Đan Võ Đế Vương

Chương 4: Thất bại đầu tiên

Hai người Diệp Bằng cùng Diệp Nhu vừa lên, Diệp Bằng đã gãi gãi đầu nhận thua, hắn căn bản chỉ vừa là Trúc Cơ ngũ trọng mà thôi, mà Diệp Nhu đã là Trúc Cơ cửu trọng rồi a. Căn bản chính là bị đánh, ai lại ngu ngốc chạy vào đánh nhau chứ.

- A, được rồi. Trận này Diệp Nhu thắng.- Thanh Vũ có chút không biết nói gì.

- Tiếp theo, số 3 Diệp Phong và số 16 Diệp Minh.- Thanh Vũ lại nói tiếp, có chút chờ mong nhìn nhìn Diệp Phong. Nàng không biết Diệp Phong chiến đấu như thế nào, đây gần như là trận đấu đầu tiên của Diệp Phong a.

Nghe Thanh Vũ trưởng lão gọi tên mình, Diệp Minh và Diệp Phong bước lên đài thách đấu.

Diệp Minh cùng Diệp Phong đứng đối diện nhau, cả hai đều mặc một thân trường bào màu trắng, toát lên vẻ nho nhã của một vị công tử. Trên tay Diệp Minh cầm một chiếc quạt, còn Diệp Phong thì đeo sau lưng một thanh trường kiếm. Cả hai nhìn nhau chăm chăm, cuối cùng Diệp Minh mở miệng nhẹ nhàng nói:

- Diệp Phong sư huynh, huynh không thắng được ta.

Nghe Diệp Minh nói, Diệp Phong trong lòng có chút buồn bực, tuy tu vi của hắn so sánh với Diệp Minh Trúc Cơ bát trọng chỉ có 1 tầng, bất quá Diệp Minh đã từng ở bên ngoài thành lịch luyện qua, kinh nghiệm chiến đấu không phải là hắn có thể so sánh. Nhưng nói hắn bỏ cuộc càng không được a, có thua thì cũng phải đánh nhau một trận trước đã.

- Diệp Minh sư đệ, không cần phải nhường ta, cho ta thấy sự chênh lệch giữa ta với đệ đi.- Diệp Phong trên mặt hiện lên vẻ kiên định. Diệp Minh thấy vậy cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, một bên tay cầm quạt nhẹ nhàng vung lên.

-Diệp Phong sư huynh, mời.

Dứt lời, Diệp Minh vung tay lên, một đạo phong nhận thẳng hướng Diệp Phong bay đến. Diệp Phong lúc này cũng rút thanh trường kiếm sau lưng ra đón đỡ, cả hai nhanh chóng đánh nhau vài hiệp. Phía dưới các đệ tử cảm thấy rất phấn khích, hai người này được xem là Diệp gia trẻ tuổi mạnh mẽ nhất. Vì vậy trận đánh này cũng giống như trận chung kết ở bán kết vậy.

Tuy nhiên, ở giữa đại sảnh, các vị trưởng lão lại có hơi nhăn mặt lại, họ cảm nhận được Diệp Phong đã rơi vào hạ phong, nếu cứ như vậy, không qua bao lâu, Diệp Phong nhất định sẽ thua. Ở dưới đại sảnh, một số đệ tử tinh mắt cũng đã nhìn ra được điều này.

- Ồ, Diệp Phong sư huynh có vẻ đang rơi vào hạ phong rồi.

- Đúng vậy, có lẽ không lâu nữa trận đấu đã định rồi.

Trên võ đài, Diệp Phong cũng cảm nhận được thế hạ phong của mình, hắn bắt đầu thấy lo lắng. Diệp Minh thật sự quá mạnh, có thể nói là mạnh nhất trong đám thiên tài trẻ tuổi. Tuy Diệp Phong hắn có tu vi Lôi Phong linh thể, nhưng hắn nghi ngờ mình liệu có thật là thiên tài hay không, trừ tu vi tăng nhanh ra thì hắn không có gì cả. Tư chất lĩnh ngộ cực kỳ thấp, làm phụ mẫu hắn phải rất vất vả để tìm thiên tài địa bảo cho mình.

