Hồ điệp uyên ương- phần 1

Chương 12

Đình Quân sốt cao báo hại bé Mơ chạy đi lấy lá thuốc vừa bón vừa lau mát cho ông anh to xác. Mãi lâu sau thì Đình Quân mới hạ sốt và ngủ êm, lúc này bé Mơ mới thở phào và cũng định đi ngủ vì quá mệt. Vừa mới định đứng lên thì bị Đình Quân nắm chặt tay nó van nài :

Tiểu Yến, xin em đừng đi. Xin em, anh lạnh lắm.

Bé Mơ nắm chặt tay trấn an anh trai rồi con bé gục luôn lên người anh hít hà hương thơm ở ngực anh hồi lâu rồi nó ngáy o o vì mệt quá mà.

Sáng tinh mơ hai anh em ngượng ngùng nhìn nhau khi vừa thức giấc.

Anh hai, em xin lỗi vì em mệt quá nên ngủ gục trên người anh. Em xin lỗi anh.

Nhìn con bé rụt rè với vẻ chỉ ngại vì sợ nó ngủ trên người anh làm anh đau chứ chắc hẳn nó không nghĩ gì đến nam nữ thọ thọ bất tương thân mà làm anh gãi tai áy náy.

Anh hai xin lỗi bé con, chắc tại anh sốt cao nên hại em ngủ gục ở đây. Bé con mệt lắm hả?

Dạ em không sao. hì hì... à, mà Tiểu Yến là ai mà lần nào anh hai sốt cũng van xin đừng bỏ anh vậy?

À, à, ừm.... là một người mà anh đã từng rất yêu và cũng rất hận. Thôi bỏ đi đừng nhắc vụ này nữa. Mình về lại nhà nhé em gái nhỏ vì anh hai phải đi làm nữa.

Dạ, mình đi thôi, để anh hai còn đi làm, em cũng nhớ mẹ quá à. Mình đi về rồi em làm bánh bao cho anh hai ăn nha.

Oh yeah, em nói làm anh hai thèm quá à.

Cuối cùng sau một chặng đường dài trên xe ngủ gục lên ngủ gục xuống thì cả hai anh em cũng về đến nhà. Bà Linh Phi ôm vội con gái nhỏ vào lòng vuốt ve:

Con gái, mệt không con? Về thăm nhà có vui không con?

Dạ, mẹ ơi vui lắm ạ.Vui nhất là con biết anh hai sợ ma đó mẹ. hihihi.... Con nhớ mẹ quá à.

Hahaha, đúng rồi, đúng rồi. Anh Đình Quân to cao đẹp trai không biết sợ gì nhưng rất sợ ma. Hahaha

Mẹ, mẹ đừng chọc con mà. Một mình bé con chọc quê con là quê lắm rồi. Con đi làm nhé.

Cậu trợ lý hớn hở báo tin vui với chủ tịch khi vừa thấy chủ tịch bước vào phòng làm việc:

Dạ, chủ tịch, em đã tìm ra nơi ở của bà Thân, mẹ của cô Tiểu Yến rồi ạ. Bà ấy đang ở trong một căn nhà trọ nhỏ ở khu lao động quận 2 ạ. Chủ tịch có định đến đó không để em đưa đi luôn?

Đình Quân cố gắn tay này nắm chặt tay kia để bình tĩnh trên đường đến phòng trọ của mẹ Tiểu Yến. Thật ra anh chưa từng quên và hết yêu Tiểu Yến, anh tạo cho mình vỏ bọc hận thù như che dấu nỗi đau thì đúng hơn. Anh luôn cho người tìm kiếm mẹ của Tiểu Yến để hỏi cho rõ xem có ẩn tình gì không mà Tiểu Yến nỡ đối xử với anh như vậy? Anh không dám đối diện Tiểu Yến để hỏi rõ ngọn nguồn vì anh sợ mình không kiềm chế được nếu sự thật là cô lợi dụng anh và rồi anh sẽ nói gì đó làm tổn thương cô. Anh yêu người ta nhiều đến như vậy đó.

