Mải mê ngắm bức ảnh, đến khi định thần lại cũng là lúc tiếng xe của Dương Quân trở về. Câu cất lại bức ảnh rồi nhanh rảo bước ra ngoài. Hôm nay hai người có thời gian buổi tối bên nhau. Thực ra cậu với hắn rất ít ăn tối cùng nhau, cậu là bác sĩ nên phải trực khuya, còn hắn đương nhiên là bận hơn cậu.
Cậu và hắn vừa dùng bữa vừa nói chuyện, không khí vừa thoải mái vừa ấm áp. Hắn tuy ít nói nhưng luôn biết quan tâm cậu. Lúc cậu nấu ăn thì vào phụ giúp hay như khi hai người dùng bữa xong, hắn sẽ pha cho cậu chén trà sữa mà cậu ưa thích. Kể cả lúc quan hệ, hắn luôn là người dịu dàng, ân cần và đặc biệt tôn trọng cậu. Bất kể cậu có sở thích nào hay thói quen ra sao, hắn đều nắm rõ.Chính những điều này làm cậu thật hài lòng, càng ngày càng tin tưởng, càng ngày càng lún sâu vào tình yêu với hắn.
Mọi thứ sẽ thật đẹp nếu những ngày tháng bình yên đó vẫn cứ tiếp diễn mãi, nếu như không có cái ngày định mệnh đó, cái ngày mà cậu biết được những điều hắn che giấu.
Ngày hôm đó, khi Lục Nhân kết thúc công việc tại bệnh viện, nghĩ sẽ cùng Dĩ An đi ăn nhẹ rồi trở về bên hắn, cùng hắn trải qua những giây phút ngọt ngào. Chuông điện thoại reo lên, là của Dĩ An, vốn tưởng lúc bắt máy sẽ nghe thấy giọng nói vui tươi, nhí nhảnh của cô, nào ngờ lại là sự hoảng hốt trong đó:
-Nhân..Nhân ca ca, anh mau đến hội đồng giám đốc bệnh viện đi, có chuyện lớn rồi!!!
Từng bước đến phòng họp là nỗi lo trong Lục Nhân ngày càng dâng cao. Khi vừa mở cửa phòng, những ánh nhìn khinh bỉ, chán ghét phóng thẳng đến cậu. Trưởng khoa ném thẳng đống giấy tờ và những bức ảnh vào cậu:
- Lục Nhân, cậu xem mình đã làm ra chuyện tốt gì đây?!! Làm việc thất đức; dụ dỗ, làm chuyện mờ ám với bệnh nhân!! Cậu nghĩ thanh danh của bệnh viện này có còn không hả??
Lục Nhân bối rối nhặt đống giấy tờ lên, cứ cho những bức ảnh cậu và Dương Quân thân mật là đúng, vậy những bức hình cậu cùng những bệnh nhân nữ làm sao có chứ, cậu không hề phản bội Dương Quân. Chưa kể đến đống giấy tờ mang chứng cứ cậu nhập lậu thuốc và thiết bị y tế giả, cậu nào có làm chuyện mất hết nhân nghĩa, lấy sức khỏe cùng tính mạng bệnh nhân ra để kiếm tiền được. Nhưng dù vậy, các đơn tố cáo cậu có rất nhiều, cũng có cả nhân chứng nhận định đã thấy cậu giở trò với bệnh nhân.
Lục Nhân không thể ngờ cùng lúc lại có vô số lời vu oan nhắm tới cậu. Lục Nhân nhìn thẳng mắt trưởng khoa:
- Tôi chỉ có thể nói mình không làm những việc đó, có điều gì ẩn khuất trong chuyện này. Ngài hãy cho tôi khoảng 1 tuần, tôi sẽ làm rõ sự việc.
-Làm rõ hay không cũng không đến lượt cậu, ban chỉ đạo đã họp và bắt đầu điều tra rồi, hiện tại cậu lập tức thu dọn đồ, không có thông báo không được phép quay lại làm việc!!- Trưởng khoa lạnh lùng trả lời.
Sự việc giờ rất căng thẳng, có giải thích thêm thì mọi người cũng sẽ không tin, trưởng khoa thì từ trước đến giờ cũng chẳng ưa cậu, đây đúng là cơ hội để ông ta loại bỏ cái gai trong mắt. Lục Nhân lặng lẽ bước ra ngoài, lòng rối bời. Dĩ An lập tức đuổi theo, cô không tin Lục Nhân ca ca của mình là người như vậy, hai người đã quen nhau chí ít hơn 10 năm rồi.
