Đam Mỹ: Thay Anh Nói Lời Xin Lỗi

Chương 7: Sau Này Chúng Ta Có Gì Ăn Nấy

Câu hỏi của Tưởng Hi quả thực khiến cho Hình Chính Khiêm không biết phải làm sao, thực chất trong lòng hắn vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này.

Chẳng lẽ sau này hắn sẽ phải gọi cậu một tiếng "cha nuôi" sao?

Hắn không thể mở miệng gọi được, dù gì thì mới sáng nay hắn còn là cha dượng của cậu...

Thấy Hình Chính Khiêm im lặng thật lâu, Tưởng Hi cũng nhận ra có lẽ cậu không tiếp thu kịp. Để một đứa trẻ lưu lạc đầu đường mấy năm trời đùng một cái nhận cha, không dễ dàng chút nào.

Chỉ là trong thâm tâm Tưởng Hi mong cậu nhập hộ khẩu sớm một chút, để sau này không ai có thể nói bọn họ chỉ là người ngoài, hai người cũng danh chính ngôn thuận mà bảo vệ lẫn nhau.

Tưởng Hi nhu hòa cất tiếng, tuy đôi mắt vẫn ánh lên tia tiếc nuối, nhưng lại gượng cười an ủi hắn: "Không... sao, ...như vậy...đúng là... hơi... gấp... Chuyện... này... chúng... ta... sau này... tính... tiếp... vậy..."

Hình Chính Khiêm nhìn khóe môi gượng gạo kéo lên của cậu mà trầm mê không thôi, tại sao tới giờ hắn mới biết Tưởng Hi khi cười lên còn xinh đẹp hơn cả khi cậu khóc...

Hình Chính Khiêm thở dài một hơi, một mặt cũng cảm thấy may mắn khi cậu đã cho hắn một con đường xuống. Nhìn tới đồng hồ đã chết chỉ mười hai giờ kém năm trên bức tường lấm tấm vệt mốc do ẩm thấp, Hình Chính Khiêm quyết định dứt khoát đi nấu mì, vì hắn thực sự đã đói đến không còn sức để nói chuyện rồi.

Hắn nhẹ gật đầu với Tưởng Hi coi như đáp lại lời vừa rồi của cậu, sau đó lục đục tiến vào góc bếp nhỏ gần đó.

Nhà của bọn họ thực sự rất nhỏ, cũng bởi không có quá nhiều đồ nên miễn cưỡng xem như đi lại dễ dàng, hơn nữa còn có một Tưởng Hi rất chăm chỉ dọn dẹp ở đây, căn nhà coi như đã sạch sẽ hơn bên ngoài nhiều lắm rồi.

Nhưng đó là trước đây, khi Hình Chính Khiêm hắn còn sống, căn nhà trong trí nhớ của hắn là như vậy.

Hắn bước tới khu bếp chỉ rộng có bốn mét, trên tường treo vài ba cái nồi to nhỏ cùng với một cái chảo, dưới bàn là một cái bếp ga đơn đã bám đầy bụi. Bàn bếp cũng không khác gì, đều phủ một tầng bụi dày.

Hắn đưa mắt nhìn qua Tưởng Hi, thấy cậu cũng đang quan sát mình, hắn hơi ấp úng nói: "Cái đó... anh để mì ở đâu vậy?"

Tưởng Hi hơn sững lại, dường như đang cố nhớ xem mình đã cất ở đâu, một lúc sau mới đáp lại: "Em... thử... tìm... ở... kệ đựng... bát... xem..."

Hình Chính Khiêm gật gật đầu, mở cái kệ nhỏ đóng ở góc tường ra nhìn, bên trong đúng là có một bọc ni lông được buộc chặt, hắn mở ra thì thấy có mười gói mì bình dân loại mà Tưởng Hi thường hay mua.

"Tôi tìm thấy rồi." Hình Chính Khiêm nói với cậu một câu, sau đó lấy hai gói ra, chuẩn bị nấu nước.

