Sau đêm đó, Lục Nhân chẳng những không được đến bệnh viện điều trị, cậu phải đến tòa án lĩnh án phạt của mình. Ba năm tù, một mức án không nặng không nhẹ nhưng cũng đủ khiến cậu không thể tiếp tục công việc bác sĩ được nữa. Cũng đúng thôi, có bệnh viện nào mà muốn nhận một kẻ đã có tiền án nghề nghiệp chứ, có thì cũng là những bệnh viện tư không tên tuổi ở vùng hẻo lánh, nơi mà người ta chẳng biết cậu là ai.
Nhưng đó không phải là điều mà Lục Nhân quan tâm, cậu còn không biết là mình còn trụ được đến lúc ra tù hay sẽ chết ở nơi đây. Chắc mấy kẻ ganh ghét mà trông thấy bộ dáng này của cậu thì thỏa mãn lắm nhỉ? Đầu tóc bù xù, lôi thôi nhếch nhác, trên người trải dài đủ mọi loại vết thương. Gần hai năm sống tại đây, dù có nói là quen với những quy củ ngầm, cuộc sống của cậu chẳng khác gì địa ngục. Từng ngày, nếu Lục Nhân không chịu hai đến ba trận đánh của các tên ngục tù cùng phòng, thì cũng là bị quản ngục gây khó dễ, bắt làm những công việc nặng nhọc.
Tất cả những điều đó đều là "món quà" do Dương Quân chuẩn bị, để cậu từ từ hưởng thụ. Sau khi vào tù hơn tháng, Dương Quân có đến tận ngục giam gặp cậu. Cũng chẳng có gì ngoài việc thông báo với cậu rằng gia đình cậu đã lụi bại hoàn toàn dưới tay hắn và giờ đây hắn đang truy bắt ba mẹ và anh trai cậu. Lục Nhân lúc đó chỉ rũ mắt nhìn hắn, cậu có chút không tin người đang đứng trước mặt mình là người từng nói những lời yêu thương với mình. À mà không phải! Cậu cười bi thương nghĩ. Tất cả chỉ là vở diễn của hắn để lừa cậu.
Dương Quân thấy cậu cười, hắn không hiểu sao có chút mất mát trong lòng, hắn có thể cảm nhận được một chút không đành lòng nhìn cậu như vậy. Nhưng nhớ lại điều ba mẹ cùng anh trai cậu đã làm, hắn lại trầm xuống. Hắn cho rằng mình chỉ đang tiếc nuối một tên điếm mình đã ngủ cùng. Như để chứng minh hắn không sai, Dương Quân liếc bọn cùng phòng Lục Nhân nói:
-Muốn làm gì nó thì làm, miễn không chết là được.
Lục Nhân lắc lắc đầu cười nhẹ, cậu không muốn bị quá khứ dày vò nữa, coi như cậu với hắn không còn nợ nhau. Hôm nay Dĩ An sẽ đến thăm cậu, sẽ mang bánh bao mà cậu thích ăn do chính tay cô làm, sao cậu ngồi đây nghĩ linh tinh chứ. Nhìn đồng hồ, cũng gần tới giờ rồi, Lục Nhân bỏ ống tay áo xuống nhằm che đi vết thương, cậu không muốn cô gái đó lo lắng cho mình.
Dĩ An thường hai tháng tới một lần, cô chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe và cuộc sống của cậu. Dù Lục Nhân che giấu rất giỏi và nói ổn, Dĩ An vẫn là bác sĩ, làm sao cô không biết những vết thâm, rách trên người cậu là do đâu chứ. Thậm chí lần đầu tiên nhìn thấy, cô đã phải nén xuống, vừa ra khỏi phòng giam đã bật khóc.
Lục Nhân và Dĩ An không phải không muốn nhắc đến tình hình gia đình cậu, mà là cả hai người biết đâu đó trong trong căn phòng này có camera của Dương Quân. Hắn thậm chí luôn theo dõi Dĩ An, muốn từ Lục Nhân và cô tìm ra tung tích của gia đình cậu. Kể cả đồ ăn cô mang tới, luôn được kiểm tra cẩn thận.
Hôm nay, như mọi khi trò chuyện xong, Dĩ An nhắc Lục Nhân giữ gìn sức khỏe. Lục Nhân có thể thấy được sự chần chừ trong mắt cô nhưng cậu không hiểu. Trước khi chia tay, cô chỉ vào hộp bánh của mình:
-Nhân ca, hôm nay bánh bao em có cho thêm đậu xanh mà anh thích, anh khi ăn nhớ bẻ đôi nhé, giống như ngày xưa khi ở quán Tư Lệ!
- Uhm, anh nhớ rồi. Em về cẩn thận nhé.
Lục Nhân gật đầu cười nhẹ.
---------------------------------------------------------------------
Dương Quân lắc nhẹ ly rượu trong tay, mắt ngắm nhìn phong cảnh xô bồ của thành phố vào đêm. Hai năm nay, hắn không thể truy được dấu vết gì của Lục Băng- anh trai Lục Nhân, càng không có thông tin gì về Luân Vũ. Lục Băng nhân lúc hắn đối đầu với băng đảng của Diệp Tranh mà đưa toàn bộ người nhà trốn mất, còn Lục Nhân thì không kịp cứu. Cứ nghĩ đến đây, Dương Quân lại hận không thể băm vằm Lục Băng ra làm nghìn mảnh, nhưng tất cả hắn có thể làm là trút giận lên người Lục Nhân.
Nhắc đến cậu, Dương Quân lại càng muốn chối bỏ. Thỉnh thoảng một luồng suy nghĩ ngang qua, nói rằng Lục Nhân không có tội, cậu đâu có lỗi với hắn, có cũng chỉ là em trai của kẻ đã hại hắn, hắn không nên làm vậy với cậu. Thậm chí có nhiều đêm hắn mơ thấy cậu, lúc cậu cười với hắn hay lúc cậu đã khóc hôm đó. Trong mơ, Dương Quân không hiểu sao lại muốn chạy đến ôm cậu vào lòng. Dù vậy, hắn luôn tự nhủ mình không có tình cảm với Lục Nhân, cái mà hắn mong muốn nhất là gặp lại Luân Vũ và trả thù Dương Băng.
Cốc!!Cốc!!
Tiếng gõ cửa kéo hắn trở về thực tại.
-Vào đi!!
Thư kí Lam Minh thận trọng bước vào, cậu thật không muốn làm mất lòng lão đại, người này bên trong thật sự rất hung tàn. Lam Minh đặt tập hồ sơ xuống rồi trình bày với hắn:
-Lão đại, có một số người nói rằng đã nhìn thấy người trông giống Lục Băng và Luân Vũ ở Thượng Hải, em đã cho người điều tra rồi ạ.
-Rất tốt, khi nào xác thực được thì báo ngay cho tôi!! Dương Quân hưng phấn trả lời.
Hắn siết chặt hai tay, vận may hắn đã đến, cuối cùng hắn cũng hoàn thành kế hoạch của mình. Cõ lẽ giờ hắn rất vui sướng, nhưng thật lâu sau khi nhớ lại, Dương Quân cảm thấy mình thật ngu xuẩn, đắm chìm trong hận thù mà tổn thương người yêu mình thật lòng.