Anh bước xuống xe tiến vào căn nhà trọ tồi tàn mà trợ lý bảo với anh là nơi mẹ của Tiểu Yến ở.

Ơ, trời phật ơi, Đình Quân, là Quân phải không con?

Mẹ, con nè mẹ. Sao mẹ ở đây? Sao mẹ không ở cùng Tiểu Yến trong chung cư con mua?

Quân ơi, mẹ quỳ xuống đây tạ tội vì những gì con gái của mẹ đã gây ra cho con. Nó không phải là con người, nhưng dù sao nó vẫn là con của mẹ. Mọi lỗi lầm của nó mẹ xin gánh hết. Mẹ xin tạ tội cùng con, con muốn mắng chửi gì thì mẹ cũng xin chấp nhận hết.

Ơ, ơ mẹ, mẹ ơi. Mẹ đứng lên đi, mẹ đừng như vậy mà mẹ. Hôm nay con đến đây tìm mẹ không phải để trút giận hay oán trách gì đâu. Con chỉ đi tìm mẹ để hỏi xem có ẩn tình gì không. Nhưng mẹ nói như vậy thì có nghĩa đó là sự thật rồi. Cô ấy vẫn đang sống tốt chứ mẹ?

Ngồi xuống đây đi con, chắc là con hận nó lắm phải không con? Nó đáng bị quả báo mà.

Mẹ, mẹ nói cho con biết tại sao mẹ không ở cùng cô ấy ở chung cư. Mẹ ở đây rồi mẹ sống như thế nào?

Ngày hôm con bị đánh và mẹ phát hiện ra tâm địa xấu xa của Tiểu Yến và thằng súc sinh đó, mẹ đã đánh cho bọn nó một trận và bỏ đi ngay sau khi con rời khỏi. Mẹ ở trọ chỗ này và nhặt ve chai để sống qua ngày. Mẹ không biết nói gì để tạ tội cùng con. Mẹ không ngờ Tiểu Yến lại gian xảo không bằng loại cầm thú như vậy. Mẹ ngàn lần xin lỗi con.

Mẹ, con xin mẹ đừng khóc. Con xin mẹ cho phép con được chăm lo cho mẹ suốt phần đời còn lại. Con không hận Tiểu Yến, con thật lòng yêu cô ấy rất nhiều.

Con không cần lo gì cho mẹ. Mẹ vẫn sống ổn, công việc nhặt ve chai của mẹ cũng đủ sống, chỉ có riêng hôm nay mẹ thấy không khoẻ nên mới ở nhà và nhờ vậy được gặp con nè.

Bà ngoại, bà ngoại ơi, cục cưng của bà ngoại về rồi nè. Hôm nay con nhặt được cả 1 thùng bia lon luôn đó ngoại. Con đói quá ngoại ơi.

À, cục cưng của ngoại về rồi này. Con khoanh tay chào chú đi con.

Ai vậy ngoại? Dạ, con chào chú ạ.

Chào con, con tên gì?

Dạ, con tên Bảo Bảo. Cục cưng đói quá ngoại ơi. Aaaaaa, trong nồi còn chút cơm nguội nè. Con ăn nha ngoại.

Mẹ, bé con là con của ai mà nhìn rất giống Tiểu Yến vậy mẹ?

.......hức hức.....

Mẹ, bé con có phải con của Tiểu Yến không? Cô ấy ở đâu mà mẹ lại nuôi con của cô ấy? Mẹ nói cho con biết đi, mẹ đừng khóc nữa mà.

.....hức hức.....Đúng rồi, Bảo Bảo là con trai của Tiểu Yến. Con bé gây tội ác với con nên bị quả báo và chết ngay sau khi sinh thằng bé. Nên mẹ nuôi cháu ngoại của mẹ.

