Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 19: Nấu ăn

Dạo gần đây hình như Đỗ Hàn lại chơi trò mất tích, bình thường cứ chiều chiều hoặc tối sẽ chủ động nhắn tin cho Minh Kỳ, thế nhưng bây giờ im lìm. Có lẽ nào lại giống như mấy người trong nhóm nhỏ kia nói, mỗi tháng lại xảy ra một lần.

Cậu ngồi im trên sàn nhà, nhàm chán nhìn trời. Cuộc sống nhạt nhẽo cứ chầm chậm trôi qua, Minh Kỳ chưa thật sự quen thân được ai. Thực ra những người ở đây rất tốt cũng vô cùng thân thiện, thế nhưng cảm giác hoà hợp lại quan trọng nhất. Cậu không cách nào gần gũi được với họ.

Đang miên man suy nghĩ, chợt Minh Kỳ nghe thấy tiếng lạch cạch ở ngoài ban công. Cậu nhíu mày tập trung thính giác nghe ngóng, âm thanh ngày một lớn hơn.

Minh Kỳ đứng dậy, tò mò bước ra xem thử. Tiếng động này phát ra từ phòng bên cạnh. Cái người tên Đỗ Hàn này đang làm gì vậy?

Đột nhiên "thịch" một cái, sau đó lập tức chìm vào im lìm. Minh Kỳ khó hiểu, đầu nghĩ đến vô số trường hợp kỳ lạ. Hay là bên đó có trộm?

Chắc không thể nào đâu, khu trọ này nghe bảo ít khi có trộm lắm. Hơn nữa một khi đã trộm thì sẽ đến mấy ngôi nhà hơn là vào chỗ này. Thế nhưng suy nghĩ nhen nhóm trong đầu lại khó có thể dập tắt.

Minh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, thử đến trước phòng Đỗ Hàn mà gọi xem sao. Đáp lại cậu là sự im lặng. Cậu lại gọi một tiếng nữa, vậy nhưng vẫn như cũ.

Tự dưng bị bản thân làm cho sợ hãi, Minh Kỳ nảy ra ý nghĩ táo bạo, liền đánh liều trèo qua ban công sang bên kia xem sao. May mắn ở đây ban công nối liền, chỉ cần nhắm mắt một cái liền qua.

Cậu thầm thở phào vì Đỗ Hàn không khoá lại cửa phía này, nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh cửa liền bật mở.

Không khí trong phòng man mát, chắc là từ quạt hơi nước để gần đó. Minh Kỳ nín thở bước từng bước. Lúc đi qua phòng bếp, chân cậu bị vấp một cái. "A!"

Minh Kỳ cố gắng đứng vững, nhìn xuống thứ vừa hại bản thân suýt ngã. Xem chút nữa cậu đã hét lên, Đỗ Hàn đang nằm bất tỉnh ở đó, mặt mày trắng ợt.

Hắn không hề cử động nữa, Minh Kỳ hốt hoảng lập tức ngồi xuống đỡ Đỗ Hàn lên, dùng sức mà lay.

"Tỉnh, tỉnh, chú sao vậy?!"

Tới khi vỗ cái thứ mười, Đỗ Hàn nằm trong lòng Minh Kỳ mới chầm chậm mở mắt ra. Ánh mắt ban đầu còn mơ màng, sau khi thấy rõ khuôn mặt một người khác xuất hiện hắn mới tỉnh hắn.

"Cậu..." Trong giọng nói chứa đầy vẻ sửng sốt.

"Xin lỗi vì tự tiện sang đây, ban nãy tôi nghe thấy tiếng động, gọi mà chú không đáp nên mới thử vào xem xét." Minh Kỳ vội vàng giải thích, nhìn chằm chằm khuôn mặt Đỗ Hàn.

Đỗ Hàn tựa như đang cố hiểu thông tin vừa mới tiếp nhận được, dáng vẻ này của Minh Kỳ đột nhiên lại chọc cười hắn. Đỗ Hàn không biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ là đuôi mắt hơi nhướn lên.

Chưa kịp nói một cậu, Đỗ Hàn ôm lấy bụng của mình, sắc mặt không mấy tốt. Minh Kỳ thấy thế hết hồn, vội tiến lại đỡ lấy hắn, cấp tốc hỏi, "Chú đau ở đâu sao?"

"Tôi... đói."

"..." Minh Kỳ câm nín.

...

Đỗ Hàn nhìn bát mì bốc khói nghi ngút toả ra hương thơm trên bàn, không chút do dự mà cầm đũa lên gắp. Minh Kỳ thấy thế chỉ biết bất lực, uổng công cậu còn thấy lo lắng, ai dè là ngất do đói.

"Lần cuối chú ăn là lúc nào vậy?"

"Không nhớ nữa, hình như hai ngày trước." Đỗ Hàn không ngẩng mặt lên, vừa ăn vừa đáp.

Minh Kỳ nhìn trời, sao có thể nhịn được lâu đến vậy cơ chứ, nếu hôm nay cậu không giở tính bao đồng thì có khi hắn tiêu đời rồi.

Qua việc này xem ra vị hàng xóm của cậu sinh hoạt không được tốt cho lắm.

"Ăn từ từ thôi, vẫn còn trong nồi đó. Tôi nấu dư ra để lát nữa chú có thể ăn tiếp."

Bấy giờ hắn mới ngẩng đầu lên, dùng giấy lau miệng rồi gật đầu, "Cảm ơn cậu."

"Không có gì đâu, chú không trách tôi tự tiện là được rồi." Minh Kỳ xua tay, "Vậy thôi tôi đi trước."

Minh Kỳ đứng dậy, tính về phòng của mình.

"Cậu định về đường kia sao?"

"Đằng nào cũng tiện mà." Minh Kỳ bật cười. Sao cứ như đang làm chuyện gì đó đen tối vậy chứ. Trèo qua ban công, nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười.

"Chờ đã!" Đỗ Hàn mặt lạnh gọi một tiếng.

"Hả?" Chân vừa kịp bước một bước thì bị gọi giật lại, Minh Kỳ quay đầu.

Đỗ Hàn tính toán trong đầu cẩn thận, bộ não thông minh luôn biết cái nào là lựa chọn đúng đắn nhất.

"Cậu có muốn kiếm tiền không?"

Minh Kỳ nhíu mày vì câu hỏi này, đang yên đang lành sao lại hỏi như vậy?

Tuy nghĩ thế nhưng cậu vẫn gật đầu. Kiếm tiền mà, ai chả muốn.

"Tôi giúp cậu." Đỗ Hàn nói một cách bí ẩn.

"Giúp thế nào?"

"Mỗi ngày chỉ cần cậu qua đây nấu ăn cho tôi mà thôi, thức ăn tôi chi."

Minh Kỳ bất ngờ vì lời đề nghị này, chỉ qua một sự cố nhỏ mà hắn đã nghĩ đến vấn đề này rồi sao.

"Tiền sẽ trả hàng tháng, tôi biết sinh viên vẫn cần tiền mà. Cứ dùng của ba mẹ mãi cũng không ổn, vừa khéo một công đôi việc." Hắn nói đến là hợp lý, đánh vào đúng cái mà cậu đang đau đầu suy nghĩ.

"Nếu cậu vẫn lo lắng vấn đề tiền bạc thì chúng ta có thể thảo luận thêm."

"Không cần, chú tự quyết đi."

Nếu chỉ nấu ăn thôi thì việc này hoàn toàn không thành vấn đề, nấu cho một người hay nấu cho hai người chả khác gì nhau mấy.