Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 18: Trò chuyện

Minh Kỳ xoa đầu, không hiểu sao lại cảm thấy lúng túng. Đỗ Hàn mặt không đổi sắc nhìn cậu, sau đó mở lời, "Tôi tên Đỗ Hàn, là hàng xóm của cậu."

Nghe thấy tên này, Minh Kỳ giật mình mở lớn mắt. Không thể nào!

Có lẽ là trùng hợp thôi, làm gì có chuyện gặp được Đỗ Hàn kia ở đây cơ chứ. Trên đời này, tên giống nhau không hề hiếm lạ. Hơn nữa cách nói chuyện của Đỗ Hàn trên mạng so với đây không giống nhau lắm, người này có vẻ trầm tính khó gần hơn nhiều.

"Tôi là Minh Kỳ." Sau khi nói xong, Minh Kỳ cố quan sát xem hắn có biểu lộ gì lạ hay không.

Thế nhưng không như cậu mong muốn, Đỗ Hàn hoàn toàn bình thản. Hắn chậm mất mấy giây rồi gật đầu. Chả hiểu sao Minh Kỳ lại cảm thấy hơi thất vọng.

Thực ra không phải, mặt của Đỗ Hàn đó giờ luôn mặc định là như vậy rồi, thế nên nếu không nhìn thật kỹ, quan sát từng chút một sẽ chẳng tài nào nhận ra.

Giây phút nghe Minh Kỳ giới thiệu tên của mình, hắn cũng kinh ngạc không khác gì cậu cả. Tuy nhiên Đỗ Hàn không tiện mở miệng hỏi thử, nếu nhận nhầm người thì thật là xấu hổ.

Hai người rơi vào tình trạng lúng túng hồi lâu, trong đầu suy nghĩ miên man. Mãi một lúc sau, nhận ra Minh Kỳ có vẻ khó chịu, Đỗ Hàn mới dập tắt điếu thuốc trên tay, "Cậu ghét mùi thuốc sao?"

Minh Kỳ gật đầu, nhíu nhíu mày, "Tôi cảm thấy mùi này hơi khó chịu, hơn nữa cũng không tốt cho sức khoẻ."

"Tôi quen rồi, ban đêm làm việc sẽ hút vài điếu kích thích tinh thần." Đỗ Hàn cất giọng tỏ vẻ không có gì.

"Chú chuyên làm việc đêm sao?"

Đỗ Hàn giật giật khoé mắt, vẫn chưa ngấm nổi cái xưng hô này, lại lười nhắc nhở.

"Tôi làm không cố định."

Minh Kỳ đáp lại một tiếng rồi quay đầu ngắm sao. Bên cạnh có người khiến cậu không thể thoải mái được, may mà người này không phải loại ồn ào như Thẩm Xuyên.

"Cậu không định ngủ sớm sao?" Mãi mới có người phá vỡ im lặng.

"Tôi chưa buồn ngủ." Minh Kỳ lắc đầu, ánh mắt vẫn hướng lên bầu trời.

"Nhắc mới nhớ, cậu đến đây từ bao giờ." Đỗ Hàn có vẻ như không hề biết đến sự tồn tại của Minh Kỳ.

Minh Kỳ mím môi liếc mắt nhìn hắn, cậu tới từ bao giờ rồi mà hắn cũng chả thèm để ý.

"Cũng được hơn tuần rồi. Lúc tôi sang chào chú, chú còn chẳng ở nhà."

"Chắc lúc đó tôi đang ngủ." Đỗ Hàn ngẫm lại.

Minh Kỳ bó tay, làm gì có ai lại ngủ đến mức người ta kêu cũng không nghe thấy cơ chứ. À có người này.

Đỗ Hàn đứng một chốc nữa rồi mới quay đầu bước vào, "Cậu cũng nên vào sớm đi, ban đêm ở đây khá lạnh."

Minh Kỳ gật đầu rồi nhìn theo bóng dáng hắn đang dần khuất đi. Cậu từ từ ngồi xuống, xuyên qua tấm sắt ngăn mà nhìn sự vật.

Lúc Minh Kỳ thức dậy thì trời đã sáng rõ, đêm qua lúc vào quên đóng cửa ban công lại nên không khí nóng nực tràn vào. Cậu toát hết mồ hôi, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm một chút.

Thời tiết quái quỷ chết giẫm!

Vừa tắm xong, cậu nhân tiện phơi mấy cái khăn ra ngoài. Nắng thế này chắc chả mấy ai dám ra ngoài đường đâu.

Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, Minh Kỳ vội cầm máy. Trên màn hình hiện một dãy số lạ hoắc. Cậu nhíu mày bấm nghe.

[Alo?]

[Cho hỏi có phải cậu ở dãy nhà xxx không ạ?]

[Đúng vậy.]

[Cậu có một bưu phẩm sách, mong có thể xuống đây nhận.]

Sách?

Minh Kỳ nghĩ lại trong đầu, chợt nhớ ra hôm qua Thẩm Xuyên bảo sẽ gửi đến cho mình ít cuốn. Không nghĩ tới hôm nay đã đến, làm ăn cũng hiệu suất ghê.

[Chờ tôi một chút.]

Đội một chiếc mũ lên đầu, Minh Kỳ cầm theo ít tiền rồi mở cửa đi ra.

Đột nhiên đụng mặt với Đỗ Hàn đang đem áo ấm lên tầng thượng phơi. Hắn gật đầu với cậu, thuận miệng hỏi, "Cậu đi đâu vậy?"

"Tôi xuống dưới lấy ít đồ." Minh Kỳ chỉ chỉ.

"Ồ." Hắn chỉ để lại một câu rồi ôm áo đi tiếp.

Minh Kỳ không để tâm lắm, thẳng lưng chạy xuống dưới nhà. Ở đó có một anh chàng mặc đồng phục đang đứng đợi sẵn, ánh mắt nheo lại nhìn người đang đến, có vẻ cái nắng khiến con người ta dễ cau có hơn bình thường.

"Bưu phẩm của cậu."

Cái này nhìn có vẻ nặng, không biết cái tên Thẩm Xuyên kia hận thù sách đến mức nào, cứ như gom hết quẳng đến chỗ cậu vậy.

Minh Kỳ tiếp lấy, ước chừng khối lượng một chút rồi trả tiền vận chuyển. Cậu vác cái cục nợ này đi lên trên, dọc đường vài người cùng trọ nhìn cậu rồi chào hỏi.

"Cần giúp không?" Câu hỏi là của anh chàng tầng một, Minh Kỳ mỉm cười cảm ơn rồi từ chối ý tốt đó. Chút này cậu vẫn mang nổi.

"Nặng vậy, ai chuyển đến cho cậu à?" Anh chàng kia tò mò hỏi.

"Là bạn." Minh Kỳ gật gật đầu, rồi vẫy tay tạm biệt.

Vừa bước đến bậc thang cuối cùng, Minh Kỳ lại lần nữa đụng mặt Đỗ Hàn đi xuống, hắn mặt lạnh nhìn bưu phẩm của cậu, không hỏi han gì.

Minh Kỳ khó khăn lắm mới mở được cánh cửa, liếc nhìn Đỗ Hàn, thấy hắn đang đứng trầm tư ở đó thì không tiện làm phiền, trực tiếp bước vào phòng. Mỗi người đều có chuyện riêng của bản thân, những lúc thế này nên dành cho họ riêng tư.