Đam Mỹ: Thay Anh Nói Lời Xin Lỗi

Chương 6: Nhận Nuôi

"Vậy để tôi giúp anh xem vết thương một chút." Hình Chính Khiêm lau khóe mắt, lập tức ngồi dậy muốn xem những vết thương trên người cậu.

"Không... cần." Tưởng Hi ngồi lùi lại một chút, khó khăn mở miệng.

"Vậy... anh có cần gì không, tôi đi lấy giúp anh." Hắn chăm chú nhìn những vết bầm trên cổ cùng cánh tay cậu, thần sắc có hơi ngưng trọng.

Tưởng Hi lắc đầu, sau đó lại hơi chần chừ mà mở miệng: "Trong... bếp... có.... mì."

Nghe vậy hắn lập tức ngẩn ra, Tưởng Hi tiếp tục chậm rãi nói: "Nếu... nếu em đói... thì... nấu mì...ăn."

Đại não Hình Chính Khiêm lúc này ngoài trống rỗng cũng chỉ là trống rỗng. Hắn không ngờ Tưởng Hi sẽ chịu nói với hắn nhiều như vậy, giọng nói của cậu tuy hơi khàn nhưng lại dịu nhẹ vô cùng, đánh vào trong lòng Hình Chính Khiêm không biết bao nhiêu đợt sóng, đến nỗi khiến cho hắn phải đờ đẫn gần hai phút.

Thấy hắn không phản ứng gì, Tưởng Hi hơi nâng mắt quan sát biểu tình trên gương mặt hắn, những ngón tay thon gầy không ngừng xoắn xuýt lại.

"Em... không... biết...nấu, nấu... mì...sao?" Cậu đưa đôi mắt đen tuyền nhìn từ đầu xuống tới chân hắn, nhẹ giọng hỏi.

Hình Chính Khiêm cảm thấy những lời ngày hôm nay cậu nói, đã bằng tất cả những gì mà cậu nói với Hình Chính Khiêm trước đây trong vòng vài năm gộp lại.

Hắn không nghĩ giọng Tưởng Hi khi nói chuyện lại có thể dễ nghe tới như vậy, vậy mà trước giờ cậu lại không chịu mở miệng, thậm chí những người quanh đây còn tưởng cậu bị câm.

Tuy rằng trước đây Tưởng Hi luôn là người nấu ăn cho hắn, nhưng Hình Chính Khiêm tính đến giờ cũng đã sống gần nửa đời người, chỉ đơn giản là nấu một bát mì tất nhiên là hắn biết. Có điều thấy cậu chịu nói chuyện với mình nhiều như thế, hắn cũng không khỏi muốn nghe thêm nhiều hơn.

"Tôi không biết, chỗ ở của tôi không cách nào nấu ăn." Mang theo âm điệu chán nản, hắn vờ vịt mà thở dài thườn thượt.

Tưởng Hi ngây thơ ngay lập tức sập bẫy, trúc trắc nói: "Vậy... để... anh..."

Thấy cậu lại định chống tay đứng dậy, Hình Chính Khiêm vội vàng ngăn lại. Trong lòng không ngừng tự phỉ nhổ mình, sao hắn không nghĩ tới đứa con ngốc nghếch này sẽ định đi nấu mì cho hắn chứ.

"Anh cứ ngồi đây, để tôi tự tìm cách nấu. Hoặc nếu có thể, anh hướng dẫn cho tôi vài câu là được rồi." Hình Chính Khiêm nói không chớp mắt.

Tưởng Hi nghe vậy đành ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn không mấy yên tâm. Có điều hiện giờ cậu quả thật không có sức để mà đứng dậy nữa, muốn đi nấu một bát mì cũng là chuyện khó khăn vô cùng.

"Em đi... nấu một... nồi... nước... rồi..." Tưởng Hi quả thật chậm rãi dạy cậu từ bước đầu tiên nhất, sợ cậu nghe không hiểu nên cứ nói xong một câu cậu lại hỏi "Em... có... hiểu... không?"

Hình Chính Khiêm tất nhiên hiểu, hắn tập trung nghe không sót một chữ, chưa bao giờ hắn cảm thấy nấu mì lại là một chuyện vui vẻ tới vậy.

Hắn cũng đã nghe ra, cậu nói chuyện rất khó khăn, dường như là nặn ra từng chữ một, lâu lâu còn nói lắp. Trước kia hắn không hề biết cậu có tật này, bởi vì bình thường cậu không hề mở miệng nói nửa chữ, cả người yên lặng như một cái bóng vô hình.

Hôm nay Hình Chính Khiêm được nghe cậu nói nhiều như vậy quả thực rất vui, có lẽ trước kia cậu không tình nguyện nói chuyện cùng hắn, hoặc có lẽ hắn cũng chưa từng cho cậu cơ hội để nói chuyện chăng...

Hình Chính Khiêm lại đắm chìm vào suy nghĩ của riêng mình, Tưởng Hi thấy đứa nhóc trước mắt vừa nãy còn nghe đến chăm chú, giờ lại nhìn vào hư vô, chẳng còn lấy một chút tập chung. Giọng cậu không khỏi chậm lại, sau đó nhỏ dần.

