Kỉ niệm Valentine : Tình yêu vĩnh hằng (P1)

Chương 93: Ứng đối khôn ngoan

...Trong lúc An Vương còn đang ngơ, ông thầy Lưu đã nhanh chóng thu hồi lại quyển sổ lại từ bàn tay hắn. Nhìn vẻ mặt hắn mà ông thầy hiệu trưởng ngán ngẩm nói: "Những trường hợp như em thầy thấy nhiều rồi cho nên em hãy chuẩn bị…." Chưa kịp nói hết thì "soạt", An Vương bỗng quỳ xuống làm mặt đáng thương, : "Em biết lỗi rồi thầy, tội em thật khó tha nhưng thầy cũng châm trước em một lần dù sao cũng chỉ là nông nổi nhất thời của tuổi thạn niên, thầy lòng dạ bồ tát tha em một lần lần lần sau em không tái phạm nữa" An Vương nói xong còn thêm chút hiệu ứng "giọt lệ" làm Việt Anh cũng bái phục không thôi mà nghĩ thầm: 'Thật ảnh đế mà, nhất định phải học hỏi'.

"Lại còn lần nữa à? Mau đứng lên cho tôi" ông thầy cũng bị hành động quỳ gối đột ngột của hắn dọa sợ vội hô.

"Cạch...cạch" bỗng bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân cao gót, An Vương nhếch miệng đánh một ánh mắt ra hiệu cho Việt Anh. Việt Anh bỗng giọng to hỏi thầy nhưng mắt lại liếc sang hướng cửa ra vào: "Thầy ơi hình như có người, tiếng bước chân cao gót này sao em nghe quen thế nhỉ? Hình như là của…." Chưa kịp nói hết thì lão Lưu đã vội ra hiệu nói bé thôi đồng thời trừng mắt An Vương bắt hắn đứng lên.

An Vương làm vẻ mặt đau khổ do quỳ gối miễn cưỡng đứng lên, ngay khi hắn vừa đứng lên thì bỗng "cạch" cửa mở ra. Một âm thanh phụ nữ vọng vào: "Đứng lên gì vậy".

…..

/Giới thiệu qua:

Biệt hiệu Cô giáo Hương

Tuổi 25

Chức vụ Phó Hiệu Trưởng

Gia thế Con gái thanh tra của bộ GD-DT

Tính cách Thẳng thắn , bảo vệ học sinh, chống lại hành động tiêu cực trong giáo dục (như bắt học sinh quỳ gối chẳng hạn)/

…..

Ông thầy hiệu trưởng bỗng mặt tươi cười nói: "Cô Hương đấy à? Mau vào đây uống với tôi vài ngụm trà cho thoải mái".

Không cấp mặt mũi, cô giáo Hương liền nói: "Tôi vừa nãy nghe thầy vừa bảo cho cái gì đứng lên ấy nhỉ? Là hai em kia sao? Là chuyện gì vậy?...." một câu hỏi lũ lượt dồn lên lão hiệu trưởng khiến lão không thể kịp loading.

Cuối cùng biết việc không thể dấu nên lão liền nói: "À chuyện cũng chả to tát gì, chả là hai em này phạm chút lỗi nên cho chúng đứng lên ngồi xuống coi như vận động thể chất lâu ngày học hành nhiều không hoạt động thôi mà".

Cô Hương vẫn bán tín bán nghi quay mặt ra nhìn hai đứa không kiêng nể gì mặt lão Lưu: "Có đúng vậy không?".

An Vương trả lời nhưng mặt vẫn tỏ vẻ miễn cưỡng: "Dạ đúng ạ, bọn em vi phạm là sai, thầy phạt một chút cũng không sao với lại thầy cũng tha tội cho bọn em rồi ạ".

Nghe câu trước của hai đứa lão Lưu yên lòng định khen thầm hai đứa này thông minh thì câu sau liền khiến lão đang uống li trà liền tý sặc. Lão nghĩ thầm: 'Mình đã tha cho hai đứa này đâu nhỉ? Chúng nó giám bịa chuyện, thế này là không được rồi' ngay khi lão Lưu muốn phản bác thì An Vương liền đệm thêm một câu: "Mặc dù hình phạt cũng hơi chút…" hắn nói nửa lời nhưng ý thì lão Lưu sao lại không rõ chứ, rõ ràng muốn tỏ ý đe dọa mà.

"Có chút làm sao? Nói cô nghe đi" cô Hương tò mò hỏi.

Lão Lưu vội cướp lời nói: "Có chút hơi quá sức với một số học sinh, nhất là với hai em này, thể chất quá yếu so với tuổi này, có đứng lên ngồi xuống 20 cái mà đã không chịu được, hãy nhớ là không chỉ học tốt mà còn phải rèn luyện thân thể nữa, nhớ là ăn uống đầy đủ, giờ hai đứa về đi" lão liền hạ lệnh trục khách.

Nghe vậy hai đứa liền mừng rỡ cùng đánh nhau ánh mắt tỏ ý thành công đánh cho địch thua không còn manh giáp mà. Tiếp nhận thánh chỉ miễn xá tội, hai đứa liền tươi tỉnh cáo lui hai người: "Em chào thầy Lưu, em chào cô Hương, chúng em về ạ!".

"Uhm…các em về đi" cô Hương nói, lão Lưu cũng chỉ gật đầu cái rồi tiếp tục uống trà…..