Hắn hơi phân vân, trong lòng vẫn còn vướng mắc chuyện cậu phải vào tù, đang chần chừ không biết nên mở miệng thế nào thì lại thấy Tưởng Hi hỏi cậu một câu: "Đệ đệ, em... xem... mì... có... còn... hạn... không?

Hình Chính Khiêm nghe thấy hai tiếng "đệ đệ" tim không khỏi mềm nhũn, hắn luống cuống cầm hai gói mì lên xem kĩ càng, hạn sử dụng hai tháng nữa mới hết, có thể ăn được.

Bỗng Hình Chính Khiêm lại nảy ra một ý, giọng điệu trở nên nghiêm túc hẳn, nói: "Anh mua mì này từ khi nào vậy?"

Như vậy hắn có thể biết được cậu vào tù lúc nào...

"Ba... ba... tháng trước." Tưởng Hi thành thật trả lời, cậu đang lo mì mà cậu mua đã hết hạn. Bây giờ trên người Tưởng Hi không có một xu, đến cả mì cũng không ăn được thì hai người biết phải ăn gì...

"Vậy thì chưa hết hạn đâu." Hình Chính Khiêm tùy tiện đáp một câu, Tưởng Hi liền thời phào nhẹ nhõm.

Ba tháng trước sao, vậy là cậu ngồi tù không lâu lắm, có lẽ không phải tội gì quá nặng. Trong đầu Hình Chính Khiêm lúc này đang không ngừng phân tích, nồi nước trên bếp cũng đã sôi, hắn lại chẳng hề phát hiện.

"Đệ đệ... mau... thả... mì... đi... nước...sôi... rồi..." Tưởng Hi ngồi bên này gấp đến độ chỉ muốn đứng lên qua giúp.

"Vâng." Hình Chính Khiêm xé mở bao bì rồi thả mì xuống.

Năm phút sau mùi mì ăn liền đã tỏa khắp căn nhà nhỏ, thơm nức khiến cho cái bụng rỗng của Hình Chính Khiêm cồn cào không thôi. Hắn gấp mảnh lịch cũ lại để tiện bưng nồi xuống, bê ra cái bàn nhỏ trước mặt Tưởng Hi, sau đó lại chạy đi rửa hai cái bát và hai đôi đũa.

Xong xuôi, hắn lấy giấy khô lau qua bát đũa một lần rồi gắp mì vào từng bát. Đưa cho Tưởng Hi một bát, hắn lại gắp cho mình một bát, khung cảnh hài hòa trước nay chưa từng có trong căn nhà này, khiến cho Tưởng Hi xúc động đến đỏ cả khóe mắt.

Cậu nhận lấy bát đũa mà hắn đưa cho, chầm chậm gắp ăn từng miếng một. Lại đưa mắt sang nhìn Hình Chính Khiêm, vì không có ghế nên hắn trực tiếp ngồi bệt xuống đất, bát đặt trên bàn, ăn như lang như hổ, đầu cúi xuống bát của mình không nhấc lên một chút nào.

Hai người im lặng tập trung ăn, chẳng mấy chốc nồi mì đã thấy đáy, thế nhưng cái bụng nhỏ của Hình Chính Khiêm thì vẫn chưa no một chút nào.

Thấy hắn đặt bát xuống nhưng ánh mắt vẫn không rời được nồi mì, Tưởng Hi biết hắn ăn chưa đủ no. Cậu cũng đặt cái bát trống rỗng của mình xuống, khẽ nói: "Nếu... em... chưa... no... thì... nấu thêm... đi. Anh... ăn... no... rồi..."

Tất nhiên Tưởng Hi cũng chưa no, nhưng cậu có thể nhịn được. Mì chỉ đủ ăn thêm hai ngày nữa, nếu như cậu ăn tiếp thì chắc chắn không thể chống được đến ngày thứ hai. Trên người Tưởng Hi còn đang có vết thương, chưa thể đi làm ngay được.