- Nhân ca nghe em nói đã, em không tin những việc đó do anh làm. Tuy nhiên, giờ anh cứ im lặng trở về cũng không phải là cách hay. Em đã biết con người anh lâu rồi, cũng biết anh có bạn trai, chỉ là chờ anh nói ra thôi!! Sự việc này không đơn giản, em biết bạn trai anh trong giới hắc đạo, nếu được, anh nhờ anh ấy giúp, chắc chắn sẽ giải quyết được.
Cậu không ngờ Dĩ An lại biết bí mật của cậu, lại còn chấp nhận cậu trong suốt thời gian qua. Cậu cảm động cầm tay cô nói:
-Cảm ơn em Dĩ An, anh sẽ nhờ Dương Quân giúp, trời cũng tối rồi, em cứ về nhà nghỉ ngơi trước đã.
-Có gì anh phải báo ngay cho em đấy nhé, không là em lo lắm, ai lại muốn hại anh vậy chứ!!
-Ừ, anh không sao đâu, mọi chuyện rồi ổn cả thôi, em yên tâm!!
Sau khi tạm biệt Dĩ An, Lục Nhân bắt taxi về nhà. Vốn tưởng chào đón cậu sẽ là vẻ mặt ôn nhu của Dương Quân, nhưng thay vào đó là hình ảnh hắn đang ngồi uống rượu vang ở phòng khách cùng đàn em của mình.
-Ha..Cũng thật nhanh, tôi cứ nghĩ phải chờ lâu lắm cậu mới quay trở về, thế nào??Vui chứ??Trưởng khoa bệnh viện Cảnh Thập thật biết làm việc.
Dương Quân vừa nhấm nháp ly rượu vừa nhàn nhạt liếc cậu.
-Anh nói gì em không hiểu, chẳng lẽ chuyện ở bệnh viện chiều nay anh cũng biết??
-Lục Nhân, cậu nói xem người đứng sau tất cả sao lại không biết chứ. Dương Quân vừa cười vừa trả lời, giọng hắn mang đầy sự lạnh lẽo.
Lục Nhân thẫn thờ, sao lại có thể vậy, sao Dương Quân lại làm như vậy?? Hắn chẳng phải rất yêu cậu sao?
-Tại...Tại sao chứ??
- Nể tình chúng ta từng bên nhau, tôi sẽ kể cho cậu một câu chuyện. Câu nghe rõ đây, người tôi yêu là Luân Vũ, không phải cậu. Cậu chẳng qua chỉ là một thằng điếm để tôi giải tỏa, và là công cụ giúp tôi trả thù thôi. Còn tại sao tôi làm vậy thì cậu nên trách anh trai cậu, tên khốn đó đã cướp Luân Vũ của tôi, người em ấy yêu là tôi!! Cha cậu cũng giống anh trai cậu, làm tôi phá sản, vào tù rồi truy giết. Cậu hỏi sao tôi không hận các người được?? Cũng may ông trời có mắt để tôi gặp con trai thứ của lão già đó, giúp tôi thực hiện kế hoạch thành công!!
Dương Quân vừa nói vừa cười gằn còn Lục Nhân không biết từ lúc nào cậu đã khóc.
-Là.. Là vì cậu bé tóc vàng kia sao??? - Lục Nhân đờ đẫn hỏi.
- Quả nhiên cậu đã vào thư phòng. Nhưng dù vậy thì sao, cậu giờ không còn giá trị nữa. Cậu có biết mỗi lần diễn yêu thương cậu là tôi phát ói!! Đúng là đồ ngây thơ!! Cậu yên tâm, gia đình cậu cũng không thoát được đâu, sớm muộn cũng diệt vong thôi. Giờ này lão già kia đang tức chết bởi tấm ảnh của tôi và cậu rồi!!Haha! Lục Nhân, cậu cũng chuẩn bị vào tù đi!!!
Nói xong, Dương Quân phất tay, lũ thuộc hạ liền lôi cậu ra ngoài đánh một trận. Từng trận mưa roi rơi xuống nhưng cậu không thể cảm nhận được đau, giờ đau nhất là trái tim đang rỉ máu của cậu mà thôi. Đêm đông thật lạnh giá, nhưng rốt cuộc cũng chẳng lạnh b