Đam Mỹ: Thay Anh Nói Lời Xin Lỗi

Chương 8: Ngủ Ở Đâu

Tưởng Hi thực sự không muốn khóc ở trước mặt đứa nhỏ này, nhưng nỗi buồn chôn giấu dưới đáy lòng suốt bấy lâu nay như một van nước tắc từ rất lâu bỗng dưng được vặn mở, mạnh mẽ tuôn trào.

Lệ nóng như mưa mùa hạ vậy, tới nhanh mà cũng qua nhanh. Đến khi buông hắn ra thì Tưởng Hi đã lau sạch nước mắt, khóe mắt chỉ hơi hồng hồng, cậu nhẹ nhàng nói với hắn: "Muộn... muộn rồi... Em... đi... rửa... mặt... rồi... đi... ngủ... đi."

Hình Chính Khiêm nhìn quanh, ở đây hình như ngoại trừ mặt đất thì không còn chỗ nào để ngủ nữa...

Trước kia khi mẹ Tưởng Hi là Tưởng Mộng còn, căn nhà này có hai cái giường. Nói là giường cũng hơi quá bởi vì chiếc của Tưởng Hi chỉ là dùng bốn tấm ván ghép lại làm thành mặt phẳng, đặt trên những chồng gạch cậu nhặt từ bên ngoài về xếp lại mà thôi. Chiếc giường của hắn và Tưởng Mộng thì là một chiếc giường đôi nhỏ mua từ lúc vừa về ở chung, ngủ hai người đã khá chật, có điều khi Tưởng Mộng chết, hắn đã gom tất cả đồ đạc của cô ta đi đốt, bao gồm cả chiếc giường đó.

Sau đó hắn đã tìm thêm vài tấm ván, xếp cái "giường" của Tưởng Hi thành một khu vực rộng hơn, đủ cho hắn cùng cậu ngủ. Hình Chính Khiêm cùng Tưởng Hi cứ như vậy mà ngủ cùng nhau suốt những mấy năm sau, tới tận ngày mà hắn chết.

Thế nhưng lúc này Hình Chính Khiêm lại không thấy chiếc "giường" đó đâu cả. Căn nhà có vẻ đã ít đi một số đồ vật, không biết có phải Tưởng Hi cũng đã đốt hết đồ của hắn ngay sau khi hắn chết hay không.

Nghĩ cũng phải, người đã chết cậu còn giữ lại làm gì. Dù sao từ đầu đến cuối chỉ có bi thương mà thôi, hắn vốn dĩ cũng không đáng để tưởng nhớ.

Tưởng Hi nghĩ hắn không biết nhà vệ sinh ở đâu, liền nâng tay chỉ vào cánh cửa ở gần lối ra vào, chầm chậm nói: "Nhà... vệ... sinh... ở... đó..."

Hình Chính Khiêm không vội, hắn nói: "Vậy còn anh? Anh có muốn rửa mặt một chút không, tôi giúp anh."

Câu hỏi của hắn khiến Tưởng Hi hơi sững lại một chút, nghĩ một lúc cậu mới nhẹ gật đầu. Chưa nói tới những ngày ở trong tù cơ hội được tắm rửa cẩn thận rất ít, lúc mới về còn bị đánh thành cái bộ dạng này, Tưởng Hi cảm thấy cả người mình thật bẩn không chịu được. Có hắn giúp một tay cũng tốt, đêm nay coi như cậu sẽ không phải ngủ với gương mặt đầy bụi bẩn.

Hình Chính Khiêm thấy cậu đồng ý nên quay người đi thẳng vào nhà vệ sinh. Có vẻ như đã rất lâu không được sử dụng, ở bên trong bốc lên mùi ẩm mốc cùng mùi cống ghê tởm, bóng đèn dây tóc cũng đã hỏng, bên trong tối đen không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Có điều Hình Chính Khiêm đã rất quen thuộc với nơi này, dù có nhắm hai mắt hắn cũng biết được vị trí đồ vật ở xung quanh. Hắn dễ dàng tìm thấy vòi nước, rửa sạch mặt mũi, chân tay của mình sau đó kéo một cái khăn mặt đã khô cong ở trên móc treo gần đó xuống. Hắn cầm khăn bước ra chỗ có ánh sáng xem nó có bị mốc không, khăn mặt không bị mốc, chỉ là vì một thời gian dài không dùng nên đã cứng đơ lại.