Mẹ, ...mẹ....mẹ nói thật hả mẹ. Tiểu Yến chết thật rồi hả mẹ? Con, con... con không tin đâu.....

Quân, con làm sao vậy con? Quân, đừng làm mẹ sợ. Bình tĩnh lại đi con, thở từ từ, từ từ thôi.

Chú ơi, chú bị bệnh hả chú. Bảo Bảo ôm chú để chú hết bệnh nha.

Mẹ, tại sao cô ấy chết vậy mẹ? Tại sao người yêu của cô ấy không nuôi con của hai người mà mẹ lại nuôi bé? Huhuhu, .... huhuhu, mẹ nói cho con biết đi mẹ.

Chú ơi, chú ngoan, chú đừng khóc nha. Chú đau ở đâu, Bảo Bảo xoa cho chú, chú đừng khóc nữa nha.

Con bình tĩnh lại đi con, con đừng khóc nữa. Tiểu Yến không xứng đáng để con đau lòng vì nó như vậy đâu. Sau khi mẹ bỏ đi một thời gian. Một hôm mẹ vì nhớ Tiểu Yến và con quá nên mẹ tìm về khu chung cư của Tiểu Yến định tìm nó hỏi về tình hình của con. Khi mẹ vừa đi đến trước chung cư thì mẹ thấy Tiểu Yến vừa vác bụng bầu, ôm túi đồ vừa đi vừa khóc. Mẹ chạy lại xem chuyện gì thì con bé ôm chầm lấy mẹ khóc lóc van xin mẹ tha thứ và cưu mang mẹ con nó.

Sao lại như thế mẹ? Người yêu của cô ấy đâu?

Mẹ thấy nó mặt mày bầm tím, tinh thần hoảng loạn nên mẹ đưa nó về căn nhà trọ này của mẹ. Sau khi nó bình tĩnh lại thì mới kể cho mẹ biết việc thằng người yêu của nó dụ nó sang tên hết quán bar, xe, nhà cho thằng đó rồi sẽ làm đám cưới. Sang tên xong rồi thì thằng đó phát hiện Tiểu Yến mang thai mà tính ngày không thể là con của nó nên nó đã đánh và đuổi Tiểu Yến ra khỏi nhà.

Trời ơi, con nào đâu biết cô ấy đã phải chịu khổ như vậy. Mẹ, rồi sao nữa mẹ?

Từ lúc nó về đây với mẹ thì đêm hay ngày nó cứ thẩn thờ, cứ lẩm bẩm "mẹ ơi, con bị quả báo, tại con hại anh Quân nên con mới bị quả báo như vầy. Con hối hận lắm mẹ ơi". Ngày nó sinh non bé Bảo Bảo, nó bị băng huyết và ra đi khi chỉ kịp nói với mẹ là "mẹ ơi, nuôi bé giúp con nha mẹ".

Trời ơi, tất cả lỗi lầm là do con. Con hại đời của Tiểu Yến rồi bỏ mặc cô ấy chết trong đau khổ như vậy. Mẹ, mẹ hãy đánh con, mắng con đi mẹ. Con cũng không muốn sống nữa. Con muốn đi gặp cô ấy. Huhuhu... huhuhu....

Quân, con nói gì vậy? Con bé có tội với con nên bị quả báo. Con không nên đau khổ như vậy, nó không xứng đáng.

Mẹ, chính con là người đã hãm hiếp cô ấy trong cơn say 2 tháng trước khi con hiến thận cho mẹ và cố chuộc tội với cô ấy. Là con đã hại đời cô ấy đó mẹ. Con là thằng tồi, thằng đáng chết, mẹ ơi. Huhuhu... Tiểu Yến ơi, chờ anh với. huhuhu....

Quân, con trai, tỉnh lại đi con. Con ơi, đừng làm mẹ sợ. Mẹ xin con, con trai tỉnh lại đi. Huhuhu....

Ngoại ơi, ngoại đừng khóc. chú ơi, chú ơi, tỉnh lại chú ơi.