Đam Mỹ: Thay Anh Nói Lời Xin Lỗi

Chương 5: Có Thể Để Tôi Ở Lại Không?

Hình Chính Khiêm bước vào căn nhà quen thuộc, trước đó còn cẩn thận khóa chặt cửa lại, tránh để hai người đó tiếp tục tới gây chuyện. Hắn liếc nhìn Tưởng Hi đang cúi thấp đầu ngồi ở trên ghế, bả vai khẽ lay động. Cả căn nhà nhỏ bé bỗng chốc yên lặng chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hai bên.

Hình Chính Khiêm tiến lại gần, dáng người của hắn lúc này khá thấp, chỉ cao hơn đỉnh đầu Tưởng Hi khi cậu ngồi xuống một chút. Hắn đứng đó, yên lặng nhìn vào cái xoáy trên đỉnh đầu Tưởng Hi không lên tiếng.

Mái tóc đen dày này đã từng là thứ mà hắn thích động vào nhất khi hành hạ Tưởng Hi.

Hắn luôn nắm lấy những lọn tóc này rồi ghì chặt cậu trên tường. Mặc dù khi đó Tưởng Hi chẳng dãy dụa lấy một cái, luôn yên lặng phối hợp với hắn, không biết là do sợ hãi hay là do bất lực. Cứ vài ngày mái tóc cậu đều sẽ rơi rớt đi vài túm nho nhỏ vì bị hắn kéo đứt.

Bây giờ ở trước mặt hắn, mái tóc hắn yêu thích nhất đã không còn đen bóng nữa, thậm chí còn thưa thớt đi rất nhiều. Trong lòng Hình Chính Khiêm nổi lên một cỗ bực bội khó hiểu, lan rộng khắp lồng ngực như muốn gắm nhấm trái tim hắn từng chút một.

Tưởng Hi khẽ động người, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt trẻ con ở trước mắt.

Trong đôi mắt đen láy đó không có lấy một tia cảm xúc.

"Đi đi." Cậu mở miệng, hơi thở còn hơi gấp gáp nhưng lời vừa nói ra lại nhẹ tênh tựa như không phải phát ra từ chính miệng cậu.

Hình Chính Khiêm sững người, đã rất lâu rồi hắn mới nghe được cậu nói những từ khác ngoài từ "không".

Hắn mím mím môi, không kìm được mà hỏi: "Tại sao anh lại phải vào tù?"

Tưởng Hi mệt mỏi chẳng thèm nhìn hắn thêm một cái, cậu lấy sức cố đứng dậy nhưng không nâng người được bao nhiêu đã lại ngã xuống ghế. Chân tay Tưởng Hi lúc này đau nhức vô cùng, sớm chẳng còn làm theo não của cậu nữa.

Kì thật khi hỏi xong câu đó hắn đã biết cậu sẽ không trả lời. Mấy năm sống cùng nhau, Hình Chính Khiêm hiểu rõ con người của Tưởng Hi, trừ khi là bị đánh đến hộc máu mồm, nếu không cậu sẽ không thèm mở miệng nói một câu nào.

Có lẽ hắn cũng không biết chính mình là người đã tạo nên tính cách này cho cậu.

"Để tôi giúp anh xem vết thương..." Hình Chính Khiêm vươn tay muốn nhìn qua những vết bầm trên cổ cậu.

Tưởng Hi rụt người tránh khỏi tay của hắn. Trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, chân mày nhíu chặt thành một đường. Vì động tác vừa rồi khá mạnh nên phần cổ lập tức nhói lên từng cơn, khiến cho Tưởng Hi hít vào một hơi, cắn chặt lấy bờ môi trắng bệch nứt nẻ.

Hắn bất lực nhìn cậu né tránh cả một đứa trẻ, trong lòng chìm xuống. Giờ hắn cũng đã rất mệt mỏi, căn nhà chỉ có một cái ghế, hắn đành ngồi xuống nền, yên lặng nghĩ cách để khuyên bảo đứa con cứng đầu này.

"Ọc... ọc..."

Không gian yên tĩnh bỗng vang lên một âm thanh kì lạ, nhưng cũng vì quá tĩnh lặng mà tiếng động này vô cùng vang dội, thậm chí còn khiến cho Tưởng Hi phải nâng mắt nhìn hắn, không, là nhìn vào bụng hắn.

Lập tức Hình Chính Khiêm đã biết tiếp theo mình phải làm thế nào.

Hiện tại hắn là một đứa trẻ, không thể dùng cách của người lớn để đối phó với một người cực kì cứng đầu như cậu được. Trước kia hắn đã từng thấy Tưởng Hi lén đem thức ăn thừa cho mấy con mèo hoang dưới lầu, hơn nữa không phải chỉ một hai lần. Sau này bị hắn bắt gặp cậu liền không dám cho chúng ăn nữa, có lẽ là vì sợ Hình Chính Khiêm say rượu sẽ chạy đi giết hết bọn chúng.

"Nhà của tôi ở khu công trường bị mưa làm dột nặng, không thể tiếp tục ở nữa..."

"Đã hai ngày rồi tôi chưa được ăn cơm... bây giờ đang rất đói..."

"Trước đấy... tôi cũng đã cứu anh... vậy... anh có thể để tôi ở lại đây được không?"

Nếu đã diễn thì phải diễn cho thật, Hình Chính Khiêm lấy tay quệt quệt mũi rồi lại vò khóe mắt, cho tới khi mắt mũi đều đỏ lừ lên. Trong giọng nói còn mang âm điệu của một đứa trẻ mới lớn, từng câu nói đều run rẩy như sắp khóc lên. Nhìn qua đúng thật là rất đáng thương.

Mắt thấy Tưởng Hi nắm chặt tay lại, gương mặt có hơi xao động hắn liền biết chuyện sắp thành rồi, chỉ cần thêm một chút nước mắt nữa...

"Tôi không đòi hỏi gì cả, chỉ mong anh có thể cho tôi ăn cơm, cho tôi một chỗ để ngủ vậy là được rồi... Tôi sẽ làm việc để trả anh..." Hình Chính Khiêm cúi gằm mặt xuống, nửa ngồi nửa quỳ trên nền gạch, bả vai rung rung lên, giọng nói cũng mang theo tia nức nở.

Tưởng Hi quay mặt đi chỗ khác, bàn tay lại nắm chặt hơn, dường như nội tâm đang đấu tranh rất dữ dội.

Phải hơn năm phút sau cậu mới chịu phun ra một chữ, giúp cho tảng đá trong lòng Hình Chính Khiêm cuối cùng cũng được buông xuống: "Được."

Hắn biết, cậu vẫn là một đứa trẻ tốt bụng, tốt bụng đến đáng thương.