Hình Chính Khiêm đem xả dưới vòi nước, nhưng dòng nước lạnh xối lên cũng không làm chiếc khăn mặt mềm ra mà lại khiến cho dòng nước chảy tòe ra hai bên, không cách nào thấm vào khăn mặt. Ngăn nước nóng chỉ chảy ra nước lạnh, Hình Chính Khiêm cắn răng, nghĩ có lẽ là nhà hắn đã bị cắt nước nóng rồi, cũng may không phải là cắt hẳn nước.

Hết cách, hắn đành ra ngoài đun một nồi nước nóng, ngâm cái khăn mềm ra thuận tiện dùng nước nóng rửa tay chân cho Tưởng Hi.

Thấy hắn chạy đi chạy lại một lúc lâu, Tưởng Hi tuy khó hiểu nhưng lại không biết nên hỏi cái gì. Chỉ có thể đưa mắt dõi theo từng bước chân của hắn, yên lặng chờ đợi.

Hình Chính Khiêm đổ nồi nước vào cái chậu nhỏ trong nhà vệ sinh, pha thêm một chút nước lạnh rồi bê tới bên cạnh Tưởng Hi. Thân hình nhỏ nhắn chưa trưởng thành này của Hình Chính Khiêm là một trở ngại khiến hắn thực sự rất mệt mỏi, bê một chậu nước cũng khiến cho hai cánh tay cảm thấy đau nhức.

Trong lòng không hiểu sao dâng lên một sự mong chờ kì lạ, Tưởng Hi hơi hồi hộp, chăm chú nhìn hắn không rời.

Hình Chính Khiêm vắt khô khăn mặt, hơi nước bốc lên từ chậu nước nóng khiến không khí xung quanh ấm áp hơn một chút, hắn liếc mắt nhìn Tưởng Hi, thấy cậu không có phản ứng liền đưa khăn mặt lau vùng trán của cậu trước, chậm rãi từng chút một.

Sự tỉ mỉ của Hình Chính Khiêm làm cho Tưởng Hi hơi bối rối, cậu trước giờ chưa từng được đối xử dịu dàng như vậy, khăn mặt được ngâm bằng nước nóng đã trở nên mềm mại, cọ sát qua da mặt Tưởng Hi, ấm nóng thoải mái đến mức cả người cậu đều thả lỏng.

Tưởng Hi nhắm hai mắt cảm thụ sự thoải mái chưa từng có này. Nhìn thấy phản ứng thành thật của cậu, Hình Chính Khiêm có hơi buồn cười.

Hắn biết con người cậu vốn rất dễ dụ, chỉ cần cho cậu ăn một trái ngọt, cậu có thể vui một thời gian rất lâu. Cũng vì vậy mà khi còn là Hình Chính Khiêm, hắn không muốn cho cậu quá nhiều ngọt ngào, cuộc sống của hai người trước đây không cho phép Tưởng Hi có bất cứ vọng tưởng cùng ỷ lại nào cả.

Bởi vì đó chính là vận mệnh mà bọn họ phải tuân theo, Tưởng Hi phải chấp nhận sự thực đó.

Lau xong mặt, Hình Chính Khiêm lại giúp cậu lau cổ, bả vai rồi đến hai bàn tay gầy chi chít những vết máu tụ.

Tưởng Hi quả thật đã gầy hơn trước kia một vòng, hiện tại nói là da bọc xương cũng không sai, bởi vì Hình Chính Khiêm chẳng sờ thấy một chút thịt nào trên người cậu. Rõ thấy nhất là vai và phần ngực của Tưởng Hi, xương bả vai nhô ra nhìn rõ hết thảy hình dáng, những cặp xương sườn lấp ló sau lớp áo của cậu có lẽ cũng không khác gì, nếu như cởi hẳn ra, có lẽ còn có thể đếm được có bao nhiêu cái.

Hình Chính Khiêm bình tĩnh mở miệng hỏi: "Anh có muốn thay áo không?"