17 tuổi Trúc Cơ đỉnh phong, lại thua trong tay một Trúc Cơ tầng 8, sỉ nhục a.

- Kiếm Thần Diệt Thế, đệ nhất thức, trảm.

Diệp Phong quát lên, hắn đã dùng hết sức của mình, nếu chiêu này không thành công thì hắn cũng đành chịu. Đối diện, Diệp Minh sắc mặt hơi chút nghiêm trọng, hắn cũng tung ra thực lực thật sự.

- Phong trảm.

Ầm, ầm, ầm.

Kiếm khí cùng phong ma sát với nhau, cuối cùng phát nổ, tiếng nổ to lớn làm mọi người bị chấn hết màng tai, bụi bay đầy trời.

Khi bụi tan hết, chỉ thấy 2 thân ảnh vẫn đứng thẳng, bất quá trên người Diệp Phong bị vết thương nhìn rất nghiêm trọng, hắn bất quá chỉ đang cố gắng đứng vững, chắp tay run run nói với Diệp Minh.

- Diệp Minh sư đệ, ta tài không bằng người.

- Diệp Phong sư huynh nhường rồi.-Diệp Minh chắp tay cười nói, tuy trên người hắn bị một chút vết thương nhưng nhìn vẫn tốt hơn Diệp Phong rất nhiều.

Cả hai bước xuống đài, tuy có một số đệ tử bước đến an ủi Diệp Phong, bất quá cũng có một số người đứng một bên xì xào.

- Ta cứ tưởng trận này là Diệp Phong sư huynh chiến thắng, thì ra chỉ có chút tu vi chứ thực lực lại không bằng người.

- Đúng vậy, ta thấy Diệp Minh sư huynh vẫn chưa dùng hết sức nữa.

- Suỵt, đừng để sư huynh nghe thấy.

- Ờ, hahaha.

Bỏ qua những tiếng cười chê mình, Diệp Phong chán nản bước thẳng về phòng mình, hắn cũng chẳng thiết nhận phần thưởng của 18 đệ tử ưu tú làm gì.

Hắn về phòng chưa lâu, Thanh Vũ cũng đã bước vào, đến bên giường nhẹ nhàng xoa đầu hắn.

- Hài tử ngoan, tương lai còn dài, con đừng để trong lòng lần thua này, ai mà chưa từng có lúc thất bại chứ.

- Mẫu thân, xin lỗi. Con làm người thất vọng.- Diệp Phong chán nản nói ra, hắn rất chán nản, nếu là đấu luyện đan, hắn nhắm mắt cũng có thể luyện ra được đan dược nhị tam cấp. Nhưng lần này là tỉ võ a, hắn không có một chút kinh nghiệm nào.

Nghĩ đến trận chiến lúc nãy, hắn cuối cùng không nhịn được, nước mắt chảy ra. Hắn hận bản thân yếu đuối, tuy tu vi cao nhưng lại không có thiên phú tu luyện công pháp. Phụ mẫu hắn là những thiên tài tuyệt diễm của tông môn, vậy mà hắn...

Thấy Diệp Phong khóc, Thanh Vũ chỉ thở dài, có lẽ sau trận chiến hôm nay, hài tử của nàng sẽ thay đổi một chút, nàng cũng không biết làm vậy có đúng hay không.

Nàng đã từng nói với Diệp Chấn- phụ thân Diệp Phong rằng Diệp Phong có lẽ vẫn chưa sẵn sàng cho cuộc chiến này, nhưng Diệp Chấn không chịu, trên cương vị gia chủ, hắn làm vậy cũng là muốn tốt cho Diệp Phong, sau trận chiến này Diệp Phong có lẽ sẽ chịu luyện tập nhiều hơn, đây cũng là một cách kích phát tiềm năng của Diệp Phong.

- Nào hài tử, ngủ đi. Hôm nay con mệt rồi.- Thanh Vũ xoa đầu Diệp Phong, ngồi bên cạnh hắn đến tối mới quay về phòng.

- Mẫu thân, cảm ơn người.- Diệp Phong trong cơn mơ màng, nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.