Đặt người trên lưng xuống giường, đỡ cậu ta ngồi dựa vào tường xong định chạy đi lấy khăn ấm lau sạch chỗ vết thương bầm dập thì bị kéo tay lại:
Mạc Hàn, anh lại đi đâu?
Tôi đi lấy đồ xử lý vết thương cho cậu, ngồi im đi.
Xử lý vết thương xong rồi anh lại bỏ đi nữa hả?
Không có, cậu đang bị thương mà sao tôi đi được
Vậy vết thương lành là anh lại bỏ đi chứ gì?
Không phải tôi đi là tốt cho cậu sao? Không phải cậu luôn muốn tôi quay về nhà của mình sao?
Tôi.... tôi.... anh.... anh....
Thiếu Phi không biết nói sao cho đúng với tâm trạng và suy nghĩ của mình nhưng nhớ lại lúc hắn ta đột nhiên không từ mà biệt làm cậu bấn loạn như thế nào thì nước mắt chảy dài. Mạc Hàn đang nhìn cậu ta chăm chú xem muốn nói gì thì lúng túng vì nước mắt cậu ta cứ rơi không ngừng. Mạc Hàn đưa tay lau nước mắt rồi kéo lấy chân cậu ta dùng linh lực để trị thương và giảm đau.
Cậu đau lắm hả? Để tôi trị thương cho, đừng khóc nữa.
Anh sẽ không lẳng lặng mà bỏ đi nữa chứ?
Cậu thật sự không muốn tôi đi hả?
Không muốn, từ trước đến giờ chưa có ai xem trọng tôi, chơi thân với tôi, không ghét bỏ người lập dị như tôi, chỉ có anh thôi, nên tôi coi anh là bạn thân lâu rồi. Anh bỏ đi làm tôi buồn lắm.
Tôi xin lỗi, tôi sẽ không đi nữa. Khi nào tôi giải được phong ấn thì tôi sẽ bàn trước với cậu rồi mới đi.
Anh hứa rồi đó, à 2 thỏi vàng, bạc trên bàn phải của anh không?
Đúng rồi, ở chỗ tôi dùng nó để mua đồ, tôi không biết ở đây dùng được không nên tôi mới để lại cho cậu.
Được, được đó, ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi chợ huyện để mua ít đồ và lương thực luôn.
Ấn ma quân ngồi xuống ghế rồi trịnh trọng thông báo việc cắt đi mái tóc dài của ma quân, ma quân toang đứng dậy bỏ chạy vì không thích cắt tóc cũn cỡn giống như Thiếu Phi.
Anh ngồi yên đó, không được chạy. Anh mà chạy là tôi bắt bọ xít bỏ vào người của anh.
Tiểu Phi, đừng mà, làm ơn mà. Không muốn cắt tóc, cũng không muốn bọ xít.
Phải cắt, tóc anh dài ra đường ai cũng chỉ trỏ, mệt lắm, với lại nóng nữa. Tôi hứa chỉ cắt 1 ít ngắn lên thôi, vẫn để hơi dài cho anh, không ngắn giống tôi.
Được, vậy cậu muốn làm gì cũng được.
Thiếu Phi vẽ vẽ ra giấy kiểu tóc và độ dài mà anh muốn cắt cho bạn rồi ra hiệu cho cô nhân viên lại cắt. Cô gái trẻ vừa chạm vào tóc của ma quân liền bị hất ra phản đối gay gắt:
Tránh ra, cô không biết nam nữ không đụng chạm nhau à. Không được động vào tôi.
Mạc Hàn, chỉ là cắt tóc thôi mà, cô ấy đâu có làm gì anh đâu. Cô ấy sẽ không chạm gì người anh hết, chỉ cắt tóc thôi, tôi đảm bảo. Tôi đứng ngay đây canh chừng nè.