Nhìn chiếc áo đầy những vết cáu bẩn không biết có từ lúc nào của mình, Tưởng Hi đành gật đầu, chỉ vào cái tủ gỗ hai ngăn đằng sau hắn: "Ở... trong đó... có... quần... áo."

Hắn gật đầu, lau nốt hai chân cho Tưởng Hi, để chân cậu ngâm vào nước ấm rồi mới quay người đi tìm quần áo.

Tưởng Hi lại nói tiếp: "Em... cũng... lấy một... bộ... thay... đi... Có... vài... cái... cỡ nhỏ..."

"Được, để tôi tìm."

Hình Chính Khiêm bước tới trước tủ gỗ, trong lòng không khỏi run lên.

Bên phải là chỗ đựng quần áo của Tưởng Hi, còn bên trái là chỗ đựng quần áo của hắn.

Hô hấp đình trệ một chút, Hình Chính Khiêm trực tiếp vươn tay kéo cảnh tủ bên trái ra.

Không có gì cả.

"Ở... bên... phải." Tưởng Hi thấy hắn hơi dừng lại cậu liền nhắc nhở.

Hình Chính Khiêm mở cánh bên phải, chọn ra một bộ cho Tưởng Hi, rồi lấy một cái quần đùi trông có vẻ sẽ vừa với thân hình hiện tại của hắn ra.

Hắn đưa đồ cho Tưởng Hi, sau đó tiến vào phòng vệ sinh để thay bộ đồ bẩn trên người, nghĩ thay xong rồi sẽ ra giúp cậu.

Nhưng hắn mặc quần xong xuôi bước ra, ở bên ngoài Tưởng Hi cũng vừa vặn kéo cái áo mới thay xuống.

Tưởng Hi không định để hắn giúp cậu làm việc này, có lẽ là vì cậu ngại.

Hình Chính Khiêm để trần nửa người, bước tới bên cạnh: "Chúng ta ngủ ở đâu?"

Lúc này Tưởng Hi mới chợt nhớ, trước khi bị kéo đi cậu đã thu dọn cái "giường" của mình rồi, hiện tại quả thật không có chỗ nào để ngủ nữa.

Thấy cậu như vậy hắn liền hiểu ra, đứa con ngốc này chắc chưa nghĩ tới sẽ ngủ ở chỗ nào đây mà...

Cậu chợt nhớ trong nhà một cái chiếu cói hay dùng để ngủ trưa, vội bảo hắn đi tìm một vòng quanh nhà. Hình Chính Khiêm thấy chiếu được cuộn gọn gàng cất trong góc bếp, có điều để ở chỗ khuất nên hắn phải mất một lúc lâu mới tìm thấy.

Dọn dẹp qua loa mặt đất xong, hắn trải chiếu cói ra, quan sát một lúc lại nghĩ nên tìm cho cậu một cái gối. Tưởng Hi đang bị thương cứ trực tiếp nằm xuống thì chắc chắn sẽ rất khó ngủ. Hình Chính Khiêm một lần nữa mở tủ quần áo ra, gấp cái áo phao có bông duy nhất của cậu thành một hình vuông hơi phồng lên như miếng đậu, đặt ngay ngắn ở một đầu chiếu rồi mới tới đỡ cậu nằm xuống.

Tưởng Hi rất phối hợp với hắn, cậu cố gắng đứng dậy, đặt tay lên vai đứa nhóc lùn hơn mình hai cái đầu, đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên.

Tưởng Hi không biết nếu như ngày hôm nay không có Hình Chính Khiêm giúp đỡ thì cậu sẽ ra sao. Có phải giờ này cậu sẽ phải ngủ dưới nền đất lạnh lẽo với cái bụng rỗng và nhưng cơn đau chỉ có thể cắn răng chịu đựng hay không...

Hình Chính Khiêm chỉnh lại tư thế giúp cậu, sau đó đi tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh Tưởng Hi. Hai người không một ai muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng lúc này. Vốn dĩ Hình Chính Khiêm có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Hắn biết cả ngày hôm nay cậu đã rất mệt mỏi, hắn cũng vậy. Dù sao thời gian vẫn còn dài, hắn có thể từ từ tìm hiểu đã có chuyện gì xảy ra với Tưởng Hi trong hai năm qua.

Dù sao, hiện tại hắn cũng đã ở đây rồi.