Khi Hình Chính Khiêm tỉnh táo lại thì Tưởng Hi đã im lặng được một lúc. Hắn tưởng cậu đã nói xong, nên lập tức liền phản ứng lại một câu: "Tôi hiểu rồi. Tôi đi làm ngay đây."

Thấy đứa nhóc xoay người chuẩn bị đi nấu mì, Tưởng Hi liền nâng cánh tay đau nhức kéo một góc áo của hắn lại.

"Anh... chưa... nói xong."

Tưởng Hi hơi nhăn nhăn mày, đôi mắt của cậu ánh lên một tia buồn bã, lúc này được thu vào đáy mắt Hình Chính Khiêm lại là một bức tranh chứa đầy sự đáng yêu đến vô cùng. Chân mày đen nhánh của cậu nhăn thành một đoàn, mắt rũ xuống như một chú mèo con đang giận dỗi, lông mi vừa đen vừa dày, đến mức đứng cách một khoảng hắn vẫn có thể thấy rõ bóng của chúng in dưới mí mắt cậu.

"Giúp anh... lấy... giấy bút. Anh... viết... ra... cho.... em." Tưởng Hi đúng là có hơi thất vọng về bản thân, cậu vốn không tự tin về việc giao tiếp, mỗi lần định nói chuyện cậu đều phải lấy dũng khí một lúc lâu. Lần này nói được nhiều như vậy cũng bởi Hình Chính Khiêm đã giúp cậu rất nhiều, hơn nữa còn là một đứa trẻ, cho nên trong lòng cậu lập tức liền tự động phá bỏ phòng bị.

Nhưng khi thấy hắn không có nhẫn nại nghe, cậu lại tiếp tục tự xây lên rào cản cho mình, thậm chí còn tự trách bản thân ngốc nghếch,sẽ chẳng có ai có đủ kiên nhẫn nghe mấy câu rời rạc của cậu.

Hình Chính Khiêm tưởng cậu nói nhiều mệt, lập tức lục tìm xung quanh, lôi ra một tờ lịch không biết từ lúc nào, còn có một cây bút bị quăng trong ngăn kéo tủ gần đó.

Tưởng Hi nhận lấy giấy bút, đặt lên đùi rồi chậm chạp viết xuống cách nấu mì ngắn gọn nhất. Chữ của cậu rất bình thường, thoạt nhìn giống chữ của một học sinh cấp hai, từng chữ to rõ ràng, thế nhưng nhìn tổng thể lại cực kì sạch sẽ quy củ.

Viết xong Tưởng Hi định đưa giấy cho hắn, giữa chừng bỗng nhiên khựng lại, mắt hơi mở lớn mà hỏi một câu: "Em... có... biết... đọc... không?"

Trong lòng Hình Chính Khiêm vui như trúng số độc đắc, để có thể nghe được giọng cậu nhiều hơn, tất nhiên là hắn sẽ lắc đầu.

"Tôi mồ côi từ khi vừa sinh ra, được người trong làng có gì nuôi nấy, đến sáu tuổi liền bỏ đi bụi, tự kiếm ăn sống qua ngày... Tôi... chưa từng được đến trường."

Hình Chính Khiêm không xác định được đứa nhóc này có thân thế ra sao, bây giờ hắn tất nhiên chỉ đang tùy tiện nói bừa vài câu, thực tâm cũng rất xin lỗi đứa trẻ đã cho hắn mượn xác đó, mong cậu nhóc sẽ được đầu thai tới một cuộc đời tốt đẹp hơn.

Trái tim Tưởng Hi hơi trùng xuống, giờ cậu mới nhớ ra hắn là một đứa trẻ vô gia cư, đến nhà còn không có thì sao biết đọc biết viết được.

Chuyện này kì thực cũng rất trùng hợp, trước đây Tưởng Hi đã từng gặp đứa nhóc này vài lần, có điều vẫn là đường ai người nấy đi, dù đúng là rất thương đứa nhỏ này, nhưng thân Tưởng Hi còn chưa lo xong, sao dám đi tội nghiệp người khác.

Thấy hai mắt Tưởng Hi hơi hồng lên, Hình Chính Khiêm cảm thấy có chút bức bối khó chịu. Hắn nói dối cậu hết lần này đến lần khác, trong lòng tất nhiên cũng không thoải mái gì. Nhưng những chuyện mà hắn gặp phải thực sự không cách nào có thể nói thật được.

"Ngày mai... theo... anh... đến... cơ quan... dân sự... làm... thủ tục... nhận... con... nuôi... nhé?" Tưởng Hi khẽ hỏi, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ.

Đây vốn là một câu hỏi mang nặng tính trưng cầu, cũng đồng nghĩa với việc cậu rất tôn trọng ý kiến của hắn, nếu hắn nói "không", cậu lập tức sẽ từ bỏ ý định này.

Hắn ngây người nhìn dáng vẻ lúng túng không yên của cậu, không biết nên vui hay nên buồn. Đời trước hắn là cha dượng cậu, đời này cậu lại muốn trở thành cha nuôi hắn.

Đây là số phận nực cười gì vậy...