Toát mồ hôi hột với phần cắt tóc nhưng cuối cùng cũng xong. Toát mồ hôi hơn nữa khi tóc đã cắt xong vì nhìn ma quân với mái tóc dài kiểu tài tử Ngô Diệc Phàm còn đẹp hơn gấp trăm ngàn lần Ngô Diệc Phàm nữa. Khuôn mặt của anh ta cực kì hợp với kiểu tóc mà Thiếu Phi chọn, kiểu này chắc đưa anh ta đi làm diễn viên mất. Thiếu Phi và cô cắt tóc nghệt mặt ra nhìn chằm chằm vào người vừa được cắt tóc xong.
Tiểu Phi, xong chưa? Tiểu Phi????
Ờ, ờ, xong, xong rồi. anh đứng lên đi. Mình chuyển đồ về nhà.
Mất cả ngày đi chợ huyện, Thiếu Phi mua một ít quần áo hợp với ma quân, mua nhiều gạo, mì gói dự trữ, một ít dụng cụ trồng trọt, và quan trọng là lúa rẫy giống/ khoai giống/bắp giống vì cậu có kế hoạch mới.
Sáng sớm, Thiếu Phi hối thúc ma quân đẩy phụ cậu dụng cụ, hạt giống vào khu cỏ hoang cạnh bờ suối và cạnh hang đá nhỏ mà hôm trước ma quân bỏ nhà đi vào đó. Tới nơi ma quân giật mình chất vấn:
Tiểu Phi, mang những thứ này vào đây làm gì? Không phải cậu không muốn tôi bỏ cậu một mình sao?
Đúng rồi, vì muốn anh ở cùng tôi nên chúng ta phải trồng trọt để có thực phẩm mà sống chứ.
Hả????? Trồng trọt ở đây hả????
Ừ, trong này là núi đồi rẫy hoang không có chủ, ít người biết tới, tôi thấy đất tốt, gần suối có nước. Chúng ta trồng trọt ở đây đi.
Ê, ê, Mạc Hàn, bộ anh tưởng tôi đưa anh vào đây cho anh ở luôn đây hả?
Ừ, tôi tưởng cậu đuổi tôi vào đây rồi. Thật ra tôi cũng muốn ở nhà ngoài kia cùng cậu và em Bi Bi. Tôi cũng không thích bỏ cậu một mình đâu.
Ma Quân phát cỏ, xới đất, mang nước lên làm ướt đất trồng. Còn Thiếu Phi thì gieo giống lúa rẫy, khoai lang, bắp. Hì hục cả ngày cũng xong hết, Thiếu Phi thấy người ma quân đầy mồ hôi nên kéo xuống suối tắm. Vì ma quân cứ hất nước suối vào mình mà mình hất không lại nên Thiếu Phi tóm lấy ma quân nhận luôn xuống nước rồi cười phá lên khoái chí. Ma quân thấy vậy thì nghĩ chắc cậu ta thích chơi trò nhận nước nên tóm lấy vai ấn xuống nước. Chỉ ấn xuống bằng 1/5 thời gian cậu ta ấn anh xuống nước thôi mà khi xách cậu ta lên thấy cậu ta sặc, ho không ngừng.
Tiểu Phi, không sao chứ?
Ặc, ặc, ực, ực.... trời ơi anh tính dìm chết tôi hả? Chết tôi rồi ặc, ặc....
Tôi dìm cậu có xíu thôi mà? Có lâu như cậu dìm tôi đâu
Ma quân ơi ma quân, Mạc Hàn ơi Mạc Hàn, tôi chỉ cần dìm 1 phút là chết rồi. Tôi có được giống như anh đâu.
Cậu làm gì mà run dữ vậy? Lạnh lắm hả?
Thấy Thiếu Phi vừa sặc vừa run cầm cập nên Mạc Hàn cởi áo của mình ra, vắt khô mặc thêm cho cậu ta rồi cõng cậu ta về nhà. Thiếu Phi còn ngẩn ngơ ngơ ngẩn trước vẻ đẹp cơ thể và kiểu tóc mới của ma quân thì cảm nhận được hơi ấm nên ôm chặt người đang cõng mình đang phi như bay qua các dãy núi đồi.