Dành cả thanh xuân để yêu 1 cách ngốc nghếch [ đoản full ]

chương 1 (full)

Một mình cứ bước lang thang hết chặng đường dài, thấy bóng dáng ai chợt lướt qua. Khoảnh khắc đó chỉ biết đứng nhìn 1 góc ngồi khóc. Ước gì thanh xuân trở lại để em trở lại chân chính đứng trước anh nói rằng”Em yêu anh”…

Cô thích anh từ lúc nào cô cũng không biết chỉ biết cũng rất lâu rồi, chàng trai mà cô căm ghét đến tận xương tủy mà bây giờ lại là người cô thích thầm. Lúc mới vào học ở trường, cậu ta đã hay so đo cạnh tranh cùng cô nhưng cô lại hờ hững lạnh nhạt với anh. Nhưng cớ sao ông trời lại xếp họ ngồi gần nhau, hằng ngày anh đều bảo cô thật đáng ghét nhìn là muốn đánh, ớ? Cô có đụng đến gia phả nhà anh mà sao đòi đập cô, đúng là tên khó ưa. Anh còn bảo cô là đứa con gái đầu tiên ngồi chung với anh, thì sao? Bộ anh thấy lạ lắm à. Cô còn nhớ lúc giờ kiểm tra cô vẽ một câu chuyện hài đưa anh xem và…. xong anh lại lên đưa cô giáo, cặn bã! Anh ta thật đáng ghét, cô định đưa cho anh ta xem coi truyện mình viết hay không mà! Trời ơi cô có chửi thề nữa ôi!! Hên mà cô giáo không trách cứ vì cô là một hs gương mẫu. Nhưng sẽ bảo đưa cho thầy Chủ nhiệm, cô tức đến khóc mãi. Mọi người cứ tưởng anh đánh cô cứ hỏi han an ủi, trời ơi cô là người muốn đánh anh thì đúng hơn ấy!! Sau vụ việc đó cô không thèm nói chuyện với anh nữa, anh cứ nhìn cô đôi khi lấy cây bút quơ quơ truớc mặt cô, còn hỏi cô bị sao vậy nữa chứ! Cô tức giận liếc anh rồi quay qua chỗ khác. Anh còn nói là bị vậy là đáng, con quỷ không biết tình người như anh sẽ bị quả báo! Nhưng tính cô giận không thể dai, vừa tới tiết 3, thầy toán vừa xách cây roi huyền thoại để “trảm” những đứa không làm bài tập, ấy chết cô chưa làm.. cô bặm môi nhìn sang bài của anh, làm hết rồi! Cô muốn chép bài anh để thoát khỏi cây roi kia, lòng tự trọng đã đổ bể, cô nhìn anh mở miệng nói” đưa vở đây!” Anh nhìn cô cao ngạo nói”Không! Chưa làm bài tập sẽ bị đánh thôi.” Chó má nhà anh, mặc kệ cô lấy luôn quyển vở ngồi chép hì hục anh thì ngạc nhiên luôn miệng bảo trả đây, trả đây. Bỗng nhiên ông thầy bụng bia đang đi tới tay cầm roi, lúc đó cô đã sắp xong, mồ hôi nhễ nhại. Anh lại nói thầm” nhanh lên, gần xong rồi!” ủa anh ta bảo trả mà sao còn cổ vũ cô làm bài nữa? Xong thầy vừa bước chân tới, cô đã làm xong bài. Sau khi vượt qua ải kiểm tra bài tập, cô thở phào rồi nhìn anh, hai đứa lại tủm tỉm cười với nhau. Từ đó anh và cô làm hòa với nhau. Nhưng đối với cô anh chỉ là bạn,mức độ của họ chỉ là đối với những người bạn bình thường.

Năm 2

Cô và anh lại học cùng lớp, tuy không ngồi chung nhưng anh được ngồi sau lưng cô. Hai người họ bỗng nhiên than thiết đến lạ thường làm mọi người trong lớp nghĩ bọn họ thích nhau nhưng thật ra không phải là như thế, cô và anh đã có người thầm thương trộm nhớ chỉ là hai người họ muốn trao đổi thong tin đối phương, một vài kê hoạch ngốc nghếch để tỏ tình. Và thế là cô thất bại còn anh thành công, lúc đó cô ấm ức lắm, cô cũng làm giống anh thôi tại sao anh là thành công?! Ôi trời người cô thích thầm đã lạnh nhạt với cô luôn rồi! Được cô sẽ chóng mắt lên xem anh được bao lâu. Haha đúng như cô dự đoán họ đã chia tay khi quen chưa tới được 2 tuần vì lí do cô gái ấy không yêu anh chỉ là sợ anh buồn nên mới đồng ý, người cô ấy yêu lại là người cô thích thầm! Người cô thích cũng thích cô gái ấy và họ quen nhau một cách rất hạnh phúc. Hờ hờ, sau tất cả cô và anh lại chịu tổn thương về mặt tinh thần 1 cách chí mạng. Mà trước mặt họ ngày nào cũng “hạnh phúc nhá, vui nhá!” đúng là toàn giả dối. và thời gian đã cảm hóa nỗi đau của họ, anh và cô lại càng than thiết. Ngày nào anh cũng chọc cô, anh đều bảo chọc ghẹo cô cảm thấy rất vui… Hồi năm trước cô là người học tệ môn Anh nhất, anh luôn nói cô là đồ ngốc nhưng bây giờ cô lại giỏi hơn anh gấp mấy lần và anh trở thành một đứa dốt Anh nhất, đúng là quả báo mà! Nhưng mà bây giờ anh ta lại là tên giỏi toán đi thi cứ 10 hoài cô tức lắm thua anh ta có 0.25 là bằng điểm rồi!! Cứ thế hai đứa cứ chỉ bài nhau và chọc ghẹo nhau, nếu là người thường nhìn vào sẽ tưởng họ là một cặp đôi ăn ý. Cô còn nhớ một hôm cô vội đi về chẳng may dây cặp vướng vào ghế, gỡ mãi mà chẳng ra anh bỗng nhiên bước tới gỡ ra còn bảo:” Đi về cũng không xong, đúng là con ngốc.” trời ơi!! Sao hôm nay anh ta dịu dàng thế, anh làm cô đỏ mặt rồi nè đồ đáng ghét, cô ấp úng cảm ơn anh rồi chạy biến về nhà. Về nhà úp mặt vào gối, bỗng nhiên những hình ảnh của anh ùa về trong đầu, cô còn nhớ lúc cô cảm thấy mệt còn bảo anh sờ trán nữa ôiiiii, không! Mình đang nghĩ gì thế, cô đâu có thích anh ta! Đúng rồi chắc cô bị điên rồi. Chúng ta chỉ là bạn thôi, cô cố gắng an ủi bản thân.

