cho phép huynh nói điều đó.” Minh Viễn mạnh mẽ áp môi mình vào môi y, ôn nhu hôn lên một cái. Hạo Niên hai mắt mở to trợn tròn, hai hàng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

“Đệ có thấy ta dơ bẩn không? Ta, ta đã bị người ta...Ưm!” Minh Viễn lại cúi xuống hôn một cái thật sâu vào đôi môi của ai kia, hôn sạch những giọt nước mắt đang lăn dài trên hai gò má.

“Không, Hạo Niên, Lý Hạo Niên vẫn là caca tuyệt vời nhất của Minh Viễn, của Tống Minh Viễn ta!”

Hạo Niên nghe xong lời này hai tay một nhịp ôm chặt vào cổ Minh Viễn, y khóc lên cay đắng.

“Ta đau lắm, Minh Viễn ơi ta đau lắm! Lúc nào ta cũng nghĩ thấy hắn, cứ mỗi lần nhắm mắt, gương mặt đáng sợ ấy lại hiện về. Ta không dám ngủ, ta sợ ngủ rồi hắn sẽ lại đến tìm ta. Huhuhuhu!”

“Đừng sợ, caca đừng sợ, Minh Viễn ở đây, có Minh Viễn ở đây. Minh Viễn sẽ bảo vệ caca.” Hắn hai tay siết chặt vào lưng Hạo Niên, lặng lẽ vỗ lên ôn nhu. Hắn vuốt theo sống lưng gầy, gạt bỏ đi tất cả những suy nghĩ trong lòng Hạo Niên.

Hạo Niên hai tay run rẩy, y đem đôi mắt to tròn đẫm trong dòng lệ trong suốt ngước lên nhìn hắn, hai cánh môi cũng đã mím chặt vào nhau.

“Viễn Viễn, nếu như người đệ yêu đã không còn "toàn vẹn", đệ...đệ có còn yêu thương người đó nữa không?”

“Đệ... đệ sẽ yêu thương người đó gấp trăm, gấp vạn lần.” Hắn hôn vào mái tóc Hạo Niên một cái, ôn nhu có biết bao nhiêu là ôn nhu. Ôn nhu...đến lạnh lẽo lòng người!

Hạo Niên nghe xong lời này liền rúc thật sâu vào ngực Minh Viễn, y áp khuôn mặt mình lên lồng ngực rắn chắc, dòng lệ chua chát bao ngày nay cũng nhẹ nhàng tan biến, y ấm áp ôm thật chặt cơ thể của Minh Viễn, mãi mãi không muốn xa rời.

“Không được khóc, khóc nữa huynh sẽ kiệt sức mất. Nghe ta, phải nghe ta!” Minh Viễn vỗ lên tấm lưng nhỏ bé của Hạo Niên.

“Ưm, nghe đệ, tất cả đều nghe theo đệ.”

“Đi ngủ, đệ cùng huynh đi ngủ nhé.” Minh Viễn tay ngang bế Hạo Niên nằm xuống giường. Đầu y gối vào cánh tay hắn, cả thân thể nhỏ bé nằm gọn trong cái ôm của Minh Viễn. Y gật đầu Ưm một tiếng thật khẽ, hai mắt nhắm vào một đường từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay,

...có lẽ sẽ là đêm yên bình nhất của Lý Hạo Niên!

.

“Ca, thuốc sắc xong rồi. Lái lô, lái lô!” Minh Viễn từ ngoài cửa đem bát thuốc chạy uốn bên nọ, éo bên kia làm trò cười đứng trước mặt Hạo Niên.

Đã năm ngày nay, ngày nào Minh Viễn cũng dậy sớm, sắc thuốc, nấu cháo bón cho y ăn. Hạo Niên nhìn điệu bộ đáng yêu của cậu thanh niên trước mặt, hai mắt cũng không nhịn được mà tít lên một đường, cười tươi hai khóe miệng nhìn hắn.

“Ta đỡ rồi mà. Đừng sắc thuốc nữa.” Hạo Niên kéo tay Minh Viễn ngồi xuống, lặng lẽ nắm vào tay hắn.

“Huynh sợ uống thuốc chứ gì? Có đắng đâu.” Vừa nói xong, Minh Viễn liền cho lên miệng húp một ngụm.

Ưm…! Phi...phi...đắng...đắng quá!” Minh Viễn phụt phụt đống thuốc trong mồm, nuốt ực một miếng nước nhăn nhó nhìn Hạo Niên khổ sở.

Mặt mũi chính là mếu xệu đi!

“Ca ~ ~!” Hắn làm vẻ mặt đáng thương.

Hạo Niên đem tay che miệng bật cười một cái, đệ đệ của y thật là đáng yêu.

“Không đắng, thuốc của Minh Viễn sắc cho caca không đắng!” Nói rồi y đem bát thuốc đặt lên miệng, một ngụm rồi lại một ngụm uống hết chỗ thuốc trong cái nhìn chăm chú của Minh Viễn.

Hạo Niên gọi là bình phục thì cũng phải đến nửa tháng sau. Hôm nay là Tết Thực Thần, Tết tế cáo các vị thổ thần – long mạch cai quản phổ độ ở Nhân giới. Mỗi nơi lại thờ một vị, ở Mị Thành là Quan Tam Giang, hàng năm vào ngày mùng 1 tháng 7 âm lịch, người dân lại gói bánh chưng, làm bánh khảo mang lên đình chùa cúng bái, cầu cho mưa thuận gió hòa.

Hạo Niên sáng sớm đã cùng Minh Viễn chạy ra đầu làng, ngồi gói được hai - ba chiếc liền vắt tà áo chạy đi xem các bô lão già làng thổi kèn làm lễ tế bái.

Minh Viễn đứng đằng sau, chỉ chăm chăm nhìn nồi bánh chưng đã luộc xong chưa, đã ăn được chưa. Cái bụng hắn đã sôi lọc ọc từ bao giờ.

Tế xong ông quan Tam Giang thì cũng đã quá cả trưa, Minh Viễn ngồi chống tay lỉu thỉu dưới gốc cây đa, chán chẳng muốn xem nữa, ôm bụng vật vờ la lên oái oái.

“Ứ đâu, đói, đệ đói lắm rồi!” Minh Viễn lắc đầu dẫy lên nguây nguẩy.

“Hảo...!” Để ta chạy đi xem đã có đồ lễ nào được hạ xuống chưa?” Nhìn Minh Viễn đói bụng Hạo Niên cũng không yên lòng, chạy ngang chạy dọc, cuối cùng y cũng xin được nắm xôi trắng vo tròn trong lòng bàn tay đưa cho Minh Viễn.

Hai người vừa véo nắm xôi, vừa ỉu xìu nhìn đàn tế. Không hiểu họ tế gì mà tế lắm thế?