Tưởng Hi tính toán hai ngày nữa nếu có thể đi lại bình thường, cậu sẽ tới chỗ làm xin ông chủ số tiền công mấy tháng trước để chống đỡ qua tháng này. Đợi ổn định rồi cậu và Hình Chính Khiêm sẽ không cần phải ăn mì nữa, Tưởng Hi sẽ nấu cho hắn thật nhiều đồ ăn ngon...

Nếu như Hình Chính Khiêm lúc này chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi đúng với thân xác của hắn thì chắn chắn sẽ không chần chừ gì mà đi nấu thêm mì. Nhưng linh hồn hắn là một lão trung niên, hơn nữa còn là người đã sống với Tưởng Hi từ khi cậu mới tám tuổi, sao hắn lại không biết cậu đang nói thật hay nói dối.

"Tôi cũng no rồi, để tôi dọn dẹp chỗ này." Hình Chính Khiêm đứng dậy xếp bát đũa vào cái nồi trống rỗng, bưng đồ bẩn sang góc bếp để rửa.

Thấy thằng bé hiểu chuyện như vậy, Tưởng Hi không khỏi ngoài ý muốn, trong lòng cũng cảm thấy hơi buồn. Nói là nhận nuôi nhưng cậu không dám chắc có thể cho đứa trẻ này một cuộc sống sung sướng đầy đủ như những đứa trẻ khác hay không, Tưởng Hi chỉ đơn giản suy nghĩ là có lẽ để hắn ở cùng cậu sẽ tốt hơn bỏ mặc hắn ở ngoài đó một mình...

Hình Chính Khiêm dọn dẹp xong xuôi, Tưởng Hi ở bên này không biết đã ngẩn người được bao lâu.

Hắn không rõ tình cảnh trong nhà hiện giờ thế nào, nhưng từ việc cậu khi nãy đến cả một gói mì cũng tiếc không dám ăn, hắn đoán ra được có lẽ là không mấy tốt đẹp.

Thấy Hình Chính Khiêm đi qua chỗ mình, cậu liền lấy lại tinh thần, định bảo hắn đi rửa ráy rồi sớm nghỉ ngơi, hôm nay quả thật đã quá mệt mỏi rồi.

Hình Chính Khiêm mặc kệ Tưởng Hi có kháng cự hay không, hắn đột ngột bước tới, vòng tay qua cổ cậu, cho Tưởng Hi một cái ôm dịu dàng vô hạn, có lẽ vì sợ sẽ động tới mấy vết thương trên người Tưởng Hi.

Vùi đầu vào bên tai cậu, hắn nhẹ nói: "Sau này, chúng ta có gì ăn nấy. Anh đừng lo, còn có tôi đây."

Một đứa trẻ mồ côi ôm lấy một thanh niên gầy yếu nói lời an ủi, khung cảnh này nếu để người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ khịt mũi khinh thường. Bởi vì cuộc sống mà loại người như bọn họ phải trải qua thật sự rất khổ sở, thương hại lẫn nhau thì cũng chẳng có ai hơn ai.

Nhưng một lời này của Hình Chính Khiêm lại khiến cho nước mắt cậu vô thức chảy xuống, tí tách từng giọt thấm vào chiếc áo ba lỗ bẩn thỉu của hắn. Hắn biết cậu đã khóc, trái tim hơi nhói lên nhưng hắn cũng không định buông ra. Cả ngày hôm nay hắn đã phải trải qua quá nhiều chuyện, chỉ có lúc này mới cảm thấy được yên bình một chút, hắn thực sự không muốn buông ra.

Cậu chậm chạp nâng đôi tay đầy những biết bầm của mình lên, nhẹ vuốt lưng hắn, cảm nhận chút hơi ấm mà trước giờ cậu không hề tin là mình sẽ có được.

"... Được."

Một tiếng đáp lại này tựa như âm thanh của thiên sứ, ấm áp luồn vào trong lồng ngực khiến cho Hình Chính Khiêm cảm giác như bản thân vừa được ân xá...