Đan Võ Đế Vương

Chương 3: Đại điển vòng hai

Một lúc sau, đám người Diệp Phong hoàn thành rút thăm, Diệp Phong thu được số 3, vậy là hắn sẽ đấu với số 16, cũng không biết là người nào làm hắn có chút chờ mong.

- Số 1, Diệp Vũ đấu với số 18 Diệp Vân- Thanh Vũ cầm một tờ giấy trong tay, nhìn vào nói.

- A, là Diệp Vũ sư huynh một trong năm người đầu bảng a, tuy chỉ đứng thứ năm nhưng thực lực cũng không thể xem thường a, đã đạt đến Trúc Cơ ngũ trọng đỉnh phong, mà Diệp Vân sư huynh cũng đứng thứ tám a, lúc nãy có người lên khiêu chiến với huynh ấy, kết quả chỉ một chiêu là đã bại. Thực lực của hai vị sư huynh này đúng là khó nói ai sẽ là người thắng a.

- Chiến đấu cùng giai, một ngũ trọng đỉnh, một ngũ trọng trung kì, đúng là có chút làm người chờ mong a.

Mọi người trong đại sảnh cùng nhau nghị luận. Lúc này chỉ thấy hai người Diệp Vũ và Diệp Vân cùng nhau bước lên trên sàn tỉ võ.

Diệp Vũ mặc một trường bào màu xanh nhạt, toát lên sự nho nhã. Đối diện, Diệp Vân thân hình cường tráng, nhìn như một mãnh thú, cả hai cùng nhìn đối phương chắp tay thi lễ.

- Diệp Vũ sư đệ, mời.

- Diệp Vân sư huynh, mời.

Vừa dứt lời, Diệp Vân đã lao lên dùng thiết quyền vung đánh tới Diệp Vũ, bất quá Diệp Vũ nhẹ nhàng né tránh. Những màn giao thủ đầu tiên này cả hai chủ yếu là thăm dò lẫn nhau, tìm kiếm sơ hở đối phương.

Chỉ chốc lát trôi qua, cả hai đã giao thủ với nhau vài hiệp. Phía dưới quần chúng cũng sôi trào lên, đây chính là trận chiến của các thiên tài a, rất đã mắt.

Diệp Vân lùi lại vài bước, đứng xa xa nhìn Diệp Vũ, cười nhẹ nói:

- Diệp Vũ sư đệ, huynh chuẩn bị tung thực lực của mình a.

- Luôn phụng bồi a. Ta cũng phải tung ra thực lực thật sự của mình rồi.- Diệp Vũ mỉm cười nói.

Cả hai nhìn nhau một lúc, chỉ thấy Diệp Vân lấy ra một thanh đao dài, thân đao óng lên vầng sáng màu xanh, Diệp Vũ thì lấy ra một thanh trường kiếm lam nhạt. Hai người đều nghiêm nghị nhìn đối phương.

- Oa, là Thanh Vân kiếm và Ngục đao nhị cấp sơ kỳ linh khí a. Thật ngưỡng mộ hai người họ.

Phía dưới mọi người chậc chậc tán thưởng cùng ngưỡng mộ. Từ sau thảm kịch đó, hầu như luyện đan sư đã rất khan hiếm rồi, mà linh khí sư hiếm lại càng hiếm, đại lục hiện tại nhiều nhất chỉ có một ít Thiên cấp sơ kì linh khí được xem như trấn tông chí bảo của một số đại gia tộc. Diệp gia tuy hùng mạnh nhưng so sánh với mấy đại gia tộc này thì không sánh vào đâu, gia tộc chỉ có một thanh Lôi Minh kiếm trung cấp Địa khí mà thôi, vì vậy mấy thanh linh khí này thật sự quá bắt mắt rồi.

Lúc này, Diệp Vân mở to mắt, nhảy lên bổ đao về phía Diệp Vũ.

- Cuồng Đao nhất thức, Phá Địa, trảm.- Diệp Vân hô lên.

Diệp Vũ nhìn thanh đao đang chém xuống, thần sắc nghiêm nghị, nắm lấy trường kiếm trong tay, đánh tới Diệp Vân.

-Phong Vân kiếm pháp.- Diệp Vũ hô một tiếng, cứng rắn đỡ lấy đao của Diệp Vân, dưới chân hụt xuống một cái hố, cát bụi bay mù mịt.

Sau khi cát bụi bay đi, chỉ thấy bên trên võ đài, Diệp Vũ bị đánh ngã ngồi dưới đất, có chút chật vật, khóe miệng tràn ra một tia máu. Diệp Vân đứng ở trước mặt hắn, cầm đao chĩa về phía Diệp Vũ.

- Diệp Vân sư huynh, ta thua rồi.- Diệp Vũ nói, trên mặt có chút đắng chát, dĩ nhiên là do thua mà có chút buồn rầu.

- Diệp Vũ sư đệ nhường rồi.- Diệp Vân ôm quyền, đỡ Diệp Vũ đứng dậy.

- Diệp Vân sư huynh thật mạnh a.- Mọi người cảm thán.

- Đúng vậy, huynh ấy đã có vài lần ra ngoài thành chém giết ma nhân, kinh nghiệm chiến đấu rất nhiều. Bất qua Diệp Vũ sư huynh cũng không kém nhiều a, nếu lúcc nãy ta đỡ một đao đó thì đã phân thành hai khúc rồi a.- Một đệ tử khác cảm thán.

Giữa đại sảnh, các trưởng lão cũng gật gật đầu, khá hài lòng về trận đấu này.

- Vũ nhi cùng Vân nhi đều là hạt giống tốt, nếu cố gắng bồi dưỡng sau này chúng có thể nâng đỡ gia tộc a.

- Đúng vậy, Diệp Vân tuy không có thiên tư bằng Diệp Vũ, nhưng nhiều lần chiến đấu với ma nhân ngoài thành khiên hắn mạnh hơn Diệp Vũ rất nhiều. Nếu cả hai đều có kinh nghiệm thực chiến thì kết quả thật sự khó nói.

Các vị trưởng lão bình luận.

- Được rồi, trận đấu này Diệp Vân thắng. Tiếp theo mời số 2 Diệp Bằng và số 17 Diệp Nhu.- Thanh Vũ trưởng lão nói với mọi người.