Bỗng nhiên cuối năm, anh nói với cô rằng anh đã phải lòng một cô gái học giỏi toán hơn anh, đó không ai khác chính là bạn than của cô. Cô ấy có dáng người ốm, da trắng, lùn nhưng rất xinh. Cô cũng chẳng quan tâm, cứ việc giúp hai người họ tiến tới với nhau. Một chuyện rất nhảm, cô ấy cũng thích anh nhưng lại không chịu quen anh, mặc cho anh ngày nào cũng tỏ tình cô ấy đều làm lơ chắc có lẽ trong nhóm của cô có một cô gái thích anh nên cô ấy không đành làm bạn mình đau lòng. Ôi cô lại không ngờ hai đứa bạn than thiết của cô lại phải lòng cái tên này, anh ta có gì hay chứ được cái cao ráo có chút nhan sắc thôi mà. Hằng ngày trên dòng tin nhắn anh đều kể cho cô về cô ấy, bỗng cô cảm thấy nhói nhói trong lòng nhưng lại nghĩ chỉ là nhất thời nên cô đã lãng quên. Cô luôn có thói quen mỗi tối nhắn tin với anh kể cả sang tới tối. Cô và anh kể biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất…

Và thế hè lại đến, cô tham gia một câu lạc bộ bong rổ, cô đã phải lòng 1 chàng trai. Cô lại kể cho anh nghe, kể về mọi thứ của chàng trai cô thích còn hứa hẹn sẽ cùng nhau đấu 1 trận bong rổ. Anh vui vẻ đồng ý và nói rằng anh đã không còn thích cô bạn thân của cô nữa, mọi chuyện trở nên tuyệt vời, người cô thích cũng thích cô hai người họ quen nhau khá lâu nhưng vì càng ngày càng xa nên họ phải chia tay và cô là người khóc… Anh đã an ủi cô lúc đau khổ nhất bên cạnh cô những lúc cô buồn nhất. Lúc đó cô lại sinh ra cảm giác lạ lẫm đối với anh…

Hè qua mùa thu cũng tới…

Cô vui vẻ xách cặp đến trường, cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng… anh đã bị chuyển lớp mất rồi! Lúc đó cô buồn lắm cảm giác không thể nói thành lời. Ngày ngày anh vẫn qua lớp cô chơi với tụi con trai, cũng cười với cô, vẫn mua bánh cho cô…

Thời gian đã làm thay đổi một con người….

Một ngày nào đó cô không thấy anh qua đây nữa, cô chạy sang lớp anh thì thấy anh đang vui cùng một cô gái rất xinh đẹp, hai tay còn cầm 2 cây kem mà anh chưa bao giờ chịu mua cho cô… nhất thời nước mắt không tự chủ rơi xuống từ khóe mi. À đúng rồi anh chỉ là bạn của cô chứ không phải là người yêu…cô có quyền gì can ngăn tình cảm của anh… cô lặng lẽ quay đầu chạy về lớp. Anh từ lúc đó thay đổi rất nhiều không còn qua lớp cô nữa, không còn nhắn tin cùng cô nữa, không còn mua bánh kẹo cho cô nữa… không còn nhắn tin với cô từ sang đến tối nữa. Thói quen này chính anh đã tạo ra cho cô bây giờ anh bỏ đi cô làm sao chịu được… cô thích anh rồi! thích từ lúc nào mà cô không biết nữa chỉ biết anh đến bên cô một cách ấm áp và vui vẻ…. Đến trường cô cảm thấy thật trống rỗng, không còn ai hỏi bài mình, không còn ai chỉ làm toán,không còn ai giúp mình mỗi khi gặp khó khăn, cô bây giờ vụng về mất rồi. cô luôn là người chủ động nhắn tin, biết đã không thể cứu vớt nữa nhưng cô hy vọng anh hiểu được quả nhiên anh không hiểu.. cố gắng xua đuổi cô đi, lấy cớ này cớ nọ. Cô chỉ im lặng khóc….Từ lúc nào mà hai người đã trở thành người dưng, anh đi qua cô, cô đi qua anh như hai người không quen biết… từng là bạn rất thân…năm xưa anh thích cô , năm này cô thích anh nhưng có lẽ nhiều hơn anh thích cô… vậy là huề nhỉ? Cô chỉ biết mỉm cười cho qua… ngu ngốc nghĩ về quá khứ....

Cám ơn thanh xuân đã cho tôi một người để cô yêu một cách ngốc nghếch như thế….

End.